Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eunha vừa dỗ dành SinB cho cô bớt sợ rồi cô cũng ngủ thiếp đi luôn. Eunha đặt nhẹ người cô lên giường rồi đứng dậy lại gần Yoongi và JungKook.

"Hai cậu chăm sóc cậu ấy, tớ đi ra ngoài mua chút đồ!"

"Được rồi, cậu đi đi, bọn tơ sở lại trông" JungKook nhìn cô nằm trên giường rồi nói với Eunha

Eunha đinhj đi rồi nhưng Yoongi giữ tay, cô còn tưởng rằng chuyện gì nghiêm trọng lắm.

"Để mình đi cùng!"

Eunha cười nhẹ, rồi gật đầu. Yoongi đi xuống lấy xe rồi cùng Eunha đi luôn. Eunha và Yoongi vừa rời đi, JungKook liền tiến lại gần SinB. Anh ngồi bên cạnh, nhìn cô nằm trên giường. Anh lấy tay vuốt nhẹ mái tóc còn vương trên mặt cô xuống. Gương mặt anh lo lắng, nói với cô dù biết cô không nghe thấy:

"Em muốn tôi phải lo lắng cho em như vậy sao?"

***

Eunha và Yoongi vẫn còn đang đi chọn đồ ăn trong siêu thị. Yoongi đi phía sau nghe thấy tiếng Eunha thở dài liền hỏi:

"Sao vậy?"

"SinB đã mất ba, giờ mẹ cậu ấy cũng rời xa cậu ấy!"

Ánh mắt Yoongi bỗng thoáng buồn theo nhưng vẫn nhích lên chút ôm lấy cô từ sau lưng. Yoongi nói nhỏ vào tai cô:

"Đừng lo, có mình ở đây rồi! Còn có JungKook nữa!"

Eunha gật đầu nhẹ, rồi tháo vòng tay Yoongi, cô quay lại nhìn gương mặt cảu Yoongi. Cô bất chợt ôm lấy anh, cô nói:

"Cảm ơn cậu!"

Yoongi cũng vòng tay ôm lại Eunha. Sau khi mua xong đồ, Eunha và Yoongi nhanh chóng về nhà. Về đến nhà, Eunha mang túi đồ vào nhà bếp nấu, Yoongi cũng vào phụ cô. Eunha rời bếp bước lên phòng, cô thấy JungKook nằm bên cạnh SinB. Lúc này, hai người nhìn thật sự rất ấm áp. Eunha cười nhẹ rồi khẽ đóng cửa lại, Yoongi nhìn thấy liền hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Eunha lấy ngón tay chỏ đặt lên môi ra hiệu "Suỵt!". Eunha mở nhẹ cửa cho cho anh nhìn rồi Yoongi mới hiểu ra cũng cười. Anh cùng Eunha bước nhẹ nhàng xuống nhà.

***

Tối đến, hai người vẫn nằm trong tư thế đó. SinB tỉnh dậy vào nửa đêm vì một tiếng chuông điện thoại. Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, rồi quay sang nhìn cái điện thoại đang phát sáng. Cô từ từ ngồi dậy xem điện thoại, là một tin nhắn... từ Jiyeon. Cô cầm máy điện thoại xuống sau sân vườn, cô mở máy gọi điện cho Jiyeon.

"Tôi tưởng cô đi đâu rồi chứ?"

"Đừng vội đuổi tôi đi như thế chứ!"

"Cô gọi tôi là ý gì?"

"Chỉ là nhớ cậu thôi mà!"

"Ngưng ngay đi, ở đây không có ai nữa đau?"

"Bĩnh tĩnh đã nào, để tớ nói chứ!"

"Nói!"

"Cậu tới chỗ mình đi!"

"Ở đâu?"

"Viện bảo tàng Sunny"

"Được!"

***

Tại viện bảo tàng mà Jiyeon đã nói, cô lại mở máy lên:

"Cô đang ở đâu?"

"Ngay phía sau cậu!"

SinB từ từ quay người ra sau, một chiếc gậy gỗ đập vào đầu cô nhanh hơn sét. Cô nằm bất tỉnh trên làn đất lạnh.

"Đưa cô ta vào trong!" Jiyeon ra lệnh cho đám đồng bọn.

"Vâng" Họ đồng thanh rồi bế SinB vào một nơi rất tối, nó khá giống nhà kho.

***

Tại nhà của Eunha...

JungKook vừa mới thức dậy, anh không tài nào ngủ được vì nghe thấy mấy tiếng lịch bịch và còn nằm mơ sthaays ác mộng nữa chứ. Vì trời vẫn tối nên anh nghĩ SinB vẫn nằm ngủ bên cạnh, anh bước xuống nhà lấy nước uống rồi lại đi lên gác. Khi anh vừa đặt cả người xuống giường bỗng thấy có gì đó rất lạ, anh nhanh chóng đứng dậy bật đèn. Anh sốc toàn tập, SinB... không có trên giường!!! Eunha và Yoongi từ trong phòng nghe thấy liền chạy sang cũng hoảng không kém. Eunha lại gần chiếc giường:

- Sin... SinB đâu rồi?

- Cậu ấy đi đâu rồi?_ Yoongi hỏi

Sau một hồi hoảng hốt, ba người ngồi vào bàn mở máy tính để định vị vị trí của SinB. Có lẽ chẳng ai biết chứ JungKook đã đặt máy định vị sau gáy SinB lúc cô đang ngủ vì anh cũng có thể đoán được chuyện này sẽ xảy ra. JungKook di chuyển chuột mở bản đồ ra, mò tìm SinB thì thấy một dấu chấm đỏ rất lớn. Eunha chỉ vào màn hình:

- Có lẽ là ở đó, phóng to ra xem nào!

JungKook nhấn chuột vào nút đỏ rồi nó cũng phóng to ra hơn một chút. Yoongi nói:

- Viện bảo tàng Sunny!_ Ba người nhìn nhau.

- Chúng ta đến đó!_ Eunha

***

Tại một nơi âm u, tối mịt, ẩm thấp, những con bọ bò xung quanh. Một cô gái cơ thể mảnh mai bị trói cả chân lẫn tay ngồi dưới đất, miệng bị bịt băng dính. Cánh cửa to từ từ mở ra, hai người con gái cùng một người như cầm đầu bước vào. Cô ta ra hiệu cho đồng bọn tháo băng dính trên miệng cô gái kia ra.

- Park Jiyeon?!_ SinB nói.

- Phải, là tôi đây, có gì ngạc nhiên chứ! Hay cô vẫn nghĩ tôi là người hiền lành?

Nghe xong SinB nhớ tới vụ Jiyeon giả bệnh chia rẽ tình bạn giữa cô và Eunha, cô nghĩ lại vẫn còn thấy tức.

- Không đời nào!

Jiyeon lại ra lệnh cho đồng bọn nhấc người cô lên, SinB có chút hơi bất an và sợ:

- Cô định làm gì?

- Làm gì? Cứ chờ đó mà xem đi!_ Jiyeon cười nhếch môi rồi lấy tay xé áo của cô ra khiến cô sợ hãi.

- Cô làm cái gì vậy?

- Không phải mày đã từng làm nhục tao sao?

SinB nhìn Jiyeon khó hiểu, cô đâu có làm nhục gì cô ta chứ! Nếu là nghĩa bậy thì không đời nào, cô là thụ đàng hoàng nhé!

- Không nhớ sao? Chẳng phải mày làm nhục ta trước đám đông sao?

Vừa nghe tới đây SinB liền nhớ lại, đó là hôm mà Jiyeon bị vạch trần bộ mặt thật của mình. Nhưng vậy mắc mớ gì mà cô ta phải xé áo cô chứ? Huống hồ cái áo này mắc nhất mà😭😭😭

- Còn nữa! Mày còn cướp luôn vị hôn phu của tao!

SinB nghĩ:"Vị hôn phu? Jeon JungKook?"

- Là do cô không tự giữ của thôi!_ SinB cãi lại khiến cho Jiyeon sôi máu

- Cô...

- Mà thôi đi, đằng nào thì người thân duy nhất cuối cùng của mày... cũng đã bị tao diệt trừ rồi!_ Jiyeon dí sát mặt vào mặt SinB, cô trợn to mắt, vậy là người giết mẹ cô là PARK JIYEON!!!

- Tại sao cô?...

- Tại sao ư? Hừ, mày cũng giỏi giả bộ lắm, cướp người tao yêu, cướp bạn bè tao, mày cướp hết tất cả mọi thứ. Giờ, tao chỉ làm ngược lại thôi, có gì sai!_ Jiyeon định giơ tay đánh cô nhưng nghe thấy tiếng cửa bị phá vỡ liền ngừng.

==============================

Các bạn đoán xem người phá cửa là ai? Tập sao là tập cuối nhé!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro