Chap4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4:

ChanYeol cảm nhận được lúc này ZiTao đang thật sự đau khổ… Đôi vai gầy của cậu đang run lên từng đợt… Vòng tay ôm trọn ZiTao vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu…

_ZiTao… Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

ZiTao vẫn khóc, không hiểu sao nước mắt cậu cứ tuôn trào ra khi nghĩ đến Kris…

_Tao à! Đừng khóc nữa… Cậu mà khóc nữa, tớ không giúp cậu đâu…

ChanYeol lau đi dòng nước mắt của ZiTao…

_Tớ đi mua sữa cho cậu nhá! Chẳng phải mỗi lần cậu khóc, uống sữa là hết khóc liền mà… Đợi tớ một chút!

ZiTao sụt sịt nhìn ChanYeol chạy ra khỏi phòng…

_ZiTao!- Kris đẩy cửa bước vào

_Gì nữa? Anh muốn cái gì? Tha cho tôi đi!!!- ZiTao hét lên

_Anh phải nói với em một chuyện, dù thế nào cũng phải nói…- Kris gằng giọng, đóng cửa lại

_Anh muốn cái gì nữa chứ? Để tôi yên!

_Nghe anh nói…

ZiTao bịt tai lại, cậu không muốn nghe…

_Anh yêu em!

ZiTao ngước nhìn Kris, cậu không tin vào tai mình nữa…

_Anh yêu em, ZiTao!- Kris bước lại, dang tay ôm cậu

ZiTao thất thần nhìn Kris, cậu gạt phăng tay của Kris ra.

_Anh nghĩ nói ba chữ đó rồi tôi sẽ tin sao? Yêu tôi ư? Yêu tôi sao lại cưỡng bức tôi… Thật ra, anh chỉ muốn thỏa mãn thôi chứ gì?

_Không phải… Anh thật sự yêu em…- Kris nắm lấy hai vai ZiTao

_Anh không yêu tôi… Anh cặp với hàng chục cô gái! Rồi tất cả cũng chỉ là qua đường mà thôi… Tôi cũng đâu ngoại lệ… Sau này anh chán tôi rồi anh cũng sẽ bỏ tôi như các cô gái đó…

_Tin anh đi… Anh nói thật mà…

_Buông tôi ra! Tôi không tin…- ZiTai vùng khỏi vòng tay của Kris…

_Tao…- Kris với chạy theo ZiTao

_Thôi đi!- ChanYeol đẩy cửa bước vào- Cậu không nghe Tao nói gì sao?- ChanYeol đẩy Tao ra sau lưng mình

_ChanYeol, cậu không hiểu đâu… Tớ cần nói chuyện với Tao!

_Không!- ChanYeol gằng giọng, nắm chặt lấy bàn tay của ZiTao- Tao là người yêu của tớ, và cậu- ChanYeol chỉ vào vai Kris- Đừng bao giờ đụng vào em ấy!

ZiTao thẫn thờ nhìn ChanYeol… Tâm trí cậu rối bời, cậu không còn suy nghĩ được gì nữa…

Kris thất thần nhìn theo dáng ZiTao đi theo ChanYeol, tay nắm chặt tay ChanYeol… ZiTao yêu ChanYeol chứ không phải là anh…

Kris đi lang thang quanh trường, chỉ vì một phút nông nỗi mà mọi chuyện giờ đây trở nên phức tạp. Kris không ngừng quở trách bản thân, nhìn ZiTao như vậy, anh cảm thấy có lỗi và đau vô cùng…

Đi ra phía sân sau của trường, bước đến sân bóng rổ. Anh nhớ lại, anh và ZiTao đã vui vẻ biết nhường nào khi cùng bóng dưới mưa. ZiTao đã cười rất nhiều… Liệu anh có thể nhìn thấy nụ cười đó dành cho anh nữa không?

Lại tiếp tục lang thang, ZiTao đi về phía cây cổ thụ lớn… Lại nhớ đến những khi trốn học, anh, ZiTao và ChanYeol lại ra đây nằm ngủ…

Nhắc đến trốn học, anh chợt mỉm cười trong vô thức… Anh còn nhớ rất rõ, có lần cả ba bị giám thị bắt. Khi thầy hỏi ai là người cầm đầu, cả anh và cậu đều chỉ ChanYeol rồi năm tay nhau bỏ chạy. Để ChanYeol ngồi lại “uống trà” với thầy trong phòng giám thị…

…..Sân thượng….

_Uống đi này!- ChanYeol mỉm cười đưa cho ZiTao hộp sữa

_Cảm ơn Yeollie…- ZiTao cười gượng

_Cậu nói muốn tớ giúp một điều? Là gì vậy?

ZiTao khựng lại trong vài giây…

_Giúp tớ quên đi tình cảm của mình đối với Kris… Người tớ yêu là… Kris…

ChanYeol buông ly coffee rớt xuống sàn… Anh nhìn cậu…

_Tớ yêu anh ấy lâu lắm rồi… nhưng hôm qua… anh ấy đã…- ZiTao lại cúi mặt xuống mà khóc

ChanYeol cảm thấy ngực mình đau nhói… Anh bước lại, ôm lấy ZiTao, mặc cho nước mắt của cậu ướt cả áo của anh…

_Tớ sẽ bên cạnh cậu… che chở cho cậu… Đừng khóc…- ChanYeol vuốt ve mái tóc của cậu

_Cảm ơn Yeollie… Xin lỗi vì tớ đã không đáp lại tình cảm của cậu…

_Ngốc quá!- ChanYeol bật cười- Cậu không có lỗi… Không ai có thể điều khiển tình cảm theo ý của mình được…

--------ChanYeol’s POV---------

Tớ đã nghe hết những gì hai cậu nói… Tớ đã biết tất cả… Không ngờ Kris lại có thể làm điều đó với cậu…

ZiTao à, dù cậu không yêu tớ… Tớ không trách cậu… Ngược lại, tớ sẽ bên cạnh cậu… nhất là trong lúc này.

Tớ sẽ giúp cậu… Làm cho cậu quên đi tình cảm dành cho Kris. Chỉ cần làm cậu cười, tớ sẽ làm tất cả…

------------------------------

_Tao… Cách tốt nhất để cậu quên là phải đối mặt với nó… Nên nhất định cậu phải mạnh mẽ lên…

_Uhm…

_Từ bây giờ… Cậu là người yêu của Park ChanYeol này…nhớ chứ!

_Uhm…

---------ZiTao’s POV--------

Mình yêu YiFan từ năm lớp 8 , tình cảm 5 năm sẽ rất khó quên nhưng mình phải quên…

Mình phải quên tình cảm dành cho YiFan… Mình sẽ không còn yêu YiFan nữa… Mình phải quên tất cả đi…

Huang ZiTao, mày phải biết rằng những lời Wu YiFan nói là giả dối!! Anh ta không yêu mày…

---------------------------------

.

.

.

.

Sau ngày hôm đó, Kris luôn tránh mặt ZiTao và ChanYeol. Bây giờ Kris mới hiểu được yêu đơn phương là như thế nào…

Kris chợt nhận ra rằng cuộc sống mình như bị đảo lộn khi thiếu đi ZiTao. Sáng sớm đi học, cảm thấy sao mà trống trải, không còn vòng tay ôm lấy eo mình như mọi khi… Giờ học không còn được nói chuyện với Tao, sao tất cả trở nên chán chường như thế. Giờ nghỉ trưa không còn Tao giành giật đồ ăn trưa nữa. Giờ kiểm tra không được cầu cứu ChanYeol cùng ZiTao nữa. 

Giờ nghỉ trưa của Kris, có rất nhiều cô gái bao quanh anh, nhưng anh không quan tâm. ZiTao đang hạnh phúc trong vòng tay của ChanYeol mà dùng bữa… Cười nói vui vẻ… Còn anh, Kris không buồn ăn uống nữa…

Bữa tối không còn được dùng cơm cùng Tao như xưa, không được cùng rửa chén… Cuộc sống của anh đã gắn liền với ZiTao, không có cậu, cuộc sống đối với Kris thật buồn tẻ…

Nếu như ZiTao đi xa, thì nỗi trống trãi này Kris có thể chịu được. Nhưng giờ đây, cậu luôn ở trước mặt anh, hạnh phúc trong vòng tay của ChanYeol…

Hôm nay là thứ 5, lớp của cậu đang trong giờ thể dục tự chọn.

_Yeollie! Đi chơi bóng rổ đi!- ZiTao kéo ChanYeol đi

_Ok! Luôn làm theo những gì Tao nói!- ChanYeol mỉm cười

_Bóng này!- ZiTao ném bóng về phía ChanYeol

_Này! Ném phải báo trước chứ! Em định giết anh đấy à?- ChanYeol đùa khi chụp lấy trái banh

_Uhm! Giết chết lun đấy!- ZiTao lè lưỡi trêu ChanYeol

_Đừng có mơ nhá! Giành được bóng của anh đi…- ChanYeol dẫn bóng chạy đi

_Nè!! Em biết anh chơi giỏi… phải nhường em chứ!!- ZiTao chạy theo

Cả hai đùa giỡn trên sân, Kris ngồi ở cái ghế gần đó. Anh rất vui, vui vì được nhìn thấy nụ cười của ZiTao trở lại. Anh rất đau, đau vì ZiTao đang hạnh phúc bên người khác.

_Ya! Cái cặp tình nhân này có cho tụi này chơi không?- KangSoo chạy vào hỏi

_Muốn chơi thì chơi! Chia hai đội đi, Tao ở đội của tớ đấy!- ChanYeol ngừng lại thở dốc

_Ai nỡ chia cắt hai người chứ!!- KangSoo lắc đầu mỉm cười- Xem nào…2,4,6,8,9… Thiếu 1 người rồi!!

_Tìm người đi!!- Tất cả hối

_Kris à! Vào chơi đi!!- KangSoo vẫy tay gọi Kris

Sắc mặt ZiTao liền thay đổi. Suốt thời gian qua, cậu cảm thấy hạnh phúc bên ChanYeol vì cậu luôn lẩn trốn anh. Nói thẳng ra, cậu vẫn còn yêu Kris.

_Ok!- Krid suy nghĩ một hồi thì chạy vào sân

KangSoo chia tất cả làm hai đội, đội 1 do ChanYeol làm đội trưởng, còn đội 2 do Kris làm đội trưởng.

_Bắt đầu nhá!!!- KangSoo ném trái bóng lên

Nhanh như cắt, Kris nhảy lên dành lấy bóng, chuyền sang cho đội mình.

Trận đấu 5 chọi 5 mà dường như chỉ có Kris và ChanYeol chơi. Cả hai không chuyền bóng cho đồng đội mình. Tỉ số cứ được cân bằng liên tục, ChanYeol và Kris cứ thay nhau ném bóng vào rổ.

Bàn cuối cùng, Krid đang dẫn bóng. Bất ngờ ZiTao giành bóng, Kris va phải cậu nên té nhào xuống đất. ZiTao ném bóng vào rổ, phủi tay

_Đội Chan thắng!- Cậu nhìn Kris lạnh lùng rồi quay lưng đi

_Kris à, cậu có sao không?- Cả đám nháo nhào chạy lại

Kris cười đau khổ nhìn theo lưng của ZiTao khuất dần. ZiTao ghét anh thật rồi…

_Đứng dậy nào…- Mọi người đỡ Kris đứng dậy

_A!- Kris ôm lấy cổ tay mình

_Chắc bị bong gân rồi! Lên phòng y tế đi Kris!

_Ừ!- Nói rồi Kris bước đi…

ChanYeol chạy theo ZiTao, thấy cậu đang ngồi dưới tán cây sau trường. Nơi mà hồi trước là của 3 đứa hay ngồi…

---------- ZiTao’s POV-----------

YiFan bị ngã… Không biết có bị bong gân không? Nếu bong gân sao có thể lái xe về… sao mà có thể…

Mày đang nghĩ gì vậy ZiTao? Đó là chuyện của YiFan! Mình không còn yêu YiFan nữa… Phải nhớ điều đó…

------------------------------------

_Yeollie à! Em không làm được… Em không quên được là mình yêu Kris…- ZiTao ôm chầm lấy ChanYeol

ChanYeol vẫn yên lặng vỗ nhẹ vào lưng ZiTao…

-----------Kris’s POV---------

Có gì phải đau chứ? ZiTao vì mình mà đau gấp trăm ngàn lần…

Mình là đứa bạn tồi nhất thế giới mà… Chắc ZiTao cũng chẳng coi mình là bạn nữa rồi… 

Hy vọng em sẽ quên anh để hạnh phúc hơn…

-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro