Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghyuck?

"Nó đang ở đây?"

"Không có thưa ông. Cậu ấy sốt cao nhập viện, thiếu gia đang ở đó chăm sóc, chỉ gửi đứa bé qua đây." Quản gia Suh đáp.

Ông Lee không nói thêm gì, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn. Ông thả Chanhyung xuống đất. Thằng nhóc sáu tuổi dường như cũng nhận ra "ông nội" có vẻ không vui sau khi ông Suh nhắc tên ba nó, nhanh chóng trèo lại lên ghế, giả bộ chăm chú chơi gấu bông.

Tiếng bước chân cồm cộp trên cầu thang xa dần. Quản gia Suh hiểu ý liền đi theo ông chủ lên lầu.

"Hai đứa chúng nó từ bao giờ lại ở cùng nhau?" Ông Lee hỏi.

"Tôi cũng không rõ. Hôm qua thiếu gia đem đứa bé về tôi mới biết bọn họ ở chung. Mấy ngày trước cậu Donghyuck tới đây tìm cậu ấy mượn tiền phẫu thuật cho con trai. Thiếu gia mới đầu đuổi hai người đi nhưng về sau đột nhiên lại đồng ý." Quản gia Suh thành thật đáp.

Ông Lee nghe xong thở dài một hơi. Quản gia Suh không đoán ra được ông ấy vì cái gì còn phiền muộn đến vậy. Chuyện của mẹ cậu Donghyuck đã qua nhiều năm, cũng không phải lỗi của cậu ấy.

Trầm ngâm một hồi, ông Lee lại hỏi:

"Mấy năm qua nó sống thế nào?"

Ông Suh đáp:

"Cậu Donghyuck chỉ nói đang bán mỳ ở chợ, những chuyện khác cũng không đề cập. Nhưng con trai cậu ấy bị bệnh tim, một mình nuôi con, ngoài lo chi phí sinh hoạt còn phải lo tiền thuốc men, tôi nghĩ có lẽ cũng không mấy suôn sẻ."

Ông Lee cau mày. Dường như không thể tin được Lee Donghyuck lại có cuộc sống như vậy.

Năm đó cậu bỏ đi, đã nói là sẽ cùng mẹ ra nước ngoài cho nên ông cũng không quan tâm nữa, chỉ thấy vui mừng. Vì Lee Donghyuck đi rồi, con trai ruột của ông sẽ không còn tơ tưởng gì đến việc yêu đương đáng xấu hổ kia. Nhưng bây giờ, nghe nói cậu sống không tốt, trong lòng ông bỗng dưng lại không yên. Dù sao bảy năm nghe Lee Donghyuck gọi mình là ba, không thể nói là không có tình cảm.

Có điều, giúp đỡ cậu là một chuyện, chấp nhận cậu và con trai ruột của ông đến với nhau lại là chuyện khác.

Lee Minhyung mấy năm nay không có bạn gái. Gia đình, họ hàng giới thiệu đối tượng anh cũng chưa bao giờ đi. Ông Lee nhìn con trai như vậy lo lắng bạc cả đầu nhưng khuyên nhủ, trách móc đủ đường chỉ đổi lại được việc Lee Minhyung về nhà gặp ông ngày càng ít, không ở chung cư bên kia thì cũng ở lì trong công ty. Năm ngoái ông giả bệnh, anh dẫn về một cô gái tên Julia, còn có thêm đứa bé gọi anh là ba, ông tưởng thật, còn háo hức đi khoe khắp nơi. Được mấy tháng, Julia thấy có lỗi mới thú nhận hai người chỉ là bạn. Thật may là ông không phải vào viện lần nữa.

"Minhyung có nói bao giờ sẽ về đây không?" Ông Lee hỏi.

"Dạ không thưa ông." Quản gia Suh đáp.

Ông Lee lại nói:

"Tôi nói chuyện với nó chỉ rước thêm bực. Hai ngày nữa họp mặt gia đình, ông gọi cho nó, bảo nó nhất định phải về. Donghyuck cũng đưa tới đây, tôi muốn gặp."

"Vâng thưa ông." Quản gia Suh nghe xong ngay lập tức đi liên lạc với Lee Minhyung.

Lee Minhyung không hiểu ba mình tại sao lại muốn anh đưa Donghyuck về họp mặt gia đình, hỏi ông Suh cũng không có câu trả lời, sau khi tắt máy liền quay sang nghi hoặc nhìn cậu.

"Ba tôi muốn cậu về họp mặt gia đình, đây là có chuyện gì?"

"Em... em không biết!" Lee Donghyuck vội chối.

Lee Minhyung thấy mặt cậu đột nhiên xanh lét liền nói:

"Không biết thì thôi! Tôi đâu có ăn thịt cậu, sợ cái gì?"

Sợ cái gì? Đương nhiên là không phải sợ anh.

Lee Donghyuck sợ gặp lại họ hàng bên nhà Lee Minhyung, cũng sợ phải đối mặt với ba của anh.

"Nếu không muốn thì không cần đi." Lee Minhyung thấy cậu vẫn lo lắng, nói.

"Nhưng ba bảo... ý em là ba của anh gọi em về, em..."

"Tôi không muốn, được chưa?" Lee Minhyung gằn giọng.

Lee Donghyuck liền im miệng không dám nói thêm lời nào. Hóa ra, anh ấy vẫn ghét cậu như vậy!

.

Hai ngày sau, cũng là ngày họp mặt gia đình.

Lee Minhyung thực sự không đưa Lee Donghyuck trở về.

Vừa vào đến nhà đã bị một đống người vây quanh hỏi han không ngớt.

Quản gia Suh nhìn thấy anh trong đám đông liền chạy tới, theo lệnh của ông chủ, đưa anh vào phòng.

"Donghyuck đâu?" Ông Lee hỏi.

"Cậu ta vẫn chưa khỏe, không đến được thưa ba."

"Nó bệnh nặng đến mức nào mà nằm viện mấy ngày rồi còn chưa khỏi? Con cố tình không đem nó về đúng không?" Ông Lee mặc dù đã quen với việc đứa con trai lớn bướng bỉnh, nhưng vẫn không tránh khỏi tức giận.

Lee Minhyung nói:

"Ba muốn gặp, ngày khác con sẽ đưa cậu ta đến. Tại sao nhất thiết phải là ngày hôm nay? Ba định làm gì?"

"Định làm gì? Con trai nó mấy ngày qua ăn, ngủ ở nhà của ta, chẳng lẽ ta muốn gặp nó cũng không được?"

"Con không nói không cho ba gặp cậu ta, chỉ là không phải hôm nay." Lee Minhyung cứng rắn đáp.

Ông Lee tức muốn đập bàn, không muốn nói chuyện thêm nữa liền đuổi anh ra ngoài.

Bữa tiệc đã bắt đầu, khắp nơi đều là người. Lee Minhyung khó chịu tìm một góc ngồi uống rượu. Anh còn nhớ buổi họp mặt gia đình đầu tiên sau khi chuyện của mẹ Donghyuck vỡ lở, rất nhiều người đã tỏ thái độ khi thấy em ấy xuất hiện, có người mắng thẳng mặt, có người bóng gió mỉa mai. Lee Donghyuck tủi thân chỉ có thể trốn vào trong phòng khóc.

"Em ấy thì có lỗi gì cơ chứ?" Lee Minhyung lẩm bẩm, không biết đã uống bao nhiêu, chưa say nhưng cũng không mấy tỉnh táo.

Một chàng trai cao gầy ăn mặc lòe loẹt từ xa bước đến. Rất tự nhiên cầm ly rượu của mình cụng vào ly của anh.

"Em họ Minhyung!"

Lee Minhyung ngẩng đầu, nhìn thấy người kia liền nhếch miệng cười:

"Anh không phải vẫn luôn chán ghét mấy buổi họp mặt kiểu này à? Sao lại ở đây?"

"Ông già muốn khoe cháu, anh phải mang đứa nhỏ tới." Chàng trai lòe loẹt đáp.

Lee Minhyung ngạc nhiên. Anh họ của anh vốn nổi tiếng chơi bời, hơn nữa còn chẳng vừa mắt cô gái nào. Dù trong nhà không công khai, nhưng mấy đứa em thân thiết như anh cũng thừa biết anh ta hẹn hò với đàn ông.

"Anh đi thụ tinh ống nghiệm à?"

"Haha. Cứ cho là như vậy đi!" Anh họ cười lớn.

"Ba mẹ anh biết không?"

"Biết. Anh đâu có giấu diếm gì. Anh rể chú còn đang đứng với bọn họ bên kia kìa."

"Anh rể?" Lee Minhyung nhìn theo hướng anh họ chỉ, thấy một người đàn ông mặc đồ âu sang trọng đang vui vẻ trò chuyện.

"Anh công khai rồi?"

"Ừ. Mẹ anh còn quý anh ấy hơn con ruột nữa. Ông già thì khó hơn, lúc đầu biết chuyện làm ầm ĩ mấy tháng, nằng nặc bắt anh cưới vợ. Anh đau đầu muốn chết. Tưởng đâu bỏ nhau rồi. Còn nói cái gì mất mặt. May sao lòi ra thằng nhóc con, giờ thì đem con rể với cháu đi khoe khắp nơi."

Anh chàng lòe loẹt nói xong, lại quay qua chọc vào người Lee Minhyung mấy cái, nói tiếp:

"Cũng tại ba chú đó!"

"Ba em? Ba em làm gì?"

"Ông ấy là người ngăn cản ba anh đồng ý cho anh kết hôn."

"..." Lee Minhyung nhíu mày.

"Anh thấy lo cho tương lai của chú em. Nghe nói mấy năm nay cô, dì, chú, bác trong nhà mai mối tích cực lắm."

Lee Minhyung lại nốc thêm một ly rượu.

"Đừng nhắc nữa. Em không thích nói về mấy thứ đó."

"Ừ." Anh họ cũng uống một ly.

"Vẫn chưa quên được Donghyuck?"

"..." Lee Minhyung không đáp.

"Đã bảy năm, em định tiếp tục sống cô đơn như thế cả đời sao?"

Lee Minhyung mân mê ly thủy tinh trong tay, im lặng hồi lâu mới nói:

"Em ấy trở về rồi!"

"Ai? Donghyuck?"

Lee Minhyung gật đầu.

"Hai đứa tái hợp?"

Lee Minhyung lại lắc đầu, chua xót nói:

"Lee Donghyuck chưa bao giờ yêu em. Sẽ không có chuyện đó xảy ra."

Anh họ: "Nó nói với em như thế?"

"Em ấy nói hai người đàn ông...ghê tởm!" Lee Minhyung đáp.

Anh họ nghe xong liền há miệng không nói nên lời.

Lee Minhyung uống một ngụm rượu. Đôi mắt dừng lại trên thành ly, ngẩn người. Giống như muốn xuyên qua đó hồi tưởng quá khứ.

"Mấy năm qua dù giận nhưng em vẫn không tin lời Donghyuck nói là thật. Nếu không yêu, làm sao em ấy có thể để em chạm vào cơ chứ?"

Lee Minhyung cười như khóc.

"Nhưng mà bây giờ thì em tin rồi. Donghyuck khi đó mới mười bảy, em ấy chỉ đơn giản là một đứa em nghe lời anh trai. Có lẽ chính em đã ép em ấy tin rằng đó là tình yêu."

"Minhyung à..."

"Anh không biết là trong khoảng thời gian đó Donghyuck đang có bạn gái đâu." Lee Minhyung ngắt lời anh họ.

"Chuyện đó làm sao em biết?" Anh họ ngạc nhiên.

"Em ấy nói."

"Thật sự?" Anh mắt anh tràn đầy nghi hoặc.

"Anh không tin?"

Chàng trai lòe loẹt lắc đầu. Lee Donghyuck mà anh biết không đời nào lại làm ra chuyện như vậy.

"Đi với em!"

Lee Minhyung loạng choạng kéo anh họ đứng lên, bắt lấy một người làm trong nhà, hỏi:

"Chanhyung đâu?"

"Đang chơi ở ngoài vườn ạ!" Cô gái trả lời.

Chanhyung? Ai là Chanhyung? Anh họ nghe xong đầu đầy chấm hỏi.

Đến khi nhìn thấy "Chanhyung" liền chết lặng.

Lee Minhyung bế thằng bé, bảo với nó:

"Mau chào bác!"

Lee Chanhyung thấy người lạ có chút ngượng ngùng, nép vào ngực anh nói:"Cháu chào bác ạ!"

Anh chàng kia nghe xong lại càng hoang mang, hết nhìn Lee Minhyung lại nhìn thằng nhóc trong tay anh. 

"Đã... đã lớn như vậy?"

"Sáu tuổi! Con trai của Donghyuck và... bạn gái."

Lee Minhyung có hơi chuếch choáng, nhóc Chanhyung cũng suýt bổ nhào. Anh họ thấy vậy liền vội vã chạy tới đỡ. Vài phút sau tiêu hóa được những gì đứa em vừa nói mới trợn tròn mắt thốt lên:

"Cái gì?Chứ không phải con trai chú hả?"

Lee Minhyung lắc đầu.

"Anh thừa biết em đâu có động vào phụ nữ"

"Vậy sao?" Anh họ ánh mắt vẫn dán chặt lên người đứa nhỏ, rì rầm trong miệng:

"Không thể tin được mà!" Con của Donghyuck với bạn gái? Trừ khi cô bạn gái đó giống hệt Lee Minhyung. Nếu không thì... làm sao lại... Đứa nhỏ trông không khác gì Lee Minhyung hồi bé. 

Hay là...?

"Donghyuck đâu?" Anh họ đột nhiên hỏi. 

Lee Minhyung chỉ đáp qua loa, nói Donghyuck không ở đây. Nhưng anh họ lại có vẻ thực sự muốn gặp cậu, cố gắng gặng hỏi địa chỉ cụ thể. Lee Minhyung cảm giác kì lạ, trước kia hai người bọn họ cũng không thân thiết đến thế, chẳng qua có anh làm cầu nối mới giao lưu với nhau. Bao nhiêu năm không liên hệ, có chuyện gì cần phải gặp riêng cơ chứ? 

"Nếu anh định tìm Donghyuck nói chuyện của em thì không cần đâu!" Lee Minhyung chợt nghĩ đến khả năng đó, ngay lập tức muốn ngăn cản ý định của anh họ. 

Anh họ liền "À" lên một tiếng: "Em không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ là thuận tiện hỏi thăm một chút thôi!"

Lee Minhyung không mấy tin tưởng vào cái gọi là "thuận tiện hỏi thăm" nhưng anh họ đã muốn giấu giếm, anh cũng không thể vạch trần.

Anh thả Chanhyung xuống, đẩy nó ra chơi với lũ trẻ, do dự một hồi mới nói:

"Thực ra, em đã quyết định sẽ không tính toán chuyện cũ nữa."

"Ý em là sao?" Anh họ ngạc nhiên.

Lee Minhyung đáp: "Còn giận là còn yêu. Nhưng nếu chỉ mình em đơn phương, tiếp tục làm những chuyện vô ích cũng chẳng thay đổi được gì."

Lee Donghyuck đến cuối cùng vẫn chỉ diễn vai "người yêu" mà thôi. Lee Minhyung đau khổ nghĩ.

"Chi bằng quên đi."

"Khoan đã Minhyung! Biết đâu..." Anh họ đột nhiên sốt sắng.

Nhưng ai kia đã không thể nghe thấy gì nữa. Rượu ngấm, Lee Minhyung bất chợt gục xuống, bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro