Mưa tháng Mười Một [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quen nhau một cách tình cờ, nhưng tôi và Diệu Văn mau chóng thân với anh Nam. Có lẽ vì anh quá dễ thương và thú vị. Mới 16 tuổi, nhưng anh đã là ông chủ một quán kem. Dù thực ra là quán do chị hai anh mở rồi đi du học, để lại cho anh trông coi. Nhưng đói với bọn nhóc chúng tôi, được quyết một cơ ngơi như vậy cũng rất đáng ngưỡng mộ rồi. Kem ở quán anh rất ngon, làm tôi mê tít từ muỗng đầu tiên. Anh Nam có thẩm mỹ và óc nhạy bén kinh doanh. Quán đẹp lắm, ngoài sân phủ những dây ti-gôn, bàn ghế bằng gỗ cao su vàng trải đệm màu trầm. Những buổi tối cuối tuần, quán rất đông. Mọi người đến ăn kem, nghe những bản nhạc xưa cũ. Là những thực khách thường xuyên của quán, chúng tôi quen thuộc từng ngóc ngách ở đó. Một lần anh Nam đề nghị.

"Cuối tuần hai đứa đến phụ anh nhé!"

"Ừm"

Lưu Diệu Văn nói to sau khi anh Nam vừa dứt lời. Giọng phấn khích lộ liễu. Tôi cười thầm thằng bạn thuở ấu thơ, lười biếng như nó mà nhận lời nhanh vậy, chỉ có thể là do thích gặp anh Nam thôi. Từ đó, cứ mỗi cuối tuần, Diệu Văn đến chơi đàn và chỉnh nhạc ở quán. Tôi hơi vô dụng với nghệ thuật nên đành làm chân bưng bê, lau rửa. Những ngày đó thật vui, tràn đầy dư âm, như viên kem béo ngậy phủ chocolate rắc cốm.

Lúc bắt đầu làm việc ở quán, tôi và Diệu Văn vẫn chỉ là hai đứa học sinh lớp 8. Những trải nghiệm làm việc vất vả và thú vị, những bản nhạc, những cuộc trò chuyện với thật nhiều người, trui rèn chúng tôi thành những người có trách nhiệm. Tôi luôn biết ơn ang Nam vì cơ hội anh đã trao cho chúng tôi. Cuối tháng, anh Nam phát lương cho hai đứa như những nhân viên thật sự. Cảm giác rất vui, nhưng cả hai cùng từ chối, cười xoà.

"Coi như là tụi em gửi tiền kem"

Anh Nam năn nỉ mãi không được, vừa hay lúc đó là cuối tháng Ba, tháng Tư đến, anh làm bánh kem và trang hoàng tổ chức sinh nhật cho Diệu Văn. Cả hai đứa chúng tôi đều bị bất ngờ về bữa tiệc. Những anh chị nhân viên khác và anh Nam ríu rít lôi chúng tôi vào phòng rồi hát vang Chúc mừng sinh nhật. Dù không phải là sinh nhật của mình, tôi cũng thấy niềm hạnh phúc ào ạt dâng lên. Văn quá choáng, nó cứ đơ ra, nhưng tôi hiểu, nó còn xúc động hơn tôi ngàn lần, tất cả đang vỡ ào ra, dạt dào đến ngẩn ngơ. Văn thổi nến và chúng tôi bắt đầu cắt bánh kem. Anh Nam khoe.

'"Nam làm đấy, mọi người phải khen nhé!"

Văn tròn xoe mắt, ngập ngừng.

"Nam làm thiệt hả?"

Anh Nam gật gật đầu, vẻ mặt hí hửng đáng yêu. Văn không bao giờ gọi anh Nam là anh, chỉ xưng tên. Tôi nghĩ là mình hiểu lí do, nên chẳng bao giờ thắc mắc. Văn sung sướng nhâm nhi từng muỗng bánh. Những hạnh phúc đang dắt nó mơ mộng đến tận đâu. Trong tôi, lại thêm một khát khao nữa, một ngày nào đó, cũng phải nướng được những chiếc bánh ngọt lành, cho người mình thương yêu thưởng thức.

Những tháng êm đềm đi qua cùng những buổi ở quán. Những viên kem gieo vào lòng tôi một sự say mê đến kì lạ. Lúc nào đi ăn cùng bạn bè, dù nóng hay lạnh, dù nắng hay mưa, tôi cũng nhất  nhất đòi ăn kem. Tôi yêu cảm giác tan chảy dịu dàng của những viên kem nơi đầu lưỡi, yêu những bản nhạc hơi lạc mốt ở quán, yêu cái cách Diệu Văn nhìn anh Nam say đắm. Những ngày mơ mộng của tất cả chúng tôi. Một cái sinh nhật nữa của Văn lại đến, đó là cuối năm lớp 9. Tôi bận hơn Văn, tôi muốn vào trường THPT ở thành phố, nên phải ôn tập quyết liệt hơn. Mùa Hè bỏng rát qua đi, tôi vào được trường mình mong muốn. Văn đậu vào trường anh Nam. Mùa Thu đến mang theo ngày khai trường, Văn và anh Nam tiễn tôi lên thành phố, dặn dò đủ điều còn hơn ba má tôi. Đêm đầu tiên xa nhà, tôi khóc, khóc vì nghĩ đến ngày mai, giấc mơ bé dại thành hiện thực. Nhưng không có Diệu Văn ở đây, tôi không biết mình sẽ dịu dàng, nhỏ nhẹ với ai. Ai sẽ gọi tôi dậy, đi học cùng tôi và cười ngây ngất với dáng vẻ mới này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro