Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, Park Jiyeon có thói quen tự làm thức ăn. Trong suy nghĩ của cô, thức ăn tại nhà vừa vệ sinh lại vừa bổ rẻ, đương nhiên đối với một người công việc không ổn định như cô, cần tiết kiệm sẽ tiết kiệm tối đa.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Park Jiyeon nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ đi làm, cô chuẩn bị một chút sau đó thì rời khỏi nhà, đi đến trạm xe bus.

Thời tiết hôm nay vô cùng tốt, mây xanh lượn lờ, chim hót ríu rít, Park Jiyeon tâm tình đương nhiên cũng bị ảnh hưởng đôi chút mà vui vẻ đi đến trạm xe.

Hahm Eunjung trên đường láy xe đến công ty, tâm trạng của cô cũng khá tốt cho nên vừa chạy vừa muốn hưởng thụ một chút không khí an lành của buổi sớm mai, tốc độ xe vì vậy cũng vừa phải.

Duyên phận vậy mà cũng muốn thúc giục Hahm Eunjung, vừa rồi nhìn từ xa đã thấy bóng dáng kia quen thuộc, thế nào chạy lại gần quả thật là người kia.

Eunjung môi mỉm cười, dừng xe trước Park Jiyeon một đoạn, lúc Jiyeon gần đi đến, cô cũng đồng thời từ trong xe bước ra, hướng Jiyeon gọi một tiếng.

Park Jiyeon nhìn thấy Eunjung cũng khá bất ngờ, không nghĩ trùng hợp đến đi làm mà cũng gặp được cô. Bất ngờ qua đi, Jiyeon hướng giám đốc của mình mỉm cười một cái thật tươi, chào hỏi.

- Chào buổi sáng, giám đốc Hahm. Thật trùng hợp, chị cũng đang đến công ty sao?

- Ừ, cô lên xe đi.

Park Jiyeon nhận được lời mời lên xe trong lòng thoáng chút cả kinh, cô lại không nghĩ giám đốc của mình nhiệt tình đến như vậy, làm cho cô nghĩ không thông, rốt cuộc ông Trời cũng nhìn ngó mình một chút rồi sao.

Cho đến sau này Jiyeon mới biết được, không ai tốt với mình mà không cần hồi báo, rốt cuộc là vị giám đốc kia tốt với cô cũng là có ý đồ. Chuyện đó cũng là sau này cô mới biết, nhưng hiện tại cô vẫn là một bụng ngây thơ, đơn giản nghĩ rằng là người ta tính tình tốt, thích giúp người mà thôi.

Park Jiyeon đương nhiên không ngốc mà từ chối để leo lên chiếc xe bus kia chen lấn cùng người khác, vẫn là ngồi xe của giám đốc Hahm thoải mái hơn.

- Vậy làm phiền chị rồi!

Eunjung cũng không muốn làm mất thời gian, hai người nhanh chóng lên xe, chạy thẳng đến công ty.

...

Đến công ty, Eunjung đi gửi xe, Jiyeon một mình vào công ty trước, cô muốn đến sớm chuẩn bị một chút cho buổi hợp hôm nay.

Park Jiyeon vừa đi vừa xem tài liệu, ma xui quỷ khiến thế nào lại đâm vào người khác, tài liệu gì đó đều bay hết xuống dưới đất. Sau khi định thần, Jiyeon hướng người mình đụng trúng liên tục nói lời xin lỗi. Nhưng dường như đối phương không chấp nhận, lập tức làm khó cô.

- Cô đi không nhìn đường sao? Giám đốc Oh cũng dám đụng.

Người lên tiếng không phải người bị đụng, mà là trợ lý của ông ta.

- Thật xin lỗi ngài, là tôi vô ý đụng phải, mong ngài bỏ qua cho.

Jiyeon sau khi biết người mình đụng là giám đốc bộ phận khác thì mặt lập tức chuyển xanh, nhanh nhẹn hướng người đàn ông kêu giám đốc Oh, cung kính xin tha thứ. Cô không muốn ngày thứ hai đi làm thì bị mất việc đâu.

Giám đốc Oh nhìn lướt qua tổng thể người Jiyeon thì mắt ngay lập tức sáng rỡ, phiền phức gì đó ông ta cũng không muốn chấp nhất, chỉ muốn thật tốt đối đãi với mỹ nhân mà thôi. Nhưng mà trước thang máy nhiều người như vậy, ông ta cũng không dám lỗ mãng mà vươn nanh múa vuốt, chỉ im lặng giả đứng đắn nhẹ gật đầu một cái, sau đó dịu dàng nói một câu.

- Không sao, cô nhặt tài liệu lên đi.

Đối với thái độ không để ý của giám đốc Oh, Jiyeon quả thật mừng như nhặt được vàng. Chẳng qua cô không nghĩ người kia cũng là có ý đồ với cô.

- Cám ơn giám đốc Oh, thật xin lỗi ngài.

Giám đốc Oh một thân mập mạp, không dám lưu lại lâu, cũng bước nhanh đi trước. Ngoài mặt giả đứng đắn như vậy, nhưng thật ra trong công ty không ai là không biết, ông ta chuyên gia "ăn" bậy, mỗi lần nhìn thấy người đẹp thì nước bọt đều sắp chảy ra ngoài.

Sau khi rời đi, chỉ còn ông ta và trợ lý, lúc này ông ta mới bộc lộ bản tính lang sói đi ra. Hỏi trợ lý của mình.

- Cô gái đó là ai, sao trước giờ tôi chưa gặp?

- Dạ thưa ngài, nghe mọi người nói là nhân viên mới của bộ phận tài chính, mới vào hôm qua.

- Ừ, điều tra thông tin của cô ta một chút, nhanh đưa đến cho tôi.

- Dạ, tôi đã hiểu.

...

Lúc Eunjung gửi xe xong, đang vào công ty thì bắt gặp Jiyeon vẫn còn đang cuối người nhặt tài liệu. Cô cũng nhanh chân đi đến phụ nhặt những tờ giấy cuối cùng, sau đó trả lại cho Jiyeon.

Jiyeon nhận sấp tài liệu từ Eunjung cũng khá bất ngờ, như thế nào mỗi lần cô gặp chuyện thì giám đốc của cô sẽ như nữ thần mà đến giúp cô đây. Chuyện này không phải cũng quá trùng hợp đi.

- Cám ơn chị, giám đốc Hahm.

Nghe Jiyeon lặp lại xưng hô xa cách đó, Eunjung lập tức nhíu mày, tỏ vẻ không vui nói.

- Gọi tôi Eunjung được rồi.

Jiyeon lúc này mới nhớ đến yêu cầu hôm qua Eunjung đã nói với mình, cô cười ngại ngùng, tỏ ra có lỗi, nói thêm một lần.

- Cám ơn chị, Eunjung.

- Ừ, sau này cẩn thận một chút.

...

Buổi hợp bữa sáng diễn ra khá dài và căng thẳng, Eunjung nghiêm túc từng chút chỉ ra chỗ sai của mỗi người và sau đó là chỉ ra phương hướng khắc phục. Bộ dáng muốn có bao nhiêu soái đều có bấy nhiêu, bản thân cô vốn sinh ra là để làm lãnh đạo.

Cho đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Jiyeon thấy được bộ dáng này của Eunjung, cho nên mắt không tự chủ nhìn Eunjung đến chăm chú, không bỏ sót một chi tiết nào.

Sau khi gay gắt mắng nhân viên một trận, thì cuối cùng Eunjung cũng cho tan hợp. Mặt người nào người nấy như đưa đám mà rời khỏi phòng hợp.

Lúc này chỉ còn lại Jiyeon và Eunjung, không khó để thấy Eunjung là đang ôm lấy bụng mình, vẻ mặt xanh xao, trên trán còn có một tầng mồ hôi. Jiyeon thấy vẻ mặt Eunjung khó coi như vậy thì cũng đoán được phần nào chắc là do cô chưa ăn sáng mới khó chịu như vậy.

- Chị không sao chứ, chị chưa ăn sáng sao?

Đối với sự quan tâm của Jiyeon, Eunjung còn cậy mạnh, không muốn bày ra một bộ yếu đuối cho Jiyeon xem. Chỉ qua loa trả lời.

- Ừ, không sao. Cô trở về phòng làm việc đi.

Jiyeon đối với sắc mặt hiện tại của Eunjung cũng nghi ngờ, lại lo lắng hỏi lại.

- Chị về phòng làm việc được không? Để em đỡ chị.

Mắt thấy Jiyeon muốn tiến đến trợ giúp, Eunjung tiếp tục cậy mạnh, cố gắng đứng dậy, bày ra vẻ mặt "tôi không sao" cho Jiyeon xem.

- Được rồi, tôi tự đi được.

Cuối cùng Jiyeon cũng không cố chấp muốn giúp đỡ Eunjung nữa, chỉ đơn giản nhìn thân ảnh đau mà gắng gượng của Eunjung rời đi. Trong giây phút đó Jiyeon cảm thấy bóng dáng cô độc kia làm cô không khỏi nhói tim một cái, mà nguyên nhân cô lại không biết từ đâu.

Sau khi thất thần với giám đốc của mình, Jiyeon cuối cùng cũng đi ra ngoài, nhưng là không phải về phòng làm việc, mà là ra ngoài công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro