Chương 3: Cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, cậu đang cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, bỗng chuông điện thoại vang lên.

- yeoboseyo! Cậu nói với giọng ngái ngủ.

- Uhm, cậu có phải là Kookie không?

- Là tôi, mà anh là ai sao gọi cho tôi giờ này vậy?

- Tôi là Suga đây. Hôm nay cậu rảnh không?

Cậu giật mình, không ngờ là anh đang gọi cho mình, mà anh làm sao lại có số cậu nhỉ, lại hỏi cậu có rảnh không nữa. Đầu dây bên kia chợt vang lên một âm thanh quen thuộc.

- Thỏ heo hôm nay rảnh lắm huynh ak, chắc lại đang nằm nướng cháy đen trên giường rồi .

Thì ra cái giọng quen thuộc ấy là của Jimin yêu dấu. Cậu bây giờ cũng đã đoán ra được tại sao anh lại có số của cậu. Mà còn nữa Jimin đang gọi cậu là cái gì đó cơ. " Chimchim ak, tớ mà gặp được cậu thì cậu chỉ có đường chết" Jungkook pov

- Vâng, hôm nay tôi không có việc gì

- Vậy cậu đi chơi với tôi và Minie nha

- Ukm, cũng được, mà ở đâu vậy

- Công viên trò chơi Seoul, 30 phút sau hẹn gặp cậu tại đó.

- Vậy tí gặp lại, mà anh cho tôi nói chuyện với Chimchim được không?

- Được cậu chờ tí. Nói xong anh đưa điện thoại cho Jimin.

- Hi Kookie ah, đến nhanh chơi với tớ nha

- PARK CHIMCHIM, lúc nãy cậu gọi tớ là gì hả, cậu chuẩn bị tinh thần đi, tí tớ xử đẹp cậu. Vừa dứt câu cậu liền tắt điện thoại

Jimin giờ đang ú ớ, quay sang Suga trả lại điện thoại.

- Suga huynh, tí nữa huynh nhớ bảo vệ em nha. Jimin vừa nói vừa trưng ra bộ mặt rất ư là đáng thương.

Suga bật cười trước vẻ mặt của Jimin. Anh bây giờ đang rất vui vì lại có thể gặp lại cậu. Thật ra hôm nay chính anh là người muốn mời cậu đi chơi nhưng sợ cậu sẽ từ chối nên anh mới cố tình rủ Jimin để có thể rủ cậu đến. Từ buổi gặp hôm trước đến nay anh rất muốn gặp lại cậu, muốn tìm hiểu con người của cậu nhưng không có cơ hội. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có thể hành động thế này. Mới sáng sớm anh đã đi đến nhà kêu Jimin đi chơi, còn giả vờ đi hai người sẽ buồn nên bảo kêu gọi cậu đi nữa càng đông càng vui mà. Đã thế còn đưa điện thoại mình ra xin số gọi cho cậu nữa. Thật tội cho Jimin ngây thơ mà, tưởng được anh mời đi chơi lại được đi với Kookie nữa vui ơi là vui, ai dè...( Suga ak, sao huynh ác thế, một phi tiêu trúng 2 con chim luôn mới ghê. Kaka)

Ba mươi phút sau cậu đang đứng trước cổng công viên. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo Hoodie màu đen với chiếc quần jean rách gối, đi đôi giày timberland màu vàng. Trông cậu vừa năng động vừa đẹp khiến bao người đi qua cũng phải liếc nhìn.

Từ xa Jimin đã thấy cậu liền núp sau lưng Suga mà đến. Chưa tới nơi Jungkook đã cúi đầu mỉm cười chào anh, sau đó nở nụ cười quái dị tiến đến bắt lấy tay Jimin.

- Chimchim ak, cậu chết với tớ. Vừa nói cậu vừa chọc lét khiến Jimin cười sặc sụa.

- Kookie ak tha cho tớ đi mà, haha....haha... tha cho tớ đi.

- Lần sau mà còn kêu tớ là thỏ heo nữa thì cậu biết rùi đó. Nói xong cậu thả tay ra khỏi người Jimin

- Ukm cảm ơn cậu đã thả tớ ra nha THỎ HEO. Vừa nói Jimin vừa co cẳng chạy, vừa nhe răng cười. Cậu rượt đuổi theo

- Chimchim ak cậu xong đời rồi.

Hai người rượt đuổi nhau vòng vòng khắp nơi. Anh nhìn thấy như vậy chỉ đứng cười, cậu thật sự rất đáng yêu mà.

Sau khi chạy mệt, hai người kia mới nhớ đến anh, liền đi lại kéo tay, ôm vai anh

- Đi, chúng ta đi chơi nào!

Ba người cùng nhau tiến vào khu vui chơi, họ vui đùa chơi hết trò này đến trò khác, đi hết nơi này đến nơi khác, bất kể là khu vui chơi dành cho trẻ em. Mọi người mà nhìn vào hai con người đang loi nhoi trong nhà bóng lúc này thì không cần nói cũng biết hai đứa trẻ lớn xác ấy là ai rồi.Còn anh nãy giờ chỉ đi theo nhìn 2 đứa trẻ ấy nghịch ngợm, lâu lâu lại ân cần chăm sóc. Bước chân ra khỏi nơi nào đó bất chợt cậu nhìn thấy khu nhà ma, cái nơi mà cậu muốn thử nhất ở khu vui chơi.

- Hay là chúng ta vào đó chơi đi. Cậu vừa nói vừa chỉ vào khu nhà ma.

Jimin vừa nghe cậu nói thì đã xanh mặt ấp úng

- Chúng ta chơi trò khác được không Kookie.

- Nhưng tớ muốn vào đó tham quan mà.

- Trời, nhà ma mà cậu đòi tham quan á.... Tớ không đi đâu, cậu biết tớ sợ ma mà. Vừa nói Jimin vừa rùng mình.

Cậu ngước nhìn qua anh, người nãy giờ không nói gì. Anh thấy cậu nhìn như vậy thì cảm thấy vui vui.

- Anh có đi không?

- Được rồi tôi đi với cậu.

- Vậy tớ đi mua nước cho hai người nhé, tí gặp ở đây nha. Jimin tìm cách thoát thân ( nhưng mà Minie ak cậu có biết mình đang trao cơ hội vào tay người khác rồi không.)

Anh và cậu tiến lại mua vé, sau đó cùng nhau tiến vào. Cậu hí hửng kéo tay anh vào trong, làm anh không khỏi giật mình. Không khí bên trong trở nên quái dị, tiếng kêu âm ỉ, những con ma lượn qua lượn lại hù dọa mọi người, nhiều tiếng hét thất thanh vang lên nhưng cậu chỉ nở một nụ cười tươi sau đó lướt qua mà đi, thật đáng nể mà. Anh cũng im lặng mà đi sau cậu thôi. Bất chợt phía dưới có một bàn tay đang túm lấy chân cậu, cậu giật mình túm lấy anh, anh tưởng cậu sợ hãi thì ôm lấy , cảm giác thật sự rất tốt anh muốn che chở cho cậu như thế này nhưng được ba giây cậu đã né ra

- Tôi chỉ xém té thôi mà- cậu nhìn anh cười. Nói xong cậu cúi xuống bắt tay với cánh tay chụp chân mình.

Anh kinh ngạc nhìn cậu, sau đó tiến tới kéo cậu ra ngoài. Vừa ra tới nơi, cậu đã thấy Jimin chạy đến đưa nước cho anh và cậu.

- Ở trong đó đáng sợ lắm phải không? Jimin tò mò hỏi

- Ukm, đợt nào đó tớ sẽ cho cậu trải nghiệm.

- Ak không cần đâu, không cần đâu. Vừa nói Jimin vừa lắc đầu. Thấy vậy anh và cậu cười phá lên.

- Chúng ta đi ăn kem đi. Anh lên tiếng

- Ok gì chớ kem thì không thể thiếu. cậu và Jimin đồng thanh. (trời hai con người tham ăn này)

Đến quán kem Ice Cream, ba người tiến vào ngồi bàn cạnh cửa sổ, từ chỗ này họ có thể quan sát toàn bộ khung cảnh trong quán. Không trang trí quá nhiều đèn điện , ở đây ánh sáng được tận dụng từ bên ngoài, bên trong đặt rất nhiều cây xanh. Không những thế bên phải quán còn trồng một vườn hoa tú cầu xinh xắn mà từ góc nào của quán cũng có thể chiêm ngắm được. Nơi này mang lại cho con người ta yên bình, nhẹ nhàng nhưng cũng mang không khí ấm áp.

- Xin chào, các em dùng gì?- Chị chủ quán cười tươi nhìn ba anh chàng đẹp trai trước mắt.

- Dạ, cho em một ly kem dâu, một ly kem vani cõ lớn.Còn anh, anh thích loại nào? Kêu xong cậu hỏi anh.

- Cho em một ly kem trà xanh.

Sau khi chỉ chủ quán rời đi, Jimin bất chợt ôm lấy cậu

- Yeah! Kookie bữa nay nhớ hương vị yêu thích của tớ nha. -Jimin nói với bộ mặt không thể phỡn hơn.

- Bỏ tớ ra coi, đi ăn với cậu suốt chả lẽ không biết, làm như tớ vô tâm lắm không bằng.

- Trước nay toàn tớ gọi không còn gì.- Jimin bửu môi nhìn cậu

Lúc này ba ly kem đã được đặt trước mặt, nhìn thấy kem là đôi mắt trong veo của cậu lại trở nên sáng rực. Cậu nhanh chóng kéo ly kem về phía mình múc một thìa to cho vào miệng, vẻ mặt cậu hiện lên sự thỏa mãn. Jimin và anh chăm chú nhìn từng biểu hiện đó không phát hiện ra mình đang mỉm cười theo. Chợt nhìn thấy kem dính nơi khóe môi cậu Jimin vội vàng cầm lấý khăn giấy.

- Môi cậu dính kem kìa! Để tớ lau cho.

- Ờ!

Jimin nhẹ nhàng lau môi cậu, nhưng cậu cảm thấy một điều rất lạ đang diễn ra.

- Nè! Hai người không ăn hả! Sao chỉ có tớ ăn vậy! Không ăn thì đem đây tớ ăn cho.

- Ai...ai... nói không ăn vậy hả!

Jimin lắp bắp trả lời cậu.

Cậu với ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào Jimin.

- Cậu nói đi! Có gì đó lạ ở đây! Chẳng phải cậu cuồng kem lắm sao.

- Có chuyện gì cái đầu cậu á! Thôi tớ ăn đây không thèm nói chuyện với cậu nữa.

Nói dứt lời Jimin đâm đầu vào ăn như bị bỏ đói mấy ngày vậy. cậu lúc này mới quay qua nhìn Suga.

- Còn anh sao không ăn đi!

- Tôi vẫn đang ăn mà!

Cậu nhìn vào ly kem của Suga thấy vơi đi một chút nên cũng không nói gì nữa mà quay sang chỗ Jimin. Nhìn Jimin cậu không thể nào nín cười nổi.

- Ha...ha...ha...! Chimchim à cậu ...cậu có cần phải ăn như vậy không!

- Hả!

Jimin khó hiểu ngước lên nhìn cậu, điều đó lại càng làm cậu cười lớn hơn.

- Cậu ăn kem dữ quá nha! có mấy thìa mà gần hết ly luôn, đã thế mặt cậu ha...ha...ha...

- Mặt tớ làm sao!

- Dính kem tùm lum chứ sao nữa!

- Thiệt á! Ôi không.

- Cậu xích ghế lại gần tớ một chút tớ lau cho.

- Ok

Cậu nhẹ nhàng lau toàn bộ những vết kem trên khuôn mặt của Jimin xong còn bẹo má Jimin mấy cái nữa. Toàn bộ cảnh đó đều thu vào tầm mắt của Suga, anh cảm thấy khá là khó chịu trong người. Lúc này cậu và Jimin còn cù lét, cười đùa rất vui vẻ với nhau.

- Chimchim sao má cậu bẹo đã thế! Tớ muốn bẹo vài phát nữa.

- Mơ đi! Tớ không đồng ý!

- Cậu dám!

- Chứ sao không!

- Thôi đi tha cho tớ đi mà! Cậu biết tớ không chịu được cù lét rồi sao cứ dùng trò đó hoài vậy!

- Vì đó là điểm yếu của cậu.

Cậu và Jimin cứ cười đùa vui vẻ, Suga dường như sắp trở thành người vô hình thì Jimin hỏi Suga.

- Huynh! Huynh không thích ăn kem hả!

- Ờ không! huynh thích lắm chứ!

- Vậy sao nãy giờ còn chưa ăn được một nửa vậy!

- À! Huynh hơi khó chịu một chút!

Nghe thấy Suga nói vậy cậu vội nói.

- Anh có khó chịu lắm không! Có cần mua thuốc gì không để tôi đi mua! À mà hay tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra luôn.

- Cậu không cần làm quá vậy đâu! Tôi chỉ hơi khó chịu một chút thôi! Tí là hết ấy mà. Giờ tôi về trước nha. – Anh toan đứng dậy đi ra ngoài

- Hửm huynh về một mình à, vậy không được để em đem huynh về. Jimin nhìn anh

- Không cần đâu.

- Để tôi về với anh đằng nào cũng tiện đường mà. Chimchim à, để tớ đưa anh ấy về cho, cậu cũng phải về phụ quán mà.

- Ukm vậy có gì về nhà điện cho tớ nha.

- Được rồi.- Nói xong cậu theo chân anh đi về

Trên đường đi hai người không ai nói câu gì, thật ra là không biết bắt đầu từ đâu. Cái không khí ngột ngạt này cậu không chịu nổi nữa mà, cố gắng bắt chuyện với anh.

- Anh đã đỡ hơn chưa?

- À, cũng đỡ nhiều rồi.- anh thật ra không có bị gì hết, chỉ là cảm giác tim nhói lên khi thấy cậu thân thiết với Jimin, cảm giác đó cũng đã nhanh chóng vụt qua trong phút chốc. Chính anh cũng không thể lí giải cho cảm giác đó.

- Vậy tốt rồi.

- Mà cậu đang học ngành gì vậy?

- Tôi học kinh tế.

- Nhưng tôi thấy cậu......

- Thật ra là do bố mẹ bắt buộc, tôi thật sự không thích ngành đó tí nào.- cậu trầm tư, đôi mắt ánh lên nỗi buồn vô hạn.- Tôi chỉ muốn được như Jimin quản lý một quán ăn nhỏ ấm cúng, mà đó là quán thịt cừu xiên thì càng tốt, tôi có thể ăn nó cả ngày. Cậu vừa thật vừa đùa.

Anh lúc này mới hiểu nỗi buồn trong đôi mắt cậu, nhìn sâu vào đó có gì mách bảo anh phải che chở bảo vệ con người trước mắt này.

- Sao cậu không thực hiện ước mơ của mình, cuộc đời này là của cậu mà. Cậu có thể nói chuyện với bố mẹ.

- Nói với họ ư, họ không có thời gian để gặp mặt tôi nữa kìa. – chưa nói hết câu nước mắt cậu đã rưng rưng, anh cảm thấy bối rối, nhưng rồi dang tay ra ôm cậu vào lòng an ủi cậu.

Thật ra cậu không muốn khóc đâu nhưng mà nước mắt không nghe lời cậu cứ thế rơi. Cậu không ngờ bản thân mình lại tâm sự chuyện này với anh, chuyện mà cậu đã dấu trong lòng bao lâu nay đến cả Jimin bạn thân nhất của cậu, cậu cũng chưa một lần đề cập đến. Nhưng tâm sự với anh, khóc một trận cậu cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu nín khóc, lấy tay lau mặt. anh thấy cậu đã bình tĩnh hơn thì buông cậu ra dù trong lòng có gì đó tiếc nuối.

- Uhm, cảm ơn anh nhiều nha, nhờ anh mà tôi cảm thấy tốt hơn rồi.

- Tôi có làm gì đâu, mà thôi chúng ta về thôi trời lại lạnh hơn rồi.

Anh nắm lấy tay cậu kéo đi, nhưng hai người lại một lần nữa rơi vào trạng thái im lặng, cậu chỉ cúi mặt xuống đất mà đi theo anh. Một lúc sau, anh bất ngờ dừng lại, cậu do không để ý đâm sầm vào lưng anh.

- Uả đến nhà anh rồi hả? vậy anh vào nhà đi.

- Không phải nhà tôi, mà là nhà cậu.- cậu bất ngờ ngẩng mặt lên thì thấy đang đứng trước cổng nhà mình.

- Sao anh lại đưa tôi về nhà, tôi mới là người phải đưa anh về mà.

- Cậu như vậy mà đưa tôi về được sao? - không để cậu nói anh nói tiếp- đằng nào thì tôi cũng lớn tuổi hơn cậu, tôi tự lo cho mình được cậu an tâm.

- Ukm, nhưng....

- Không nhưng nhị gì hết, cậu vào nhà nghỉ ngơi đi.-nói xong anh quay lưng đi, nhưng đi được một lúc thì anh quay lại nhìn vẫn thấy cậu đang đứng đó

- Cố lên nào Kookie. Anh nở nụ cười nói vọng lại. – cậu ngại ngùng khi nghe anh nói vậy nhưng trên môi lại nở nụ cười, đây là lần đầu tiên anh gọi cậu là Kookie nhỉ.

Nhìn bóng lưng anh cứ nhỏ dần rồi biến mất hẳn cậu quay người bước từng bước chậm rãi vào nhà.

��YA�m���

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro