2. Chó Con thiên tài????

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong hắn móc điện thoại ra, mở đoạn thông tin, cái gọi là phi vụ cuối cùng này rất đơn giản, nhưng kết quả thu về lại vô cùng mãn nhãn. Mục tiêu là một chủ trang viên giàu có, sống trong dinh thự sâu trong núi cùng với hai con trai của mình, hiện tại sức khỏe đang không tốt lắm, chẳng mấy chốc sẽ đi ngắm gà khỏa thân.

"Ông già này trí nhớ không tốt, thân thể cũng không tốt nốt luôn, tài sản thì có thể để mình xài xả láng đến kiếp sau." Lý Đế Nỗ dùng cùi chỏ thọc La Tại Dân, kích thích bạn, "Nếu chiếm được di sản của ông ta, mày mua luôn cả tòa núi cũng được."

"Mày quên ý định ban đầu của chúng ta rồi sao,nhãi cao su?" La Tại Dân nghiêm túc nói, "Chúng ta khác với "Tinh linh quang hợp trong rừng rậm", chúng ta không giết người."

"Chúng ta không cần phải giết người, mấy ngày trước vợ ông ta mất mạng trong một trận hỏa hoạn, không chỉ vậy, nhiều người đã chết trong vụ cháy. Theo tao phân tích thì chuyện này nhất định là do có người đứng sau. Bây giờ chắc chắn ông ta rất cần thuê bảo vệ và người hầu, tao với mày có thể nhân cơ hội này lẻn vào nhà ổng —— Chúng ta có thể giật dây xúi ổng mua bảo hiểm hoặc là quỹ ngân sách, chậm rãi nuốt sạch tiền của lão già này."

"Nếu thành công, đảm bảo mày có thể làm cá ướp muối đến tận kiếp sau." Lý Đế Nỗ còn dụ dỗ từng chút: "Mấy viên đá quý này còn lớn hơn óc mày nữa đó!!"

La Tại Dân cúi đầu an tĩnh nghe, sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười mỉm.

Từ ngày đó về sau, "Sói trắng và con báo dưới ánh trăng" lặng im phăng phắc.

Theo phân tích của Lý Đế Nỗ, hắn cùng La tại Dân nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ nhân viên của trang viên. La Tại Dân nhờ vào việc đánh nhừ tử ba người đàn ông vai hùm lưng gấu chỉ trong một phút đã thành công trở thành cận vệ của lão già, mà Lý Đế Nỗ mặc dù tay chân không linh động là mấy, nhưng dựa vào mặc đồng phục quá đẹp trai mà trở thành chấp sự trong nhà.

Cũng chính là khi đó, sự tình mà Lý Đế Nỗ chưa từng đoán trước được đã phát sinh. Ngay tại căn nhà khiến lòng người chộn rộn này, hắn gặp mối tình đầu —— Con trai cả bẳng tuổi mình của ông già sắp nghẻo, Hoàng Nhân Tuấn.

Đại thiếu gia Hoàng Nhân Tuấn xinh đẹp tựa như chú chim sơn ca, mặc âu phục quần xà lỏn ngồi vắt vẻo trên cành cây nghêu ngao ca hát, khi Lý Đế Nỗ đang loay hoay sứt đầu mẻ trán kiếm tìm cậu khắp nơi thì ai kia chợt nhảy xuống, rơi vào lồng ngực Lý Đế Nỗ. Mầm mống tình yêu tuổi trẻ chỉ cần trong tích tắc đã nảy mầm, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đủ để vạn vật trên thế gian lãng quên hết đi những lợi ích vật chất tầm thường, trong nháy mắt Lý Đế Nỗ cúi đầu hôn Hoàng Nhân Tuấn đó, hắn đã sớm quên hết "mục đích thật sự" "kế hoạch chôm tiền" là cái gì...

Bọn họ nắm tay nhau đi qua từng ngóc ngách hẻo lánh của trang viên, nơi nơi đều là vết tích tình yêu của họ —— vườn cây ăn trái còn lưu lại dấu vết của lửa, góc tường gạch đỏ vắng người, đại sảnh trưng bày tác phẩm nhiếp ảnh của lão già, còn có phòng ngủ ấm áp của đại thiếu gia. Con đẫy tình yêu biến Lý Đế Nỗ từ tội phạm IQ cao trở thành thằng ngốc, chìm đắm trong sự nồng cháy của cậu cả, tựa như con ruồi mất đầu bị vây khốn dưới mật thất phủ màu hồng phấn ngọt ngào.

Tin tức lão gia qua đời cũng chẳng ngạc nhiên là mấy, nhưng lúc Lý Đế Nỗ nghe xong mới sực nhớ đến mục đích mình đến đây. Nhưng tất cả đã không còn quan trọng gì nữa rồi, hắn chỉ muốn ở bên Hoàng Nhân Tuấn mãi mãi về sau, tài sản kia dù nhiều đến cỡ nào cũng chẳng thèm ngó ngàng nữa.

Nói như vậy thì, ủa, La Tại Dân đâu mọi người ơi? Rất lâu rồi chưa thấy mặt anh em luôn á, Lý Đế Nỗ lúc này mới nhớ đến trúc mã, cũng không biết bạn còn sống hay chết mất rồi.

Sau đó, ấy thế mà ngay tại tang lễ, hắn thấy La Tại Dân ngồi chễm chệ trên chiếc ghế "thân nhân của người quá cố" cùng với hai vị thiếu gia mặt đang đủ mọi sắc màu. Luật sư tuyên bố di chúc, tất cả tài sản đều thuộc về La Tại Dân, ngay tại khoảnh khắc La Tại Dân trở thành chủ nhân mới của trang viên, tất cả mọi người nổ tung —— Lý Đông Hách cùng Hoàng Nhân Tuấn chỉ trỏ nói La Tại Dân là đồ hồ ly tinh, là cái đồ đàn ông ác độc mưu mô câu dẫn ông cha bọn họ. Mà mỹ nhân mặt rắn thân bò cạp (?) La Tại Dân mặt lại không có biểu cảm gì, tựa hồ sớm đoán được như thế, thái độ thờ ơ hoàn toàn. Sau đó ánh mắt của bạn đụng phải Lý Đế Nỗ há hốc mồm miệng trợn mắt nhe răng ngồi dưới đài, hai người ăn ý gặp nhau ở phòng nghỉ sau linh đường.

"Xảy ra cái qué gì vậy?" Lý Đế Nỗ túm cổ áo La Tại Dân: "Tại sao mày đột nhiên lại gả cho ông già này, còn thừa kế toàn bộ tài sản?"

"Àiii, nhãi cao su đừng lo lắng, ông già này xì trây mày ơi, mà chắc nhìn thấy người tao toàn gân với cơ, nhắm "lên" không nổi, nên tụi tao không ứ hự cái gì hết." La Tại Dân vỗ vỗ mặt Lý Đế Nỗ đang nổi cả gân xanh, hòng ra hiệu cho trúc mã mau bình tĩnh lại. "Tụi tao đều là người thích nhiếp ảnh, vô tình chiếm được lòng tin của lão rất nhanh. Lão còn nói không muốn để lại tài sản cho hai thằng nhóc con suốt ngày chỉ biết chưng diện lộng lẫy kia, chờ khi lão chết, tiền đó có thể để tao thành lập một hiệp hội nhiếp ảnh, tao cảm thấy khả quan lắm."

"Tao không quan tâm đến mấy cái này..."

"Nhãi cao su" La Tại Dân đẩy người Lý Đế Nỗ ra, chậm rãi sửa sang lại cổ áo bị vò nhăn nhúm, "Đây không phải là kế hoạch của mày sao?"

Lý Đế Nỗ lúc này mới nhớ tới, hắn mới là người nên chôn theo hết thảy. Chính hắn đem La Tại Dân vào căn nhà này, sắp xếp bạn ở bên người ông già, hai người sẽ cùng nhau thâu tóm di chúc. Chỉ là sự xuất hiện của Hoàng Nhân Tuấn quá ư là ngoài ý muốn, khiến cho cả thế giới của hắn chỉ có yêu đương, quên hết đi tất thảy.

"Chỉ cần cuỗm lấy tài sản thôi, không phải vậy là ok rồi hả?"

"Vậy mày muốn chừng nào đi?" Lý Đế Nỗ cắn răng hỏi.

"Đi? Đi đâu?" La Tại Dân ngơ ngác, "Rừng sâu, nhà lớn, tiền chất đầy nứt đố đổ vách, sinh hoạt an ổn, tất cả tao đều có ở đây —— Tao không đi đâu cả, tao cắm rễ ở ngay chỗ này."

"Nếu tao biết "an ổn sinh hoạt" của mày là dùng phương pháp này để đoạt được, tao thề ngay từ đầu nhất định không làm chuyện này..." Khóe miệng Lý Đế Nỗ co giật.

Nói đến đây, La Tại Dân mới chợt nhận ra tại sao Lý Đế Nỗ phẫn nộ, như đột nhiên nhớ đến cái gì, vỗ vỗ bả vai Lý Đế Nỗ:

"Mày yên tâm, tao không quên mày đâu. Như vậy đi, tao làm cha mày, nói với người ngoài mày là con trai riêng của vợ cũ tao, thế thì mày với hai thằng thiếu gia ồn ào kia có thể bình đẳng rồi."

"Tao đây đếch thèm gọi mày là cha!!!"

Lý Đế Nỗ hất văng tay La Tại Dân, mặt bạn cũng tối sầm xuống, không khí xung quanh hai người đặc quánh lại, đại chiến hết sức căng thẳng. Tiếp đến cửa đột ngột bị đẩy ra, Hoàng Nhân Tuấn cùng Lý Đông Hách đứng ngoài cửa cứng ngắc, mặt mũi tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

"Lý Đế Nỗ? Thì ra anh với cậu ta..."

Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Nhân Tuấn trắng bệch, đôi tay rũ bên người run rẩy: "Tôi... Tôi đúng là nhìn lầm anh rồi..."

"Nhân Tuấn, bé nghe anh giải thích đã—"

Còi báo động trong tâm trí Lý Đế Nỗ hú vang, sợ Hoàng Nhân Tuấn hiểu lầm mình với La Tại Dân lập mưu lừa gạt chiếm đoạt tài sản (rõ con mẹ nó ràng là như thế). Hắn lập tức lại gần muốn kéo tay Hoàng Nhân Tuấn. Quả nhiên, một giây sau Lý Đông Hách liền chỉ vào mặt La Tại Dân hét lên:

"Á đm tao đã nói mày là đồ đàn ông ác độc mưu mô chuyên dụ dỗ mấy ông già lắm tiền mà!!!"

Hiện trường lâm vào cảnh hỗn loạn.

Lý Đông Hách và La Tại Dân dính lấy nhau như sticker, đánh nhau oanh liệt, chẳng bao lâu đầu gấu nâu bị La Tại Dân ấn đầu xuống sàn nhà. Lý Đế Nỗ ôm lấy Hoàng Nhân Tuấn đang bịt chặt lỗ tai nói bé nghe anh giải thích, anh thật lòng yêu bé mà, Hoàng Nhân Tuấn gào khóc nói tình yêu giả dối, tôi hỏi anh đến cùng lương tâm anh vứt ở chỗ chó nào rồi...

.

.

Về sau thì sao?

Về sau La Tại Dân dựa vào EQ siêu cao khuôn mặt mê người cùng cái mỏ dẻo quánh đã thành công thu phục được hai vị thiếu gia dữ như ác quỷ, ngày nào cũng trình diễn tiết mục cha ghẻ con chồng chung sống hài hòa yêu thương thắm thiết.

Về phần Lý Đế Nỗ, cũng bởi vì sự kiện kia mà lâm vào tình thế chiến tranh lạnh với La Tại Dân, hắn cự tuyệt việc hé mồm nói bất cứ câu gì với La Tại Dân. Lại cộng thêm chuyện bị Hoàng Nhân Tuấn ụp nồi cặn bã nam mà ép chia tay, cả nhị thiếu gia Lý Đông Hách cho dù làm hòa với La Tại Dân rồi vẫn cho rằng Lý Đế Nỗ là đồ đàn ông ác độc mưu mô chuyên dụ dỗ đàn ông, cũng không biết trời ơi đất hỡi làm sao, thân phận của hắn từ chấp sự biến thành con trai riêng của gia chủ mới rồi bây giờ lại hóa thành người hầu.

Tốt lắm, trời muốn tôi chết, tôi không thể không chết. Lý Đế Nỗ thở dài, sau khi bước ra khỏi phòng thì châm điếu thuốc. Hoàng Nhân Tuấn vốn không thích hắn hút thuốc, hắn cai liền. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lý Đế Nỗ cảm thấy thì ra cai thuốc là chuyện giản đơn như thế. Bây giờ cầm điếu thuốc lên một lần nữa, chợt phát hiện ra, sao mà đắng chát quá.

-

-

Hết 2~

Chú ý là mọi chữ trong ngoặc () đều là bản gốc, không phải editor chêm lời vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro