Chap 6: Thần đèn lâm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Jung unnie à! Unnie đang ở đâu? Về với em đi mà! Hức.. hức!

- Ji Yeon! Em sao thế?

Nó ngẩng đầu lên. Là giọng Jung. Trước mặt nó, Eun Jung đứng đó khuôn mặt xanh xao, mệt mỏi.

-Unnie? Là Jung unnie phải không?

Nó ôm trầm lấy Jung, khóc nức nở.

- Unnie đi đâu mà bây giờ mới về? Có biết em lo thế nào không?

- Unnie xin lỗi. Đừng khóc nữa. Unnie đây rồi mà!

- Em cứ nghĩ unnie bỏ em rồi, không về với em nữa. Em không biết tìm unnie thế nào, cũng không biết phải làm sao nữa. Em sợ...

Nó chợt nhận ra những gì nó biết về Eun Jung là quá ít. Hay bởi vì nó quá vô tâm? 1 tuần qua, tất cả những gì nó làm chỉ là hướng dẫn Eun Jung những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng lại không hỏi han hay quan tâm tới cảm nhận của Jung. Nó cảm thấy nó thật tồi tệ. Nó úp mặt vào vai Eun Jung mà khóc nấc lên.

Jung vỗ về Ji Yeon còn đang khóc nấc lên, nhưng khuôn mặt cô ngày càng tái xanh. Phải cố gắng lắm Jung mới đứng vững. Jung không muốn Ji lo lắng về sức khỏe của mình.

- Thôi nào! Unnie ở đây rồi mà. Đừng khóc nữa.

- Unnie đi đâu? Lần sau không được bỏ em lại đâu đấy!

Ji Yeon quẹt nước mắt như trẻ con, nũng nịu. Nó bấy giờ mới để ý thấy khuôn mặt xanh xao của Eun Jung.

Cạch!

- Ji Yeon em đang làm... Sao vậy Ji Yeon?

So Yeon hoảng hốt khi thấy em gái mình nước mắt nước mũi tèm lem, gương mặt lo lắng, tay với lên không trung như để chạm vào cái gì đó.

- Jung à! Jung uunie à? Unnie sao vậy? Tỉnh lại đi mà.

Ji Yeon không quan tâm đến sự xuất hiện của So. Eun Jung đã ngất lịm đi, dựa hẳn vào người nó, khuôn mặt tái xanh và lấm tấm mồ hôi.

- Ji Yeon? Sao thế? Jung nào ở đây?

So Yeon vẫn không tài nào giải thích được bộ dạng của Ji Yeon bây giờ.

- Unnie! Mau lấy giùm em cái khăn ướt và cốc nước ấm lại đây. Nhanh lên unnie!

Thái độ khẩn trương của Ji làm cho So Yeon cũng lật đật làm theo mà không thắc mắc gì thêm.

Ji Yeon đỡ Eun Jung nằm lên giường.

- Sao unnie nhẹ tênh vậy? Mình không tốn chút sức nào để nâng unnie ấy lên. Sao vậy nhỉ?

Đặt Jung lên giường, nó đắp tấm chăn mỏng lên, lúng túng không biết phải làm gì tiếo theo. Từ nhỏ chưa bao giờ nó phải chăm sóc người ốm. Nhà có bác sĩ riêng, khi không khỏe là không thiếu người chăm sóc. Đến bây giờ, tự nhiên Ji Yeon cảm thấy bản thân bất lực, trước 1 thần đèn đang nằm mê man.

- Khăn và nước đây?

So Yeon chạy đến.

- Khi chăm người ốm thì phải làm gì hả unnie?

- Em hỏi cái gì vậy?

- Unnie trả lời em đi!

- Chườm khăn này, nấu cháo cho bệnh nhân này, cho uống thuốc. Mà ai ốm? Em đang làm cái gì vậy?

- Em... Em đang tập kịch ý mà! Không có gì đâu unnie ạ!

- Thế nãy giờ là em diễn à? Khóc lóc rồi khua tay, lại còn bắt unnie chạy như thế? Park Ji Yeon em...

- Suỵt! Unnie đừng nóng. Em xin lỗi.

Unnie ra ngoài trước đi! Nha!

Vừa nói nó vừa đẩy So Yeon ra cửa và đóng chặt cửa lại.

- Park Ji Yeon em nhớ đó! Em thử thò mặt ra đây xem? Em chết với unnie!

Ji Yeon không còn tâm trí nào mà để ý đến lời dọa dẫm của So nữa. Nó cầm chiếc khăn ướt chườm lên trán cho Eun Jung, rồi lau nhẹ mồ hôi trên mặt cô ấy.

- Xinh thật đấy!

Nó đưa tay chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt Thần đèn, khẽ mỉm cười. Bản thân từ nhỏ đã thấy rất nhiều người xin đẹp, nhưng Ji Yeon chưa thấy ai có nét đẹp như Eun Jung. Thánh thiện. Dễ thương. Ngây thơ. Khác với Qri, mang vẻ đẹp hiền dịu, sang trọng và có chút kiêu kì nữa.

- Phải rồi. Phải đi nấu cháo và mua thuốc.

Ji Yeon bắt đầu vật lộn với đống nồi xoong. Nó có bao giờ động vào bếp núc đâu. Nhưng lần này Ji muốn tự tay nấu cháo cho Jung. Dù sao Thần đèn cũng rất vất vả vì nó thời gian qua.

- Em làm gì đấy hả Ji Yeon? Khét lẹt lên rồi!

- Em nấu cháo.

- Sao không nhờ người giúp việc nấu hay đi mua ý!

- Em muốn tự làm cơ!

- Chưa bao giờ thấy em nấu ăn đấy. Cho ai thế?

- À em nấu cho unnie đó! Xin lỗi unnie vì chuyện lúc nãy nhá!

Ji Yeon nhanh nhảu. Khôn lỏi mà.

- Ômô! Thật sao? Unnie có phước quá. Vậy cứ để đó, unnie sẽ ăn sau. Giờ unnie ra ngoài có chút việc.

- Nae! Unnie về sớm nha!

- Ưh!

So Yeon đi rồi cũng là lúc nồi cháo đã hoàn thiện. Nó nhanh chóng múc ra bát, hí hửng mang lên phòng.

- Chắc Jung unnie vui lắm!

Trên giường, Eun Jung vẫn ngủ, khuôn mặt không có chút khả quan nào.

- Chắc phải uống thuốc mới đỡ. Jung unnie, dậy ăn cháo nào! Ăn xong còn uống thuốc chứ!

Ji Yeon đến bên giường, khẽ lay Jung. Thần đèn mở mắt 1 cách khó khăn.

- Ji Yeon!

- Unnie ăn chút cháo đi! Thần đèn cũng ốm à?

Ji Yeon lấy tay chỉnh lại những sợi tóc lòa xòa trước mặt Jung. Rồi nó bê tô cháo "made by me" và múc 1 thìa, chìa ra trước mặt Jung.

- Em đút cho unnie nhé! Há miệng nào! Aaaa!

Eun Jung từ nãy giờ chưa tỉnh hẳn lại bị đánh phủ đầu bởi 1 loạt hành động của Ji Yeon nên thần trí như bị đông cứng. Thần đèn cứ ngơ ngác nhìn Ji, khuôn mặt đang từ màu xanh chuyển hồng, Jung ngại ngùng quay đi chỗ khác.

- Unnie sao thế? Chê đồ ăn em nấu à? Nói thật đây là lần đầu em nấu cho ai đấy!

- Lần đầu tiên???

- Ưm! Unnie thử đi. Ăn xong còn uống thuốc. Nhìn unnie tiều tụy quá.

- Thuốc??? Là cái gì? Unnie chỉ cần vào cây đèn là ổn cả thôi.

- Sao?

- Tại dạo này unnie ít ở trong đèn quá nên năng lực bị yếu dần đi. Giống như việc cá sống dưới nước, unnie phải ở trong cây đèn. Có ra ngoài cũng phải hạn chế. Nếu không... Sẽ giống lúc nãy. Đừng lo! Unnie nghỉ ngơi 1 chút sẽ khỏe lại.

- Tại em hại unnie, làm unnie thành ra nông nỗi này.

- Sao lại tại em được?

- Tại em đòi đi chơi, suốt ngày bắt unnie ra ngoài, có hôm bắt unnie ngủ cùng em nữa.

Ji Yeon xịu mặt xuống, làm Eun Jung phì cười.

- Xem em kìa. Unnie là thần đèn cơ mà. Không sao đâu. Ổn cả thôi. Và lại unnie cũng cam tâm tình nguyện đi với em mà!

- Vậy unnie mau vào trong đèn. Để em...

- Khoan... Để unnie ăn xong cháo đã!

Ji Yeon cầm bát cháo đưa lên.

- Này, unnie ăn đi.

- Nãy em bảo đút cho unnie mà.

Thần đèn cười nhếch môi.

- Ya unnie học cái kiểu đó ở đâu vậy? Unnie tự ăn đi!

- Vậy thôi! Để unnie vào trong đèn đi.

Jung nói lẫy, phồng mỏ lên. Công hiệu tức thì.

- Thôi nào! Unnie há miệng ra, em đút cho!

Trong lòng Jung thích lắm nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh.

- Thôi không phiền em nữa. Để unnỉ vào trong đèn đi.

- Thôi nào! Unnie ăn đi cho nóng! Há miệng nào! Aaaa!

Ji vừa nói, tay cầm muỗng cháo, miệng cũng há ra làm Jung ngay lập tức đứng hình.

"Dễ thương vậy? Làm sao đây?"

- Há ra nào!

Jung ngoan ngoãn há miệng, mắt vẫn nhìn Ji chằm chằm. Cứ như vậy, Ji đút cho Jung ăn hết bát cháo 1 cách ngon lành.

- Ngon không?

Eun Jung gật gật đầu.

- Em nấu có khác. Ắt phải ngon rồi! Dính miệng này! Để em lau cho!

Nó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho Jung. Mặt thần đèn từ hồng chuyển sang đỏ như quả cà chua.

- Sao mặt Jung đỏ vậy? Sốt lắm à?

Ji Yeon lại đưa tay sờ trán Thần đèn.

- Thôi unnie không sao đâu. Em cho unnie vào trong đèn là được rồi.

Eun Jung lúng túng, quay mặt ra chỗ khác, tránh bàn tay của Ji Yeon.

- Vậy để em lấy đèn.

Ji lấy cây đèn và chạy lại chỗ Jung.

- Unnie nhớ nghỉ ngơi kĩ nhé. Bye bye!

- Bye!

Ji khẽ vuốt vào tay cầm đèn. Gần như ngay lập tức, Eun Jung biến mất theo làn khói đỏ còn lại Ji Yeon ở lại căn phòng với nụ cười ngây ngô.

End chap 6.

Chap này Jung bị bỏ bùa rồi.

Hope u enjoy it!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro