Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun nhìn chằm chằm điện thoại.

Luhan cũng nhìn chằm chằm điện thoại.

"......" điện thoại không ngừng reo lên.

Cuối cùng, Luhan không nhịn được, chọc chọc Sehun: "Này, vì sao cậu không nghe?"

"Vậy sao cậu không nghe đi...." Sehun sắp khóc rồi.

"Đó không phải điện thoại nhà cậu sao?" Luhan không hiểu nổi, điện thoại nhà cậu sao lại muốn tớ nghe.

"Tớ sợ......" Sehun trốn ở sau lưng Luhan, làm ra vẻ như điện thoại có thể ăn tươi nuốt sống cậu ấy.

"Ôi~ Hỗn Thế Ma Vương Oh Sehun không sợ trời không sợ đất vậy mà lại sợ một chiếc điện thoại?" Luhan châm chọc Sehun.

"Đáng sợ không phải điện thoại, mà là người gọi điện loại và nội dung cuộc điện thoại kìa" Sehun đẩy Luhan, "Nhanh đi mà! Nhanh đi!"

Luhan thở dài nhấc điện thoại lên.

"Alô, xin chào, có phải học sinh Oh Sehun không?" Tiếng nói của đối phương vô cùng nho nhã lễ độ "Tôi là giáo viên của trường trung học EXO"

Quả nhiên là trường EXO gọi tới, Luhan nhìn Sehun một chút, sau đó hồi đáp: "Em là Oh Sehun. Xin hỏi......"

"A~ là thế này... Trong lần thi tuyển sinh của trường trung học EXO chúng tôi, tổng điểm là 120, điểm trúng tuyển là 109 điểm. Sehun bạn học, trong kì thi vừa rồi cậu..." sau đó ống nghe truyền đến tiếng lật giấy.

Tim Luhan nhảy gần tới cố họng rồi.

"Uhm, không sai, 113 điểm. Chúc mừng cậu trúng tuyển vào trường chúng tôi."

Trong nháy mắt, tâm trạng của Luhan trở nên vô cùng hào hứng, liếc nhìn Sehun, sau đó giả bộ trưng ra nét mặt rất ư là không vui, dùng giọng điệu vô tình mà nói: "Ra là vậy...... thưa thầy, cảm ơn nhiều"

Bên kia điện thoại, thầy giáo hiển nhiên nghi ngờ: "Sehun bạn học, cậu không vui sao?"

Luhan nén cười, cố sức ra vẻ mất mát mà đáp: "Em không sao đâu thầy, hẹn gặp lại."

Sehun thấy biểu tình của Luhan, nghĩ thầm mình nhất định là thi trượt rồi.

Trong đầu cậu nghĩ nội dung cuộc điện thoại nhất định là thế này:

Thầy giáo: "Xin lỗi Sehun bạn học, em thi trượt rồi"

Luhan: "Ra là vậy...... thưa thầy, cảm ơn nhiều"

Thầy giáo: " Sehun bạn học, em không nên nổi giận. Em vốn rất ưu tú, hy vọng em có thế thi đậu trường khác"

Luhan: "Em không sao đâu thầy, hẹn gặp lại."

Cho nên sau khi Luhan cúp điện thoại thì thấy được Sehun vẻ mặt uể oải vành mắt phiếm hồng mà nhìn mình. Luhan có chút không đành lòng.

"Sehun." Luhan gọi một tiếng.

"Sao?" Sehun dùng ngữ điệu nồng đậm giọng mũi mà trả lời.

"Trưng ra bộ mặt như thế để làm chi?" Luhan vẫn cố nín cười.

"Tớ... có phải thi trượt rồi không?" Sehun ngẩng đầu lên, hai mắt to đong đầy nước long lanh khiến Luhan chớt nhớ đến tiểu cẩu cẩu.

Cũng giấu không nổi tiếu ý nơi khóe miệng, Luhan nở nụ cười.

"Đồ ngốc, chúng ta sau này lại là bạn học rồi nha!!" Luhan ôm Sehun đích vai quơ quơ.

"Sao? Cậu nói cái gì?" Vẻ mặt Sehun vẫn còn mơ mơ màng màng.

"Tớ nói, chúng ta sau này lại là bạn học!" Luhan nói rõ ràng từng chữ từng chữ cho Sehun nghe "Cậu có thể giúp tớ trông nom kỷ luật rồi!"

"Thật sao??" Sehun trợn to hai mắt vẫn còn ngận nước.

Luhan gật đầu.

"Thật tốt quá!!!!!" Sehun mừng như điên mà ôm lấy Luhan "Tớ thi đậu rồi a ~~~~!!!!!!!!!!!!"

"Ừ, thi đậu rồi!" Luhan ở trong lòng Sehun có chút thở không nổi (do bị Sehun siết quá chặt), nhưng vẫn khẽ mỉm cười vỗ vỗ lưng Sehun, cùng Sehun chia sẻ niềm vui của cậu ấy.

Sehun cuối cùng cũng buông xuống tảng đá lớn đè nặng trong đầu suốt mấy ngày qua, trong nháy mắt cảm thấy ánh sáng mặt trời cũng rực rỡ hơn rất nhiều.

_____________

Thời tiết đẹp như vậy mà ru rú trong nhà chính là phạm pháp.

Vì vậy Sehun lấy đi mua túi xách làm lý do, lôi kéo Luhan đi shopping.

"Tớ thích cái màu xanh kia" Sehun chỉ chỉ vào chiếc túi xách màu xanh ngọc bích treo trên tường, trông rất bắt mắt. Những màu sắc lôi cuốn ánh mắt người khác rất thích hợp với một Oh Sehun luôn lôi cuốn mọi người.

"Vậy sao? Tớ thích cái màu trắng ở bên cạnh hơn......" Luhan nhìn thấy một chiếc túi màu trắng kiểu dáng y như của Sehun. Những màu sắc bình thản thì lại thích hợp với một Luhan luôn bình thản.

"Vậy mua kiểu giống nhau là được rồi~" Sehun hưng phấn mà nói. Dù sao cũng cảm thấy có thể cùng Luhan dùng đồ vật giống nhau là một chuyện rất tốt đẹp.

"Ai muốn mua cùng kiểu với cậu chứ!" Luhan liếc mắt mà nhìn Sehun. Luhan phát hiện từ khi quan hệ giữa cậu Sehun trở nên tốt hơn, số lần cậu trợn mắt càng ngày càng nhiều.

"Bambiii, sao cậu lại như thế T.T T.T" Sehun trưng ra bộ mặt thương tâm mà nhìn Luhan.

"Đừng làm bộ đau khổ với tớ." Luhan không thèm để ý tới Sehun, quay đầu xem túi xách "Còn nữa, đừng gọi tớ là Bambi. Mỗi lần nghe là tớ lại nhớ đến con thú màu cam trong phim hoạt hình nào đó."

Sehun không phục mà bĩu môi: "Rất dễ thương mà..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro