(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ là anh em tốt đã bên nhau 2 năm, họ chí chóe ầm ĩ trong ký túc xá, cùng biểu diễn cùng luyện tập, họ sớm đã quen với sự tồn tại của nhau. Dù biết sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến, nhưng khi nó thực sự xảy ra, vẫn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.

Đêm đó, không biết là ai đề nghị mọi người cùng nhau uống rượu ở tòa A, Bá Viễn nghĩ rằng cũng chỉ là nhậu nhẹt một đêm thôi, về sau căn bản cũng khó có thể đông đủ tề tựu nên cũng gật đầu đồng ý.

Đêm đó mọi người đều uống say sưa, ngay cả em út Doãn Hạo Vũ cũng uống nhiều đến mức mê man ôm lấy Châu Kha Vũ, vô thức cọ vào người anh. Khi đó Doãn Hạo Vũ cũng không nhận ra điểm kỳ lạ của Châu Kha Vũ, rượu đã làm tê liệt ý thức và các giác quan của em. Bây giờ nghĩ lại, cũng không chỉ có một hai điểm kỳ lạ.

Bình thường anh ngây thơ, hay trêu chọc mọi người, nhưng đêm đó anh hầu như không nói lời nào. Mọi người đều cho rằng Châu Kha Vũ đang buồn bã vì sắp chia xa, nhưng đến cả rượu anh cũng chẳng uống được mấy ngụm. Có lẽ rời đi, là điều anh đã dự định trước từ lâu.

Không biết tới mấy giờ sáng, bữa tiệc ồn ào rốt cuộc cũng đến hồi kết. Bá Viễn vẫn cố dùng chút tỉnh táo cuối cùng để bắt mọi người đi ngủ, ngày mai rồi dọn dẹp sau. Châu Kha Vũ lo lắng cho Doãn Hạo Vũ, Bá Viễn còn cười anh, nói anh chỉ giỏi chiều hư em, sau này chúng ta không còn ở cùng nhau nữa thì phải làm sao đây.

Châu Kha Vũ lặng thinh không nói, người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ anh đang xấu hổ, đâu ai biết anh đã hạ quyết tâm biết bao, khó khăn thế nào mới có thể đưa ra quyết định vào thời điểm đó.

Anh để Doãn Hạo Vũ nửa dựa vào mình, toàn bộ trọng lượng cơ thể em gần như đều đặt lên người anh, dìu em về tới tòa B. Thời khắc về tới phòng mình, Doãn Hạo Vũ đột nhiên sực tỉnh, cánh cửa vừa đóng lại đã dồn Châu Kha Vũ tới sát cửa, một tay giữ chặt tay nắm cửa, tay kia đặt trên eo anh.

Doãn Hạo Vũ nhìn anh, đột nhiên bật cười, mở rộng vòng tay muốn được anh ôm, thừa dịp cọ cọ đầu vào cánh tay anh.

Châu Kha Vũ có chút bất đắc dĩ, đỡ em lên giường, cẩn thận ém góc chăn cho em, muốn đi nhưng lại lưu luyến không rời, cuối cùng ngồi xuống bên giường nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của em. Không biết đã nhìn bao lâu, đột nhiên thấy tầm mắt nhòe đi, mu bàn tay đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp.

Anh cuống quýt lau khóe mắt, ghé sát mặt Doãn Hạo Vũ, cả người khẽ run, thành kính cúi xuống hôn lên trán em như hôn báu vật quý hiếm.

Tạm biệt, anh thầm nói.

Khi Doãn Hạo Vũ tỉnh lại vào ngày hôm sau, chỉ mơ hồ nhìn thấy Bá Viễn đang đứng bên giường mình, đầy lo lắng nói chuyện với ai đó ở đầu kia điện thoại, mơ mơ màng màng nghe thấy cái gì mà "Em biết", "Mọi người đừng ép em ấy, em ấy là người cảm thấy tệ hơn bất kỳ ai khác", "Em đang đợi em ấy tỉnh, đừng vội" và đủ loại câu nói khác. Em gãi đầu, ngồi dậy nhìn Bá Viễn, giọng nói vẫn còn khàn khàn vì rượu, "Anh Viễn, sao vậy ạ?"

Bá Viễn thấy em đã tỉnh, lập tức đặt điện thoại xuống, ngồi bên cạnh em, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết: "Pai Pai, đêm qua Kha Vũ đưa em về phòng xong có nói gì với em không? "

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy sắc mặt y, trong lòng cảm thấy hoảng loạn hơn bao giờ hết. Bá Viễn luôn rất bình tĩnh, việc có thể khiến anh ấy lo lắng, lại còn liên quan đến Châu Kha Vũ, thật khó để em không nghĩ ngợi linh tinh. Em cố gắng nhớ lại, nhưng đầu óc vẫn chỉ là một mảng trống rỗng.

Thấy em không nói gì, Bá Viễn biết em không nhớ gì cả, vì vậy y nắm lấy vai Doãn Hạo Vũ, khiến em nhìn thẳng vào mình.

"Pai Pai, anh sẽ nói với em một điều bất ngờ. Đừng lo lắng, chúng ta hãy cùng nhau tìm ra giải pháp." Doãn Hạo Vũ không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Bá Viễn, "Hiện tại không thấy Kha Vũ đâu cả, cả quần áo hay đồ đạc cũng đều không thấy, em ấy mang tất cả đi rồi. Điện thoại cũng không gọi được. Anh biết hai đứa em có mối quan hệ đặc biệt nên mới chạy đến đây hỏi em, em cũng đừng lo lắng quá, các anh em đều ở đây, em hiểu ý anh không?"

Doãn Hạo Vũ ngơ ngẩn trong giây lát. Em nghĩ mình còn ở trong mộng, muốn nói "Anh đang đùa em ạ?" Lời chưa nói ra đã bị ánh mắt nghiêm túc của Bá Viễn chặn lại, chỉ thấy trong lòng là trùng trùng hoảng sợ và chua xót.

Những chuyện đã xảy ra trong vài giờ sau đó là ký ức mà cả đời này Doãn Hạo Vũ vĩnh viễn không thể quên. Em bắt đầu điên cuồng gọi điện cho Châu Kha Vũ, gửi tin nhắn cho anh, giọng điệu của em chuyển từ chất vấn sang cầu xin. Em cũng gửi cả lời nhắn thoại cho anh, gần như cầu xin anh nhanh chóng hồi âm lại cho mọi người, còn bản thân đã khóc không thành tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, dường như đã lâu đến mức hầu như các ca ca trong nhóm vây quanh em an ủi đều đã rời đi, chỉ còn lại hai người Bá Viễn và AK, nhưng em cũng không biết những người khác đã rời đi từ khi nào.

Em lại nghĩ tới, khoảng thời gian khó khăn trước kia, mỗi khi các ca ca rời đi đều là để Châu Kha Vũ một mình ở lại bên cạnh em.

Đột nhiên Lâm Mặc vội vã từ cửa chạy vào,, còn chưa kịp đứng vững đã mở miệng: "Kha Vũ gửi tin nhắn cho anh quản lý, nói rằng cậu ấy sẽ trở về vào concert chia tay, nhưng nói xong liền tắt máy, gọi cũng không nghe, tin nhắn cũng không trả lời."

Ngay khi Doãn Hạo Vũ nghe thấy cái tên ấy, cơ thể em đã phản ứng nhanh hơn não một bước, em run rẩy quơ bốn phía tìm điện thoại di động, nhìn thấy màn hình chờ không có phản hồi, lại nghe thấy nửa câu sau của Lâm Mặc, suýt chút nữa đã kiệt sức nằm gục xuống.

Bá Viễn vỗ vỗ vai Doãn Hạo Vũ, kéo chăn đắp cho em, nhẹ giọng nói: "Có tin tức là tốt rồi, lúc em ấy trở về có thể mặt đối mặt nói chuyện tử tế với em ấy. Tạm thời em đừng lo lắng quá, nghỉ ngơi cho thật tốt. Hôm nay cho em nghỉ phép, ngày mai tới luyện tập."

Nói xong, không đợi Doãn Hạo Vũ phản ứng, y kéo AK và Lâm Mặc rời đi, đóng cửa lại.

Theo tiếng đóng cửa đóng lại trầm thấp, rất nhiều hình ảnh rời rạc hiện lên trong tâm trí của Doãn Hạo Vũ. Từ lần đầu tiên gặp Châu Kha Vũ, em dường như đã ỷ lại vào anh, mới đầu còn nhờ vào anh phiên dịch giúp, về sau khi tiếng Trung đã khá hơn một chút, em dựa vào sự quen thuộc, tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt của anh. Sau đó, khi thực sự xác nhận mối quan hệ tình cảm, em càng toàn tâm toàn ý trong mắt chỉ có anh, công ty yêu cầu không cho phép tương tác quá nhiều đã hoàn toàn bị em quẳng ra sau đầu, đi đâu cũng đều muốn dính lấy nhau.

Chẳng lẽ thật sự quá ỷ lại sao... Một chút cảm giác an toàn cũng không có, thật sự không phải chuyện tốt... Có lẽ anh chỉ là muốn để cho em sớm làm quen với sự chia xa mà thôi...

Tâm trí tự vang lên vài lời an ủi, Doãn Hạo Vũ sau một đêm say lại thêm khóc trọn một ngày đã kiệt sức ngủ thiếp đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro