CHAP 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân sau nhà ga mà EunJung nói chính là cái sân phía sau nơi mà Jiyeon lần đầu gặp EunJung. Đó là một bãi đất trống với những cây cỏ dại phủ xanh, cao ngang đầu gối. Jiyeon thấy nó gần giống một bãi phế thải, nơi chứa những toa tàu không đủ an toàn, rỉ sét, những đoạn đường ray bị hư và cả những bánh xe sắt méo mó.

Jiyeon dùng tay rẽ những cây cỏ dại, trong một toa tàu cũ, Jiyeon thấy thấp thoáng bóng EunJung đã ngồi đó.

Cô ấy ăn bận thật kỳ lạ. Một chiếc mũ rộng vành sẫm màu được cột bởi một sợi dây nâu vàng trông cũ kỹ; một chiếc áo rộng thùng thình, giống như chiếc áo của những tù trường da đỏ, sặc sỡ và gắn đầy lông chim, lông thú xung quanh. Thật là một cách trang trí kỳ! Thật là một cách phục trang kỳ lạ! Trông EunJung không khác gì một bà thầy bói, hoàn toàn giống!

Cô tiến lại gần, cẩn thận ngồi bên cạnh EunJung.

EunJung nhìn Jiyeon qua vành nón, khẽ nâng kính, hít một hơi sâu và thở hắt ra, y như động tác lúc sắp lên đồng.

Jiyeon rùng mình, cảm thấy xung quanh lạnh đi, cỏ yên và thẳng đứng như những sợi dây đồng.

Im phăng phắc, chỉ có tiếng xìch xịch của tàu vào và ra ga.

Jiyeon cất tiếng trước, vẻ dè chừng, không khí ở đây, lúc này, làm Jiyeon cảm thấy giống trong một bộ phim ma đã từng coi, một cô gái đã bị con bài joker ăn thịt. Jiyeon bất chợt cảm thấy sợ EunJung, sợ hơn cả lần Jiyeon thấy EunJung cười trong những vũng nước.

"Làm sao… làm sao cậu biết coi bói?"

EunJung bỗng phá lên cười, tiếng cười của một cô nhóc, tiếng trẻ con pha lẫn cái giọng the thé cô đang cố nhại lại của bà mình.

"Câu hỏi khá đấy" EunJung nâng vành mũ "Tại sao à? Tại vì bà của tôi là một thầy bói, nhóc ạ! Ha! Ha! Ha!"

Cô ghét bị gọi là “nhóc ”, Jiyeon chau mày khó chịu.

"Đừng gọi tôi là nhóc con! Thế cậu bói được cái gì nào?"

"Đừng nóng lòng, cô bé…"

"Đã bảo tôi không phải là cô bé!"

Jiyeon hét lên, đúng thật là một cô bé thì không bao giờ chịu nhận mình là một cô bé.

EunJung tháo bỏ chiếc mũ to cộ, tháo cặp kính không tròng,

"Xem cậu kìa, mình chỉ đùa thôi mà, cho giống như lúc xem bói thật sự ấy! Ha ha ha!"

EunJung cứ cười phá lên trong khi mặt Jiyeon nóng bừng.

Cho dù Jiyeon có nghĩ EunJung dễ thương thế nào đi nữa Jiyeon vẫn không ưa được điệu cười ấy, giống như EunJung đang giễu Jiyeon.

Jiyeon chưa bao giờ đi xem bói và Jiyeon cũng chưa bao giờ được xem người khác xem bói, mà cho dù lúc xem bói có kỳ lạ đến đâu đi nữa, Jiyeon cũng không thích bị gọi là cô bé. Nếu có bà thầy nào gọi Jiyeon là cô bé khi xem bói, chắc chắn Jiyeon sẽ bỏ về.

EunJung luồn tay vào sau lớp áo thùng thình ấy, lấy ra bộ bài kỳ dị mà Jiyeon được thấy hồi sáng.

"Xem này, có tất cả 35 lá bài. Bà tôi bảo đây là con số hiện thân của quỷ satan. Một con quỷ địa ngục đỏ hỏn với hai cái sừng nhọn hoắt và uốn cong như sừng dê núi, con quỷ ấy lúc nào cũng cây một cây gậy có hai đầu, một đầu là mũi lao nhọn và một đầu là cây đinh ba. Vì những lá bài này là hiện thân của quỷ satan nên nó cũng có hai ý nghĩa, nếu đặt xuôi nó có một nghĩa và khi đặt ngược Jiyeon sẽ có nghĩa khác hoặc trái ngược hoàn toàn."

Jiyeon chăm chú lắng nghe, thích thú hình dung một con quỷ theo lời tả của EunJung, có lẽ Jiyeon hơi sợ nhưng Jiyeon vẫn thích nghe. EunJung nói tiếp,

"Bây giờ mình sẽ xem cho cậu…"

Vừa nói, EunJung đảo các lá bài trong tay, cô xào lên, nhanh, nhanh dần, càng lúc càng nhanh hơn, đến mức Jiyeon không nhìn rõ những lá bài, EunJung điệu nghệ như một gã đánh bạc quen tay. Rồi EunJung xào chậm lại, những lá bài vẫn không ngừng đổi chỗ cho nhau. EunJung đặt úp những lá bài xuống, cô bất chợt nhìn thẳng vào Jiyeon làm cô không khỏi giật mình,

"Có chuyện gì thế…?" Jiyeon ngập ngừng hỏi

"Im lặng nào..Shttt…"

EunJung đưa tay lên miệng, ra dấu cho Jiyeon. cô trải rộng những lá bài trên sàn tàu và yêu cầu Jiyeon lấy ra ba lá bài, tuỳ ý.

"Chỉ duy nhất ba lá thôi đấy, không thể xem hơn được đâu."

EunJung nhắc nhở Jiyeon.

Jiyeon ngắm nghía kỹ những lá bài, rụt rè lấy ra ba lá. Đợi Jiyeon đã chọn xong, EunJung thu những lá bài còn lại thành một bộ riêng, rồi cô lần lượt lật từng lá bài lên.

Lá bài thứ nhất. Đó là một chú hề với cái mũ chóp đỏ có gắn một mũi nhọn. Chú hề ấy mặc một chiếc áo bó sát người và một cái quần rộng túm ống được tô vẽ cầu kỳ bởi những chấm bi nhiều màu. Khuôn mặt của nó nhọn với một nụ cười rộng ngoác nhe những chiếc răng trắng nhởn. Dưới là bài là một từ được viết uốn lượn, trông đến nhức mắt nhưng Jiyeon vẫn đọc ra “Smiles”. Jiyeon chợt nhớ đến khuôn mặt của con bài Joker trong phim, Jiyeon nhìn EunJung sợ hãi hỏi,

"mình…sắp bị ăn thịt…phải không…?"

"Hả, cô nói cái gì thế?!"

EunJung cáu kỉnh hỏi lại Jiyeon, rồi cô chỉ tay vào lá bài,

"Lá bài đầu tiên nói về việc cậu đã làm trong quá khứ…" dừng một chút, EunJung nói tiếp "Smiles, lá bài của sự thật nhưng được đặt ngược, cậu đã nói dối, đúng không?"

EunJung nhìn thẳng vào Jiyeon, giọng trầm trầm và vang vang làm Jiyeon rùng mình. Jiyeon ấp úng,

"Chút ít thôi… nhưng…"

EunJung ngắt ngang lời Jiyeon,

"Điều cậu nói dối vô hại, nó có lợi cho cậu phần nào nhưng lại bất lợi cho chính những người cậu đã dối họ. Mà cho dù thế nào đi nữa, nói dối là không nên nhưng con bài này không nói cậu sẽ chịu hậu quả…"

"Woa~" Jiyeon thốt lên khi thấy điều EunJung vừa nói hoàn toàn đúng.

Jiyeon, một phần sợ EunJung sẽ biết được những gì Jiyeon đang nghĩ một phần lại thở phào vì đàng nào lời nói dối của cô là vô hại. EunJung đã có thể nói đúng như vậy cho nên Jiyeon càng tin EunJung hơn.

EunJung đặt lá bài hình chú hề vào bộ bài, ngay ngắn, cô lật tiếp lá bài thứ hai.

Lần này là một nữ hoàng trong bộ váy sang trọng dài chạm gót. Mũ miện chạm đầy kim cương và một cây trượng dài dát bạc lấp lánh. Mái tóc bà ta vàng óng và được cài lên những bông hoa màu xanh biển, trông bà ta không đẹp nhưng Jiyeon có cảm giác thoải mái hơn lá bài đầu tiên. Dưới cùng cũng là một từ được uốn lượn cầu kỳ “Spring”

EunJung chăm chú nhìn lá bài, cô cầm lên, săm soi kỹ, rồi cô chỉ cho Jiyeon thấy,

"Xem này, trên ngực áo của hoàng hậu có một cúc áo hình trái tim, vị trí ở trung tâm lá bài, ‘Spring’, mùa xuân là một sức sống mới. Lá bài này nói về chuyện hiện tại. cậu đang có một cảm xúc kỳ lạ, đó là cảm giác thích thú với một người khác và đây là lần đầu tiên cậu thấy như thế. Thực tế thì chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của cậu, dù ít hay nhiều, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến ký ức của cậu."

EunJung dừng lại một lúc, lại nhìn Jiyeon bằng ánh mắt tinh quái, cô hích vào vai Jiyeon,

"Để ý anh hàng xóm nào rồi à?''

Jiyeon giật mình, bất giác hai tai đỏ ửng

"Không! Làm gì có!" Jiyeon nói lớn.

Jiyeon ghét trò coi bói, Jiyeon ghét bị EunJung đọc hết những gì đang xảy ra. Nhảm nhí thật! Nhảm nhí, Jiyeon không muốn xem tiếp, cô không muốn lật tiếp lá bài thứ ba, như vậy đủ rồi, ai mà biết lá bài thứ ba EunJung còn nói đến chuyện gì kinh khủng hơn. EunJung không những thông thái mà con biết xem bói, được, Ham EunJung thật giỏi, nhưng như vậy quá đủ rồi!

EunJung đưa tay định lật tiếp lá bài thứ ba lên, nhưng Jiyeon lấy hai tay đè lên tay EunJung, lắc đầu quầy quậy,

"Không! Được rồi, không coi nữa!"

"Thôi nào, chỉ còn một lá nữa thôi mà, cô không muốn biết chuyện tương lai sao?"

EunJung nói trong khi tay còn lại đang cố gỡ tay Jiyeon ra.

Jiyeon càng nén chặt hơn,

"Không, không coi nữa, về thôi, mặt trời sắp lặn rồi, tôi mà bị la là tại cô đấy."

Nói rồi Jiyeon vùi lá bài thứ ba vào bộ bài. Những lá bài bắn tung toé, Jiyeon nhanh tay gom lại và xáo chúng, rồi Jiyeon vỗ vỗ chon ngay ngắn và đưa lại EunJung,

"Đây, trả đồ nghề lại cho thầy bói, về thôi."

Jiyeon nháy mắt cầm tay EunJung kéo đi. EunJung với tay lấy cái mũ rộng vành và cặp kính không tròng. Thế rồi chúng chạy về, giống như hai chú thỏ con sợ đêm tối sẽ ăn thịt chúng.

————————

EunJung cất bộ bài vào chỗ cũ nhưng không quên lấy ra lá bài thứ ba mà Jiyeon đã không cho xem tiếp.

Một người như EunJung thì nhớ một lá bài hay tìm cách đánh dấu lại lá bài ấy chỉ là việc cỏn con.

Lá bài thứ ba là lá bài nói về tương lai.

Những cụm mây to và xám xịt đang vần vũ trên bầu trời đen kịt.

Mây mưa phủ lên lá bài một vẻ mờ mờ đục đục.

Ở phía trái lá bài là một đốm sáng le lói.

Từ chính giữa những đám mây là một tia sét đanh gọn đánh thẳng xuống mặt đất, chẻ đôi chiếc cối xay gió đang nghiêng ngả.

Và cũng như những lá bài trong cùng một bộ, từ ngữ được uốn lượn cầu kỳ lần này là “BROKE”.

Broke…

Chuyện của tương lai…

Jyeon sẽ không còn ở đây

Chỉ không lâu sau, Jiyeon sẽ phải đi, và không có gì thay đổi được.

EunJung cảm thấy sợ.

Sợ Jiyeon sẽ đi mất, 

Sợ sẽ không còn cơ hội được gặp Jiyeon, 

Sợ sẽ không được nói chuyện với Jiyeon.

Và cảm giác ấy bỗng nhiên làm EunJung lo lắng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro