Chap 2 : Mọi chuyện sáng tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- FLASHBACK -

Giữa cái nắng thiêu đốt của tháng bảy, Hoàng Tử Thao rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là gọi là đen đủi khi tái phát bệnh vào cái hoàn cảnh này.

Bao nhiêu đau đớn dường như dồn hết vào vùng giữa bụng, mặt đã tái đi đến trắng bệch, mồ hôi từ trán cứ tí tách chảy xuống.

Một tay ôm lấy bụng, một tay cố sức bám vào thân cây cổ thụ bên cạnh, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên thành những đường rõ rệt. Muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu.

Khi đèn giao thông vừa chuyển xanh, Hoàng Tử Thao biết chỉ cần sang được bên kia đường, mọi chuyện sẽ được giải quyết, chẳng phải kí túc xá nằm bên đó sao.

Thế là không cần suy nghĩ, cũng chẳng nhìn trước sau cứ thế mà lao về phía trước bằng chút sức lực còn lại. Nhưng ông trời cũng thật biết phụ lòng người, đường đã sang được một nửa mà bỗng nhiên trước mắt lại là một mảng mờ ảo, cảnh vật nhanh chóng nhòe đi.

Trực giác mách bảo sắp có chuyện chẳng lành, thế là trước khi nhắm mắt ngã xuống, bên tai Hoàng Tử Thao còn kịp vang lên một tiếng "Rầm" không thể lớn hơn. Âm thanh này lớn đến nỗi, sau này nghĩ lại nếu như khi đó mà biết được chủ nhân của âm thanh xé trời kia, cậu cũng phải chạy tiếp ba dặm nữa rồi mới yên tâm ngất xuống.

Về phần chủ nhân của âm thanh chết chóc kia, có suy nghĩ đến hỏng đầu cũng không ngờ đến sự việc xảy ra ngày hôm nay.

Theo thói quen chạy mô-tô với tốc độ cao, đột nhiên lại có một chỏm tóc nâu vàng vọt ra, là cậu ta không nhận thức được đang là đèn đỏ dành cho người đi bộ hay sao?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Ngô Diệc Phàm nhanh chóng phanh gấp và bẻ lái để tránh gây án mạng, cũng vì quá đột ngột, chiếc xe trực tiếp đâm vào thân cây cổ thụ bên cạnh. Bên tai lúc ấy chỉ còn là những tiếng đổ vỡ mơ hồ.

________________________________

Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tiếng bước chân nhẹ nhàng dồn dập ngoài hành lang nhưng đi cùng với nó là mùi thuốc sát trùng, thuốc kháng sinh xộc thẳng vào mũi đến khó chịu, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt.

Ngô Diệc Phàm khẽ nheo mắt, đưa tay trái lên che thứ ánh sáng đang rọi vào mắt kia. Nhưng chỉ sau 3 giây, đập vào mắt hắn là cái chân to một cách bất thường do quấn quá nhiều băng trắng làm người ta phát hoảng.

Mơ hồ nhớ lại cú va đập do tránh một tên tùy hứng lao sang đường, Ngô Diệc Phàm thầm chửi bới trong lòng, có nghiêm trọng đến mức tàn phế thế này không?

Chậm rãi quan sát xung quanh, hai bên còn có hai chiếc giường nữa. Bên phải là một nhóc khoảng 4 tuổi đang ngủ nhưng trên mặt hiện rõ vẻ bất ổn cùng đau đớn.

Bên trái lại là một nhóc nữa, nhưng khoan đã, chỏm tóc nâu vàng kia nhìn thật quen mắt. Chút kí ức của vụ tai nạn kia chậm rãi ùa về khẳng định chính xác rằng người kia chính là nguyên nhân làm cái chân này bị gãy.

Khi mọi thứ đã rõ ràng, trong khi cậu nhóc kia vẫn an an lành lành mà ngủ một cách vô tội.

Máu nóng nổi lên, Ngô Diệc Phàm ngay lập tức muốn bay qua bóp cổ, cấu xé, bẻ gãy hai chân cậu bé kia thì chợt khựng lại.

Thứ nhất, chân đã bị làm cho ra nông nỗi này thì đừng nói đến việc xuống giường chứ chưa tính đến chuyện đi bóp chết người khác. Thứ hai, mà còn chưa tính đến chuyện thứ hai phải làm gì thì từ cửa, một cậu trai đã lao đến cái giường đó, dáng người vô cùng thấp bé, nếu không nói là quá lùn đi.

Giọng của cậu ta phải lên đến quãng tám, ồn ào đến mức hai con người bên cạnh cũng phải giật mình, không muốn tỉnh cũng phải tỉnh.

_ Hoàng Tử Thao cậu làm sao thế này? Tỉnh dậy đi chứ, làm sao mà ra nông nỗi này hả? Tớ mà biết đứa nào làm cậu thành ra thế này, ông đây sẽ bẻ gãy chân nó.

Bên này Ngô Diệc Phàm rùng mình một cái: "Chẳng phải chân anh đây cũng gãy rồi sao, mà chính cậu ta làm anh đây ra nông nỗi này đấy chứ? Công bằng ở đâu hả?"

Lúc này Hoàng Tử Thao mới chậm rãi mở mắt, phải nói là cậu còn ngạc nhiên hơn cả Bạch Hiền khi thấy bản thân đang nằm đây. Vội vàng ôm lấy tay người ta, giọng nói cũng mếu máo:

_ Tớ cũng không biết tại sao lại nằm đây nữa.

_ Nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì? – Bạch Hiền khẩn trương.

Lục lọi được chút thông tin, Hoàng Tử Thao đã vội vàng nói ngay:

_ Đang sang đường thì bị ngất, mà lạ thật tớ còn nghe thấy tiếng mô-tô va đập rất mạnh. Cứ nghĩ là sớm bị đâm chết rồi, thật may quá không có làm sao.

Hoàng Tử Thao vừa dứt lời thì bên này, một giọng nói âm hiểm mang theo cả tức giận vang lên:

_ Này cậu kia, nhớ ra rồi à? Cái mô-tô đó là của tôi, chính vì tránh cậu mà chân tôi mới thành ra thế này đấy, còn cả cái xe nữa. Bây giờ cậu tính thế nào hả?

�������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro