05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Kiefer

Translator: Arrebol;

Bản dịch ĐÃ sự cho phép của tác giả, chỉ được đăng duy nhất ở wattpad. Vui lòng không reup, không chuyển ver và quan trọng là không đạo văn!





















05.

Đau đầu. Đây là cảm giác đầu tiên khi cô thức giấc, có lẽ do tác động nhân đôi từ tư thế ngủ xấu và rượu cồn. Cô để ý chiếc áo khoác choàng trên vai mình, điều này khiến cô nhận ra anh đã về, trong một lúc trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Mùi hương trên áo rất quen thuộc, đó là chiếc áo khoác cô đã để lại nhà anh lúc trước—— Bọn họ có thói quen để lại vài bộ quần áo của mình ở nhà người kia, như vậy rất tiện.

Cô mở điện thoại, thời gian hiện tại là 6 giờ 14 phút, sau khi xác nhận không có thông báo gì, cô tìm thấy Kudo Shinichi đang ngủ say trên ghế sô pha đối diện bàn làm việc. Anh nằm chỏng vó, tư thế ngủ mang cảm giác an toàn lại chả thèm cởi vớ. Rõ ràng đây là nhà của anh, có giường không đi ngủ mà nhất quyết đến đây ngủ sô pha. Anh không biết đánh thức cô sao?

Cô đứng ngắm nghía một hồi, cuối cùng thở dài đắp áo khoác lên người anh. Lúc rời đi, cô di chuyển nhẹ nhàng, để lại lời nhắn bảo anh sau khi tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân sạch sẽ thì sang nhà bên ăn sáng, dấu ngoặc đơn, sau 9 giờ sẽ không nhận phục vụ. Tạm coi là thù lao cho việc để cô ở lại qua đêm.










Kudo Shinichi đến nhà Agasa vào lúc 8:55. Cô đang ngồi ở quầy bếp đọc sách và uống cà phê, nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, từ trong sách ngẩng lên, "Xin chào quý khách."

Anh vừa mới rửa mặt xong, tóc trước trán vẫn còn ươn ướt, trên lông mày và mí mắt vẫn còn đọng vài giọt nước, kêu gào với cô mình muốn ăn sandwich trứng.

"Xin lỗi, cửa hàng hôm nay chỉ có sandwich việt quất và cà phê." Cô úp sách xuống bàn, đẩy đĩa bánh mì và lọ mứt việt quất đến trước mặt anh, "Vẫn phiền quý khách tự phục vụ."

Anh không có cơ hội phản đối, chỉ dám thấp giọng càu nhàu vài câu quán gì rẻ rách thế không biết, cung cấp dịch vụ chả tốt gì hết. Sau câu "Hửm? Cậu vừa nói gì cơ?" của cô, anh vội vàng lấy dao phết mứt việt quất lên lát sandwich, đổi chủ đề hỏi cô, "Bác tiến sĩ đâu rồi?"

"Dạo gần đây bác tiến sĩ chế tạo ra phát minh mới." Cô lấy một quả trứng từ trong tủ lạnh, "Thiết bị bay cho điện thoại di động, lắp ở mặt sau điện thoại có thể khiến cho điện thoại bay lơ lửng giữa không trung, giải phóng đôi tay của người tiêu dùng, sau khi ra mắt liền trở nên phổ biến, các bà nội trợ xung quanh ai ai cũng có một cái. "

Làm nóng chảo. Đổ dầu vào. Đập trứng. "Nhưng sáng nay, có bà nội trợ đến gặp bác ấy, bảo rằng thiết bị bay mất kiểm soát, cắp lấy điện thoại của cô ấy bay quanh nhà. Cô ấy không dám mở cửa sổ vì sợ rằng điện thoại sẽ bay khỏi nhà."

Thêm ¼ muỗng cà phê muối. Lật mặt. Bày món ra đĩa. "Sau đó bác tiến sĩ vội vàng chạy đi sửa." Cô đưa đĩa trứng chiên cho anh, anh cười đến mức vai run lên, cầm lấy đĩa hỏi cô còn thiết bị bay không, anh muốn gửi hai cái để báo hiếu với bố mẹ.

"Còn hàng trăm cái ở phòng tầng hầm, lát nữa cậu tự đi mà lấy." Cô nói, lướt điện thoại kiểm tra thông báo.

Anh nhạy bén để ý thấy tần suất kiểm tra điện thoại bất thường của cô—— Không chỉ hôm nay, mà kể từ cuộc thi phiên toà giả định ngày hôm qua, cứ 10 phút cô lại nhìn điện thoại, như thể đang đợi cuộc gọi hay tin nhắn từ ai đó. Trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu, lấy nĩa chọc vỡ lòng đỏ trứng, giả vờ hỏi một cách thản nhiên, "Cậu đang đợi Abe Kokushi gọi à?"

Nghe thấy cái tên này dường như cô có hơi ngạc nhiên, cô đặt điện thoại xuống, suy nghĩ rồi hỏi anh: "Cậu nghĩ Abe là kiểu người như thế nào?"

"Tớ nào biết được, tớ đâu có quen thân với anh ta." Anh không ngờ cô ấy sẽ chủ động hỏi mình câu hỏi liên quan về Abe, cây nĩa trên tay gõ lên đĩa vang lên vài tiếng loang choang, anh hiếm khi ngập ngừng, "Nếu phải nói thì... Thực ra anh ta cũng khá hiểu cậu đó."

"Nhưng điều đó không có nghĩa tớ công nhận anh ta." Anh vội vàng bổ sung thêm.

Cô nghe xong im lặng chẳng ừ hử gì cả. Trong lúc thấp thỏm nghía vẻ mặt cô, anh sắp dùng nĩa khuấy nát trứng, không biết mình có nói sai gì không, thì chợt nghe cô nói, "Tớ đã nói với Abe rằng cuối tuần này tớ sẽ đi leo núi cắm trại với cậu và Ran."

Nghe xong, anh ngạc nhiên nhướng mày: "Tại sao lại nói dối anh ta?"

"Bởi vì tớ nghi ngờ kẻ đứng sau vụ biến mất hàng loạt của mèo hoang sau núi chính là Abe."

"Hả?" Anh ngẩn người, phim tình cảm sao đột nhiên trở thành phim hồi hộp giật gân rồi.

"Cậu có bằng chứng gì chưa?"

Cô lắc đầu, "Tất cả vẫn đang trong giai đoạn phỏng đoán. Một tháng trước, mèo hoang ở trạm sau núi đã bắt đầu biến mất không ngớt. Thông thường số lượng mèo hoang trong một trạm chăm sóc sẽ dao động trong một phạm vi nhất định, trừ khi đó là mùa đông, nếu không sẽ không có mất mát lớn như thế. Và chính xác vào thời điểm đó, tớ bắt đầu thường xuyên bắt gặp Abe Kokushi ở sau núi."

"Tớ quen biết anh ấy hoàn toàn tình cờ. Hôm đó ba bạn nam trong câu lạc bộ kịch đang diễn tập tiết mục liên quan đến bạo lực học đường ở sau núi, hỏi tớ có thể diễn chung với họ để luyện tập di chuyển sân khấu không. Kết quả Abe hiểu lầm cho đó là thật, sau khi đôi bên xảy ra xô xát thì anh ấy không cẩn thận ngã nhão, lòng bàn tay trầy xước, cũng bị chấn động nhẹ trên đầu. Nhưng ngay trong bệnh viện, tớ đã thấy vết mèo cào trên tay anh ấy, bắt đầu nghi ngờ rằng việc mất tích bất thường có liên quan đến anh ta."

"Điều bất ngờ hơn nữa, anh ấy biết đến tớ, không chỉ biết tên tớ là Miyano Shiho, còn hỏi những nghiên cứu mà tớ từng công bố trước đây có phải do tớ tự mình thực hiện hay không. Sau khi tớ thừa nhận điều đó, anh ta vẫn không mấy tin tưởng, liền ở bệnh viện kiểm tra các chi tiết vấn đề trong các bài báo cáo của tớ ngay tại chỗ."

"Kết quả kiểm tra xong, anh ta phát hiện mình chỉ là thiên tài hạng xoàng, còn cậu là thiên tài cấp cao." Anh dường như rất khoái chí khi nghe Abe Kokushi phải chịu thua lép vế, vẻ mặt ân hận tại sao khi ấy mình lại không có mặt ở đó, "Không, anh ta có lẽ sẽ nghĩ rằng ở trước mặt cậu, anh ta chẳng là thứ gì cả, chỉ là một người bình thường."

Cô không biết anh đột nhiên đắc chí vì cái gì, nhìn anh một cách khó hiểu và kể tiếp, "Khi đó tớ ở bệnh viện hỏi thẳng anh ấy làm gì ở sau núi, anh ấy trả lời rằng đang làm công việc bảo tồn thực vật, theo dõi và ghi chép lại quần thể thực vật và tình trạng phát triển. Những vết sẹo trên tay chỉ là do cành cây vô tình quệt xước. Sau này, tớ làm thí nghiệm với anh ấy, và tớ đã nhìn thấy cuốn sổ ghi chép trong phòng thí nghiệm của ảnh, ít nhất cũng chứng minh anh ấy không nói dối về việc bảo tồn thực vật ở sau núi. Nhưng tớ đã nghiên cứu và so sánh, hình dạng và độ sâu của vết mèo cào và vết xước cành cây thông thường để lại vẫn có sự khác biệt rõ ràng. Anh ấy đã không nói cho tớ biết sự thật về chuyện đó."

"Cho nên cậu tiện dịp đề xuất muốn hợp tác dự án với anh ta?"

"Ừ. Có quá nhiều nghi vấn trong chuyện này, vì vậy tớ đã đưa ra thí nghiệm và nhờ anh ấy giúp đỡ. Quá trình thao tác thí nghiệm rất rườm rà nên bọn tớ thường ở cùng nhau, và không có con mèo nào bị mất trong thời gian đó. Nhưng hai tuần trước, sau khi tớ đi chơi với cậu và Ran thì không tìm thấy hai đứa. Cuối tuần trước chúng ta đi biển về, tớ đi kiểm kê số lượng và điều tương tự đã xảy ra, lần này ba đứa mất tích."

"Như này có quá nhiều sự tình cờ rồi. Từ thứ hai đến thứ sáu, ngày nào cậu cũng đi trạm chăm sóc sau núi cho ăn, vừa hay thủ phạm chọn ngày cuối tuần cậu không ở đó để đem mèo đi. Người biết hành tung của cậu vào cuối tuần trong thời gian này, ngoài chúng ta ra, chỉ có..."

"Abe Kokushi." Hai người đồng thanh.

"Lần này cậu nói dối cuối tuần đi leo núi, mục đích là để đặt bẫy dụ anh ta cắn câu?"

"Về cơ bản là vậy. Tớ phát hiện không có con nào trong số những con mèo đã triệt sản và cắt tai đánh dấu bị mất, thủ phạm có vẻ thích mèo cái đang mang thai và mèo con hơn. Tớ đã nhờ bác tiến sĩ làm thiết bị định vị vòng chân, lúc đi cho ăn vào tuần trước tớ đã đeo nó cho mèo mẹ đang mang thai chưa cắt tai và mèo con rồi, có thể giám sát tình hình di chuyển của chúng thông qua ứng dụng cập nhật tức thời."

"Thì ra là vậy. Cậu có áp dụng biện pháp theo dõi nào với Abe không?"

"Tuần trước chúng ta từ biển trở về, tớ đã tặng cho anh ấy chiếc móc khóa hình cá heo, thiết bị định vị được gắn trong bụng." Cô đưa cho anh xem màn hình theo dõi trên điện thoại, bản đồ phạm vi dãy núi phía sau hiển thị các dấu chấm đỏ nằm rải rác, và đốm xanh ở vị trí cách xa với trường có lẽ chính là căn hộ mà Abe Kokushi đang thuê ngoài khuôn viên trường.

"Hiện tại chưa có gì bất thường cả." Anh chống cằm suy nghĩ, "Nếu thủ phạm là Abe Kokushi, vậy động cơ của anh ta là gì? Hầu hết những con mèo mất tích đều là mèo mẹ đang mang thai và mèo con, có thể anh ta đã bắt chúng để tự tay nuôi nấng, cũng có thể đem bán, trường hợp xấu nhất là anh ta có xu hướng ngược đãi động vật, thế thì những con mèo mất tích có lẽ gặp chuyện lành ít dữ nhiều."

"Khả năng anh ấy nuôi là rất thấp. Theo như tớ biết, anh ấy dường như không mấy thích động vật nhỏ cho lắm, thái độ thậm chí thờ ơ. Còn việc bắt về bán... Đầu tiên phải kể đến việc công sức bỏ ra và nhận lại không hề cân xứng, thứ hai sở thích và cuộc sống của anh ấy đều tập trung vào nghiên cứu khoa học, nên không quan tâm đến việc mua bán kinh doanh, và càng không có thời gian và sức lực dư thừa để làm việc đó. "

"Ừ. Trước đây tớ đã từng điều tra qua, điều kiện gia đình của anh ta rất tốt, nên cũng không thiếu tiền tiêu xài."

"Tại sao cậu lại điều tra anh ấy?" Nghe đến đây, cô đột nhiên ngừng phân tích và nhìn anh một cách khó hiểu.

"Tất nhiên là vì cậu rồi." Anh buột miệng, sau đó vò đầu bứt tai nói: "Khi đó cậu đột nhiên nói mình hẹn hò với anh ta, ai biết anh ta là người tốt hay là kẻ xấu, thành ra điều đầu tiên tớ phải làm là điều tra lai lịch và tính cách của người này rồi. Cậu đừng nhìn tớ như thế, Ran và Sonoko đều ủng hộ tớ làm chuyện đó, không tin thì đi mà hỏi họ."

Anh cũng lôi hội bạn thân ra chống lưng rồi, vì vậy cô cũng chẳng nói gì thêm, "Về việc ngược đãi động vật... Thật lòng mà nói, tớ không muốn tin anh ấy là kiểu người như vậy. Abe anh ấy, có ý thức công lý mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc, giống như cậu, Kudo. Kể cả khi mới gặp lần đầu, bắt gặp cảnh bắt nạt, anh ấy cũng không ngần ngại xả thân giúp đỡ, ngay cả khi đó là một chọi ba. Bản thảo luận văn đầu tiên của tớ trong phần ký tên, tớ đã viết anh ấy là tác giả chính, vì hầu hết các thao tác cụ thể của thí nghiệm đều do anh ấy thực hiện, tớ tự nhận mình không bỏ công sức nhiều bằng anh ấy; nhưng anh ấy cho rằng những ý tưởng và sáng tạo thuộc về tớ, phân tích và soạn thảo cũng do tớ làm, nên không thể đề tên anh ấy là tác giả chính—— Anh ấy ám ảnh với sự công bằng."

"Có lẽ sự công bằng và lòng chính nghĩa của anh ta chỉ dùng cho 'người', Cậu cũng đã nói anh ta không thích động vật nhỏ." Kudo nói rồi an ủi, "Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta im lặng chờ xem có tiến triển gì không, sự thật sớm muộn cũng sẽ phơi bày."

Vừa dứt lời, chiếc điện thoại cô đặt trên bàn bắt đầu rung lên, báo hiệu mục tiêu đã di chuyển. Chấm xanh trên bản đồ rời khỏi vị trí ban đầu, hướng quỹ đạo di chuyển là... Sau núi.

Cô nhìn chằm chằm vào bản đồ trên màn hình điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng gọi anh, "Kudo."

"Ừ, tớ biết rồi, tớ sẽ đi lấy xe."






"Nếu mục đích chuyến đi của anh ta là để bắt mèo, thì anh ta sẽ mang theo một vài dụng cụ trên người, chỉ cần chúng ta đến và ngăn chặn trước khi anh ta xuống tay, tìm thấy dụng cụ từ anh ta thì có thể xác nhận rằng anh ta là thủ phạm." Trong chiếc xe đang chạy, Kudo Shinichi nắm vô lăng phân tích, "Khoảng cách hiện tại của anh ta như thế nào?"

Miyano Shiho ngồi ở ghế phụ và đang giám sát theo dõi ứng dụng cập nhật tự động, "Theo tốc độ di chuyển, chắc hẳn anh ấy đang đi bằng xe đạp, mất khoảng chừng 15 phút là đến được sau núi." Cô ngước nhìn con đường hiện tại, "Chúng ta có lẽ sẽ trễ hơn anh ấy 5 đến 8 phút."

"Tớ có thể tăng tốc không?"

Cô vuốt bản đồ, "Tốt nhất là không, dọc đường có rất nhiều máy dò, có thể bị cảnh sát giao thông tuần tra kêu dừng bất cứ lúc nào." Nhưng cô lại thở dài, "Tuy nhiên, đây là tình huống đặc biệt, thật sự không còn cách nào khác. Cậu nghe theo hiệu lệnh của tớ tăng giảm tốc độ."

"Yes, madam." Anh cười nói, "Cậu giữ chắc vào."






Note: Một tuần nữa là đến Tết rồi, không biết mọi người đã có kế hoạch gì chưa?
Mình dự định sắp tới sẽ cày phim "Khởi đầu", nghe mấy shipper CoAi bên Trung kêu gào anh chị nữ chính hao hao hai bé nhà mình 🤣 Nên bạn nào hứng thú có thể xem nhaaa

Cre pic: Raw rice

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro