Trans_Những mẫu chuyện ngọt ngào 15_Đi làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ Bắc Giang giảm mạnh, những giọt sương đã kết thành trên cửa sổ. Bữa sáng ăn đến một nửa, Đỗ Thành liền nói muốn xuống dưới xem xe.

Qua một lúc lâu cũng không thấy anh ấy đi lên, Thẩm Dực xem thời gian, nên đi làm rồi, bèn lấy khăn choàng của Đỗ Thành ra ngoài cửa.

"Sao thế?" Lúc Thẩm Dực xuống dưới lầu liền thấy Đỗ Thành ngồi xổm xuống bên cạnh xe, bộ dạng khổ não.

"Xe hư rồi." Đỗ Thành đứng dậy nói.

Xe để ở hầm xe, theo lý thì không bị đông lạnh, "Hư ở đâu?"

"Thì... không nổ máy nữa." Đỗ Thành ngượng ngùng vuốt tóc.

Thẩm Dực liếc nhìn cửa hầm xe, lại nhìn Đỗ Thành, còn có gì mà không rõ đâu chứ, "Tối qua anh lại quên đóng cửa rồi à?"

"Cái này không trách anh, tối qua chúng ta khụ...khụ thật sự gấp, làm gì nghĩ đến chuyện đóng cửa.. ưm..."

Thẩm Dực đỏ mặt cả lên, quyết liệt đem khăn choàng che miệng Đỗ Thành lại, trừng to đôi mắt nhìn anh ấy.

"Im miệng."

Đỗ Thành gật gật đầu, trong mắt tràn ngập ý cười.

Thẩm Dực mới buông tay, khoác khăn choàng vào cho Đỗ Thành, "Vậy đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đổi xe."

"Em... đạp xe chở anh?" Đỗ Thành vẫn còn một vài kích động trong thầm lặng.

Thẩm Dực liếc Đỗ Thành một cái, trong ánh mắt có chút "khinh bỉ", "Đỗ Thành, thời tiết thế này anh chắc chứ? Hơn nữa, xe đạp của em có ghế sau ngồi à?"

"Không sao, em có thể ngồi phía trước, anh chở em."

Giống như là cái MV Mật Ngọt vậy đó, Đỗ Thành tưởng tượng khung cảnh đó thôi liền thấy vui rồi.

"Mơ đi." Thẩm Dực đi ra bên ngoài.

"Vậy đi xe gì đây?" Đỗ Thành vội theo sau.

"Xe buýt."

"Ồ. Hả?"

Đúng đó. Ở trước cửa tiểu khu nhà họ có một trạm xe buýt. Qua 7,8 trạm thì đến chi cục Bắc Giang, rất tiện. Nếu bạn muốn biết tại sao Thẩm Dực lại biết, thì đại khái là... lần trước, hoặc là lần trước trước nữa, tóm lại là lúc mà Đỗ Thành giở chứng, có một lần "bỏ nhà đi bụi", cậu ấy ngồi lên xe buýt liền bỏ chạy, đi qua một vòng Bắc Giang.

Điểm không tốt duy nhất chính là, thời gian này là giờ cao điểm buổi sáng.

Xe đến rồi, xem ra hôm nay rất may mắn, trên xe còn một vài chỗ trống. Một cơn gió lạnh thổi qua, âm thầm thổi vào sau gáy Đỗ Thành, lạnh đến mức anh ấy ách xì mấy cái liền, anh ấy nhìn Thẩm Dực, tinh tế mà giúp cậu ấy chỉnh lại khăn choàng.

"Thẩm Dực, tại sao chúng ta không gọi xe vậy chứ?"

"Tiết kiệm tiền đó." Thẩm Dực cười với Đỗ Thành một cái, gian xảo mà nhắm mắt lại, "Nhưng mà, anh cũng có thể lựa chọn đặt xe."

Đỗ Thành im miệng, ngoan ngoãn mà theo Thẩm Dực lên xe, đùa à, trong túi của anh ấy chỉ còn lại một vài đồng bạc lẻ đi xe buýt, dù gì thì tài chính nhà anh ấy đều là do Thẩm Dực quyết định hết.

Thẩm Dực thích ngồi gần cửa sổ, cùng Đỗ Thành ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía cuối dãy.

Ước chừng qua khoảng 2,3 trạm, Đỗ Thành có chút đói rồi, kéo quần áo của Thẩm Dực, "Thẩm Dực, có gì ăn không?"

Thẩm Dực cười, "Em còn đang nghĩ đến chi cục đưa cho anh đấy."

Cậu ấy lấy trứng và bánh bao từ trong túi ra đưa cho Đỗ Thành, "Nè, đồ ăn sáng còn sót lại."

Đều còn đang ấm, đang gói gọn trong túi nilon, Đỗ Thành ghét sát vào Thẩm Dực thấp giọng nói, "Em yêu tốt thật."

Đỗ Thành bóc vỏ trứng, quen việc bẻ trứng ra một nửa đút cho Thẩm Dực.

"Em ăn no rồi."

"Một miếng nhỏ thôi."

Thẩm Dực bất lực, chỉ có thể ngoan ngoãn mở miệng.

Đỗ Thành mở miệng ăn hết nửa trái trưng còn lại.

"Cậu trai trẻ, tình cảm anh em của hai người tốt thật đó."

Bác gái quay đầu cười nhìn Đỗ Thành và Thẩm Dực.

"Khụ, khụ khụ..." Đỗ Thành nghe thấy, suýt chút nữa mắc nghẹn trứng gà trong họng.

Thẩm Dực che miệng cười, vỗ vào sau lưng Đỗ Thành, "Anh trai, không sao chứ? Sao lại bất cẩn vậy chứ?"

Đỗ Thành nghe thấy hai chữ anh trai này, trừng to đôi mắt.

"Dô, nghẹn rồi à? Bác gái có nước đây này, nè." Bác gái mau chóng đưa chai nước suối, sợ Đỗ Thành xảy ra chuyện.

"Cảm ơn bác gái, không cần đâu ạ, bọn con có rồi." Thẩm Dực dịu dàng cười, xua tay.

"Được, được, được." Bác gái thấy Thẩm Dực có nước, mới thở ra một cái, mỉm cười quay người lại.

"Em trai?" Đỗ Thành giật giật đôi mày.

"Ừm. Sao vậy? Anh trai?" Thẩm Dực chớp chớp mắt, vô tội nhìn Đỗ Thành.

"Vãi."

"Anh trai văn minh tí đi."

"Ai thèm làm anh em với em!"

Thẩm Dực khẽ cười.

Đỗ Thành vờ điềm nhiên như không liếc nhìn bác gái một cái, sau đó âm thầm nắm lấy tay của Thẩm Dực, bỏ vào túi của mình, âm thầm cong khóe môi khó giấu được nỗi kích động trong lòng.

"Giỏi lắm." Thẩm Dực cười mắng một cái, tùy anh ấy vậy.

"Trạm tiếp theo chi cục cảnh sát Bắc Giang, hành khách muốn xuống xe xin hãy chuẩn bị."

Cách chi cục Bắc Giang vẫn còn một trạm, Đỗ Thành đột nhiên cúi người, bước qua Thẩm Dực, hướng về phía cửa thủy tinh hà một hơi, trên làn hơi viết một dòng, dc♡sy. Đợi hơi tan, trên mảnh thủy tinh vẫn còn giữ lại vết tích.

"Trẻ con." Thẩm Dực nhìn dấu vết, khóe môi cong lên.

Đỗ Thành cười mà không nói, chỉ là nắm chặt lấy tay của cậu ấy.

Là bạn đời, không đời nào là em trai đâu

Thẩm Dực xuyên qua dấu vết nhìn phong cảnh lướt qua ô cửa, khơi gợi quá nhiều hồi ức, thật ra như thế là rất tốt rồi, bên cạnh có anh ấy, chính là hạnh phúc lớn nhất.

"Chi cục Bắc Giang đến rồi, hành khách xuống xin xin hãy mang hết đồ đạc tùy thân theo, lúc cửa mở hãy cẩn thận, xuống xe chú ý an toàn."

Thẩm Dực nắm lấy tay cậu ấy đi xuống, không phải tay cổ tay, mà là mười ngón đan xen chặt vào nhau, Thẩm Dực đều có thể tưởng tượng ra ánh mắt bàng hoàng của bác gái phía sau, có lẽ không chỉ là bác gái.

Xe chầm chậm rời đi----

"Mẹ ơi, hai anh trai đó nắm tay nhau kìa."

"Đúng đó, họ là người đi cùng nhau cả đời."

Nguồn: 一颗啵赞奶糖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro