2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trái tim của quốc vương?" Huang Renjun lặp lại một lần, "Là cái gì cơ ạ? Trong sách chú ngữ không hề ghi chép về cái này." Cậu đọc sách rất chăm chỉ tỉ mẩn, chắc chắn trăm phần trăm trong sách chưa từng nhắc đến loại nguyên liệu này.

"Cậu bé đừng bối rối." Flora nói, "Trái tim của quốc vương là nguyên liệu trân quý nhất trên đời, nhất là trái tim lạnh lùng tựa đá tảng."

Gặp Huang Renjun vẫn một mặt mờ mịt như cũ không biết làm sao, Flora lấy ra một tờ giấy đưa cho cậu.

"Đây là danh sách nguyên liệu, ta tin rằng bốn thứ trước trò cũng chẳng xa lạ gì, kiếm chúng không có khó nhằn chi, duy chỉ có thứ cuối cùng này."

Huang Renjun nhận lấy tấm da trâu, chữ viết ngoằn ngoèo quanh co khúc khuỷu rất khó đọc, cậu dựa vào ánh đèn mờ leo lắt trong hành lang đọc từ trên xuống dưới: Bốn cây ốc vít không có đai ốc, một chiếc lược bị gãy răng, một chiếc giày cũ, một trăm chân châu chấu, cuối cùng là —— Trái tim của quốc vương.

Đúng là bốn thứ đầu tiên chẳng khó, thậm chí cậu còn có thể tìm được hết tất cả chỉ trong một lần, ở phòng Susanna.

"Quốc vương là...... Quốc vương của Atlantis sao?" Huang Renjun hỏi, Flora đáp lại bằng biểu cảm khẳng định.

"Thế nhưng.... Đó là quốc vương của chúng ta..." Lời Huang Renjun còn chưa nói hết, Flora đã cắt ngang: "Đây là phương pháp duy nhất để trò có thể tham gia kỳ thi đánh giá, quyền lựa chọn là ở trò cả, nói thật, với năng lực của trò mà không được làm phù thủy, ta cũng có chút tiếc nuối."

"Nữ sĩ, em còn một vấn đề cuối cùng, xin hỏi những vật liệu này dùng để luyện ra cái gì?"

"Về sau trò sẽ biết." Flora rốt cục buông con mèo ra, mèo Ba Tư nhẹ nhàng đáp xuống chân cầu thang rồi biến mất cùng với làn váy của Flora tại góc rẽ. Lúc này Xingxing mới dám lộ đầu ra, ghé vào bờ vai Huang Renjun thở phào nhẹ nhõm.

"Xingxng, thật là không công bằng..." Huang Renjun vò miếng da trong tay, rồi lập tức lại mở phẳng nó ra, "Nhưng anh thật sự rất rất rất muốn trở thành một phù thủy chân chính, đây là nguyện vọng của mẹ..."

Xingxing tựa hồ cảm nhận được sự bất đắc dĩ cùng phẫn uất của Huang Renjun, nhẹ nhàng lè lưỡi liếm liếm gương mặt cậu.

--

Flora nghe nói Huang Renjun muốn đi lấy trái tim của quốc vương thì thâp phần vui vẻ ký giấy nghỉ phép cho cậu, còn đích thân đưa cậu lên xe ngựa vào thành, cầu chúc cậu lên đường bình an.

"Đi thôi hỡi cậu bé ngoan của ta, chúc trò thành công!" Mèo Ba Tư vẫn là dáng vẻ lười biếng nằm trong ngực Flora, gió mát lâm râm khẽ thổi qua, bên miệng Flora nhếch lên một nụ cười lạnh khó phát hiện.

Ngoại trừ Xingxing cùng cây chổi, Huang Renjun chỉ mang theo một cái túi, bên trong chứa chút thức ăn cùng đồng vàng, đặng mà dễ tìm hiểu tin tức hơn. Trước khi đi Flora còn cầm một hộp tiền muốn cho cậu, bị cậu chối từ. Tiền của cậu mặc dù không nhiều nhặn gì, nhưng càng chẳng thích mắc nợ người khác. Áo phù thủy cũng thay bằng trường bào của người thường, điều cần chú ý chỉ có là ở thế giới bình thường thì không được thi triển phép thuật, đây là quy tắc của giới phù thủy.

Sau khi vào thành Huang Renjun liền xuống xe, cậu đuổi người đánh ngựa đi rồi đem Xingxing giấu vào trong tay áo, một thân một mình bước đi trên đường cái phồn hoa náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên cậu vào thành, lúc đi ngang trung tâm quảng trường còn bị hấp dẫn bởi các nhạc công đang ngồi tụ tập với nhau, cậu hiếu kỳ dừng chân lại xem ca múa một hồi lâu. Hết thảy đối với cậu mà nói đều mới lạ, đâu giống bầu không khí ẩm ướt âm u trong học viện phù thủy cùng với đống chuột chất thành núi và côn trùng, thành Atlantis tràn ngập sức sống hiển nhiên càng làm tâm trạng cậu vui vẻ.

Cậu tìm một quán ăn nghỉ chân, gọi một dĩa đậu cùng thịt xông khói, chờ thức ăn lên rồi cẩn thận từng li từng tí đút từng hạt đậu cho Xingxing trong tay áo, khi cu cậu ăn no, Huang Renjun mới bắt đầu công cuộc chuốc căng bao tử mình.

"Nghe nói hình như quốc vương ngã bệnh rồi, tôi vừa thấy cổng hoàng cung dán bố cáo tìm bác sĩ."

Thanh âm xì xầm bàn tán của bàn bên truyền vào tai Huang Renjun, giác quan của phù thủy so với người bình thường nhanh nhạy hơn nhiều lắm, do dù người kia cố ý hạ thấp âm lượng, cũng bị Huang Renjun nghe rõ toàn bộ.

"Ngã bệnh? Đáng đời! Một vị quốc vương không có chút xíu tình cảm gì!"

"Đừng nói như vậy, mặc dù hắn vô cảm lạnh lùng, nhưng đối với bình dân bách tính chúng ta đâu hề tệ bạc, thậm chí còn đáng tán dương. Nếu không phải nhờ hắn dẫn quân đẩy lùi quân láng giềng xâm lược, bây giờ chúng ta còn có thể ngồi đây thảnh thơi uống bia sao?"

"Thế nhưng cậu nói xem, vị quốc vương này đã bao giờ có biểu cảm gì với bất kỳ ai chưa? Khi đi tuần phố cũng vậy, các binh sĩ còn yêu cầu chúng ta nhất định phải mỉm cười chào đón, hắn ta thèm nhìn vào!"

"Được rồi được rồi đừng nói nữa, nghị luận chuyện hoàng thất là đại tội đó!"

Huang Renjun chậm rãi nhai thịt heo trong miệng, lực chú ý đều bị bàn bên hấp dẫn, càng nhai càng chẳng biết mùi vị.

"Há, lại nói thêm, các cậu đã từng thấy quốc vương yêu ai chưa?" Người bàn bên lại đột nhiên mở miệng. Quả nhiên những chuyện tình cảm sướt mướt luôn là liều thuốc hay, gã đàn ông vừa mới mở miệng ngăn cản nghị luận chuyện hoàng thất giờ lại nhanh chóng gia nhập cuộc bàn tán, cuối cùng kết luận là: Quốc vương chính là một tảng đá lạnh lùng không có tình cảm.

Tảng đá, không có tình cảm.

Trong lòng Huang Renjun tính toán, nếu đúng như vậy thì đây là một trái tim hoàn mỹ. Mà vừa vặn chủ nhân của quả tim lại đang đổ bệnh, quả thật là cơ hội tuyệt hảo.

"Tôi ăn xong rồi." Cho dù ăn cơm một mình, Huang Renjun vẫn giữ thói quen dọn dẹp bát đũa như khi còn ở nhà. Thu dọn xong, cậu lại đeo túi lên lưng chuẩn bị rời đi.

Trên đường có không ít nhà nghỉ, cũng có thật nhiều cô nàng quần áo hở hang mồi chài đong đưa vớ cậu. Huang Renjun một mực lờ đi, tiến thẳng đến cổng lớn hoàng cung, sau đó vươn tay bóc bố cáo vừa mới được dán lên chưa lâu.

"Ê ê ê!!! Làm gì đó! Muốn chết hả!" Binh sĩ canh cổng dữ dằn chỉ vào Huang Renjun mắng, "Con nít con nôi cút sang chỗ khác mà chơi!"

Bởi vì ngoại hình không theo kịp lứa tuổi, Huang Renjun thường xuyên bị nhầm là nhãi con vị thành niên.

"Tôi có thể trị hết bệnh cho quốc vương." Huang Renjun bình tĩnh nói, cậu lặp lại trong ánh nhìn hồ nghi của binh lính, "Ý của tôi là, tôi là bác sĩ."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Những người lính phá lên từng tràng cười kinh hoàng, tiếng cười thu hút sự tò mò của binh sĩ đang canh giữ ở nơi khác, sau khi biết nguyên nhân đều ôm bụng cười to.

"Con nít chưa mọc lông nhanh về nhà đi! Lần sau đừng tùy tiện bóc bố cáo nữa, là tội chết đó!" Các binh sĩ thúc giục đuổi Huang Renjun đi, Huang Renjun lại bám lấy vách tường gắt gao lớn tiếng gào thét: "Tôi nói tôi có thể trị hết bệnh cho quốc vương! Tôi cũng không phải con nít! Tại sao mấy người không tin tôi vậy!!!"

Cuối cùng cậu bị đám binh sĩ ném xuống bãi đất trống, bụi thổi mịt mù làm Huang Renjun sặc sụa ho khan.

"Lần sau tao mà bắt được thì không tha cho mày!" Họ vứt một câu hung tợn rồi rời đi không quay đầu.

"Nếu anh có thể dùng thần chú, anh sẽ biến bọn chúng thành ếch thò lò mũi xanh!" Huang Renjun vất vả phủi hết bụi trên người mình, buồn bực ngồi xổm tại chỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ với Xingxing.

"Vẻ ngoài của anh..... trông không đáng tin đến như vậy sao?" Huang Renjun hỏi.

Xingxing trầm tư, giống như là nghe hiểu Huang Renjun nói gì, nghiêng mái đầu nhỏ sang bên phải, nghiêng mái đầu nhỏ sang bên trái, rồi chít chít vui sướng hai tiếng.

Huang Renjun suy sụp tinh thần cúi đầu xuống.

-

-

Hết 2~

#happynanaday

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro