chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11

 

- ... giúp tôi... đường Jeong - Dong...

 

- "Kim Jong In?" - một giọng nói vang lên, mang đầy sự ngạc nhiên và xen lẫn lo lắng.

 

- Chết tiệt... Kim Jong In, lần này coi như tôi ban phúc cho cậu .- KyungSoo nghiến răng, không suy nghĩ gì thêm, nhét vội chiếc điện thoại vào túi, với lấy cái áo khoác trên móc anh chạy vội ra khỏi phòng.

 

- Soonie, giờ này con còn đi đâu vội vàng vậy. - thấy con trai khuya rồi còn có ý định ra ngoài, Chen umma đang ngồi xem TV với Xiu appa ngước lên hỏi khi nhìn KyungSoo từ cầu thang chạy xuống.

 

 

Nhìn đồng hồ, 12h kém rồi. Bỗng nhớ tới giọng nói gấp gáp trong điện thoại, lòng anh quả thực  nóng như lửa đốt.

 

- Bạn con xảy ra chuyện, con cần tới giúp cậu ta. Chắc sáng mai con mới về, pama đi ngủ trước đi đừng lo cho con - vừa nói anh vừa xỏ chân vào giày bước ra khỏi nhà.

 

- Bạn nào... Ê nè Soonie, Soonie. Nhóc này chưa gì đã chạy mất. Thằng này sao lại gấp vậy chứ, xảy ra chuyện gì đây. - Chen umma gọi với theo anh nhưng đã chẳng thấy anh đâu.

 

- Haiixxx mặc áo như thế nhỡ cảm lạnh thì sao. - umma thở dài lo lắng.

 

- Con lớn rồi sẽ biết tự lo cho mình, kệ nó đi em. Anh buồn ngủ rồi, mình đi ngủ nha. - kéo tay umma đứng dậy, appa xua tan đi sự lo lắng của umma bằng cái ôm ngang eo.

———————————

Trên con đường Jeong-Dong...

"Kim Jong In, cậu làm trò khỉ ở trên con đường tối đen này chứ?"

Lúc nãy khi anh vừa hoàn thành bản thuyết trình cho cuộc họp sáng mai thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Là một số lạ, không ngờ khi nhấc máy lên chính là giọng của Kai. Đáng lẽ anh nên mặc xác cậu ta chết quách xó đường nào đó rồi. Nhưng con đường này buổi tối là không hề có một ai, nó như là một nơi hoang vắng vùng ngoại ô Seoul vậy, không lẽ cậu ta đắc tội với ai bị người ta thanh toán? Chẳng phải anh hi vọng nó bị vậy sao, như vậy anh mới trả được mối thù, đáng đời cậu ta sống không tốt đó chứ, việc gì tới anh mà anh phải lo. Không hiểu sao cơ thể không làm theo lí trí, khi anh nhận ra rằng mình đã lái xe ra đường lớn rồi.

 

- Ferrari 488 gtb, là xe của nó mà. - KyungSoo nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe sang trọng đang đỗ kế bên đường.

 

"KÉT!!!" chiếc xe phanh gấp ngay phía sau xe Kai, KyungSoo mở cửa chạy nhanh xuống.

 

- Kim Jong In, cậu mở ra cho tôi, mở ra... - anh xông tới phía cửa kính đập mạnh vào đó.

 

Nó ấn nút mở cửa xe ra, anh hoảng hốt khi thấy nó đang nằm chật vật trong xe, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra như thác nước. Thỉnh thoảng từ cổ họng Kai vang nhẹ lên những tiếng rên nhỏ. Nó ngồi trên ghế lái, người vắt qua ghế lái phụ. Bàn tay nắm tấm vải phủ trên ghế tới nhàu nát. Nhìn phía dưới quần đang căng phồng cả lên, anh có ngay kết luận, bị bỏ thuốc rồi.

 

- Cậu bị làm sao thế hả? Sao lại bị bỏ thuốc?

 

- Ky......KyungSoo... hyung... - cổ mở mắt, khuôn mặt quen thuộc hiện lên trong mắt nó.

 

- .Khô.. Khôn... không thể, mình điên rồi... KyungSoo... hyung không thể... ở... đây... - nó ngỡ rằng đây là giấc mơ, phải chăng nó đã quá ảo tưởng.

 

- Cậu im cái miệng cậu lại cho tôi. Tôi là Do KyungSoo, cái gì có với chả cái gì không! Lảm nhảm...

 

Bỏ công lái xe tới, mất công lo lắng rồi cái tên này phun ra toàn những câu khiến anh thực sự muốn đạp một phát vào mặt nó.

 

- Khó chịu lắm không? Sao lại bị thế hả?

- KyungSoo... hyung.....hyung.....là .. thật... ? - vẫn bướng bỉnh hỏi.

 

- ... không... thể nào... - mắt nó hoa lên ảo loạn trong mắt không nhìn thấu được là thật hay mơ nữa.

 

- Cậu đừng có làm tôi tức nhé. Chính cậu đêm hôm khuya khoắt gọi cầu cứu tôi và giờ thì thái độ gì vậy hả? Chẳng nhẽ tôi lại bỏ mặc cậu cho cậu chết quách luôn cho rồi.

 

- Ra đây cho tôi, cậu tính muốn giết chính mình sao mà ở trong đó - KyungSoo mở cửa ghế lái ra, kéo cánh tay nó lôi ra ngoài.

 

Thầm nhìn nó, anh phải khâm phục về tài chịu đựng của nó luôn đó, chứ phải anh chắc anh đột quỵ từ hồi nào rồi. Kai dựa hẳn cả người vào người KyungSoo, mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào của anh bay vào mũi nó khiến nó đã không kiềm chế được lại sắp bùng phát. Dù trong người vô cùng bức bối nhưng vấn phải nhếch mép cười nhạt một cái. Nó cười chính bản thân mình. Ra số điện thoại đó là của anh. Điên thật, hoá ra... bao lâu nay... nó vẫn không thể quên. Chỉ không ngờ, anh vì một kẻ bạc tình như nó mà tới.

 

- Urgg... - bỗng bụng nó quặn lại, cả người lại như ngọn lửa chạy quanh mình, do Kai không chịu nổi nữa hay do đang áp sát cơ thể ngọt ngào của KyungSoo.

 

- Soonie ... hyung... về đi... về... nhanh... - nó đẩy mạnh anh ra, loạng choạng như kẻ say rượu giữa đường.

 

- Cậu bị điên không thế? Gọi tôi tới cho đã rồi...

 

- Đi! Nhanh. lên.. em sẽ không... chịu được... - cắt ngang lời anh, tay bám lấy cửa xe của mình. Quả thực bị anh trông thấy vào lúc này đã là quá mất mặt, nó muốn ít nhất vớt vát được cái gì đó.

 

Nếu một ngày bạn bị chuốc thuốc như thế này, nếu không kìm cơn dục vọng lại thì dù là kẻ mới quen cũng có thể nhảy vào 'ăn' sạch. Nói gì bây giờ, trước mặt nó là KyungSoo... Sau khi chia tay, nó đã đổi số, đổi điện thoại. Nó không còn muốn dính lứu gì tới con người trong sáng, xinh đẹp, ngọt ngào kia nữa, nhưng chưa một giây phút nào Kai quên đi thời gian hai người bên nhau. Anh lại xuất hiện, bước vào đời nó thêm một lần nữa, nhưng... thái độ hoàn toàn khác nhau. KyungSoo hận và ghét Kai...

 

- Cậu... - KyungSoo ngớ người, hoá ra là vậy.

 

- Cầu xin hyung, đi đi... hoặc gọi Sehun... em... không muốn làm... tổn thương hyung... lần nữa... - cắn chặt môi dưới, không... nó không thể để dục vọng của mình bộc phát vào lúc này.

 

Anh đứng giữa đường khuya trầm ngâm nhìn nó vật lộn với chính bản thân.

 

- Kim Jong In, cậu có biết tôi cực kì căm hận cậu?

 

- Điều đó.... em... biết... - anh hận nó, sao nó không biết được.

 

Nó cười khổ, khuôn mặt đỏ au, mồ hôi tiếp tục tuôn ra tới ướt đẫm.

 

KyungSoo nắm lấy tay nó kéo về phía xe của anh, mở cửa sau đẩy nó vào trong, anh cũng ngồi vào ghế còn lại, sập mạnh cửa một cái, anh ấn nút khoá. Kai mở to đôi mắt đang chỉ có tơ máu dục vọng lên nhìn anh, nó không hiểu anh đang định làm gì. Nó đã nói như vậy sao anh còn không đi, còn nhét nó vào xe mình rồi khóa cửa lại chẳng lẽ anh....

 

- Coi như hôm nay tôi làm người tốt, cứu cậu một lần đi - đưa tay lên, anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra, ném vào phía ghế trên xe của nó.

 

- Hyung... hyung.......định... làm gì... ? - Kai hoảng loạn nhìn anh.

 

KyungSoo hoàn toàn phớt lờ ánh nhìn của nó, quả thực đúng là anh điên rồi mà, nhưng nhìn nó thế này, anh không thể nào mà bỏ mặc được. Giờ băng ghế dưới, nó một bên, anh một bên. Nó nhìn anh, anh nhìn thẳng về trước, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bỗng, KyungSoo thở hắt ra rồi quay sang nhìn nó.

 

- ... mau làm đi...

- Hả?

- Tôi bảo làm đi, nếu cậu còn muốn sống, hay cậu muốn chết với lí do bị bỏ thuốc mà không thể phát tiết. - anh nhìn nó hơi cao giọng nói.

- Hyung điên à? Hyung có biết... mình đang làm gì... không? - Kai đưa tay ôm chặt cơ thể mình cố ngăn cho con thú dữ trong người bộc phát, nó gần như sắp phát điên lên rồi, KyungSoo mặc sơ mi trắng mỏng, không hề có áo lót trong cơ thể với làn da trắng sữa ẩn hiện trước mắt nó.

 

- Tôi biết...

 

- Đừng có điên nữa... em không đáng... để được... hyung đối xử... như thế.... - nó nhếch mép, cười nhạt.

 

- Dù sao... trước đây ngoài cậu ra... tôi cũng chưa làm 'chuyện đó' với ai. Dù sao, cũng không phải lần đầu. Cứ cho là... cứu người đi... - anh quay mặt sang phía khác, không dám nhìn vào nó.

 

 

Warning: Yaoi

 

- KHỐN KHIẾP!!!

Nó đấm mạnh tay vào cửa kính, KyungSoo giật thót mình, quay đầu lại nhìn nó thì chưa kịp định hình cái gì đã bị Kai lao tới nhấn mạnh môi nó vào môi anh, ngấu nghiến thưởng thức đôi môi đỏ kia như một con sói bị bỏ đói lâu ngày chưa được ăn.

 

- Hyung... đúng là một con cáo mà... KyungSoo... - trong nụ hôn cuồng nhiệt nói nhẹ nói.

 

Cả thân hình cao lớn của nó đè lên cơ thể anh, cả hai người từ từ trượt xuống nằm dài trên băng ghế sau.

 

- Ummm... hah... - anh thậm chí còn không thể nào đáp lại nổi. Phổi của anh dường như bị Kai rút sạch khí không thương tiếc. Dòng dịch vị màu trắng đục vương trên khoé môi anh kéo dài ra khi nó tạm thời dứt nụ hôn kia.

 

Bàn tay nó lần mò xuống dưới rồi không chút e dè, đầu tiên là áo của anh và ngay sau đó, không để quá lâu, chiếc sơ mi của anh bị xé toạc thành hai mảnh. KyungSoo nhìn kẻ nằm trên mình mạnh bạo và điên cuồng như con thú hoang, nước da màu nâu hoàn mỹ, chợt KyungSoo cảm giác nhịp tim mình hình như hơi... đập nhanh. Nhưng rồi anh nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ mà theo anh là nhảm nhí và nực cười. Đây là cứu người, anh nhấn mạnh lý trí của mình.

Đôi môi nó hôn lên khuôn mặt anh, liếm láp vành tai đầy gợi cảm. KyungSoo rên nhẹ một tiếng ngay khi nó cắn nhẹ vào dái tai mình. Khốn, nó biết đó là một trong những điểm nhạy cảm của anh. Kai nhếch môi cười, vẫn như xưa hoàn toàn không thay đổi. Nhanh chóng rải những cánh hoa khắp cơ thể anh, nó dừng lại nơi hai viên ngọc xinh đẹp của anh.

 

- Ahhh hự. - cơ thể anh như bị một luồng điện chạy dọc khi mà chiếc lưỡi ram rám nhẹ nhàng chạm vào đầu ngực anh như chuồn chuồn chạm nước.

 

 

- Jong...in... - đôi tay anh bám chặt vào tấm lưng đầy mồ hôi của Kai.

 

- Ừm...

 

Nhưng rồi nó mút chặt đầu ngực, dùng chiếc lưỡi tinh quái kia trêu đùa, vờn quanh viên ngọc hồng. Một tay kia liên tục xoa nắn đầu ngực bên kia, tiếp tục tận hưởng vị ngọt từ cơ thể người con trai đang nằm dưới mình. Tiếng rên rỉ rất tự nhiên phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp của KyungSoo đã hoàn toàn phá sạch mọi sự đè nén của Kai.

 

 

- Aish là hyung tất cả... - Kai vừa nói vùa lột phăng quần jean bên ngoài và cả underwear của anh, ném xuống dưới.

 

 

Bỏ mặc cậu bé đang dần cương cứng lên của anh do bị nó kích thích. Kai mạnh bạo tách đôi chân của KyungSoo ra, chiếc hang nhỏ của anh vẫn đáng yêu như thế. KyungSoo cảm thấy xấu hổ khi nó cứ nhìn chằm chằm vào... nơi không nên nhìn. Khi mà anh định nhổm dậy thì chợt khựng lại bởi... Kai đang cởi quần của nó. Cậu bé của nó dũng mãnh lộ ra, dù là lần thứ n nhìn thấy nó nhưng quả thực anh vẫn không thể hết bàng hoàng. Chưa kể hôm nay nó chướng to tới mức kinh khủng, anh còn thấy cả những sợi gân đang nổi đầy trên đó. Tiếng thở gấp gáp của Kai khiến anh biết một điều, nó sẽ không có dạo đầu sẽ không chuẩn bị, cứ như vậy thẳng tiến.

Chỉ cần nghĩ cái vật to lớn kia đưa vào cơ thể mình thì anh đã không thể tưởng tượng nổi rồi. Nhớ lại cái cảm giác đau đớn khi lần đầu, bỗng chốc anh rùng mình. Hơn nữa đã hai năm rồi anh chưa có làm qua, so với lần đầu có khác là bao. Cảm giác... dường như mình đã quá sai lầm khi làm cái trò này với Kim Jong In. ( Min: sai lầm thì mặc lại quần đi con dâu :v )

 

- Jamkkanman... - ngay khi thấy nó chĩa đầu 'Kai bé' tới trước hậu huyệt, KyungSoo hoảng sợ kêu lên.

 

 

- AHHHHHHHHHHHHHHHHHH~~~

 

- DỪNG LẠI... DỪNG!!! ĐAU... AHHHHHHH~~~!!!! - có kêu cũng đã quá muộn rồi.

 

- Dừng lại... hah... hyung.... đang.. đùa... hah... sao...?

 

KyungSoo đau đớn bám chặt lưng Kai mà cào cấu, cái đau truyền tới tận não làm anh hít thở không thông. Anh cảm giác cơ thể như bị xé đôi giống như chiếc áo sơ mi kia. Không phải lần đầu tại sao vẫn đau như thế cơ chứ? 

Kai hoàn toàn không thèm để ý tới những vết cào sau lưng, chỉ với một cú đẩy mạnh, tất cả đã ngập vào sâu trong anh. Nó điên cuồng thúc những cú thúc mạnh. Anh túm lấy vai nó, bám chặt vào vai nó, cả cơ thể bị giật liên hồi bởi nhịp đẩy của ai kia. KyungSoo cảm thấy ở phía dưới buốt rát, có lẽ đã bị chảy máu rồi.

 

- Đồ khốn... hah... cậu... áh... áh... hah... sao... không chuẩn... bị...? - cắn mạnh vào cổ nó, anh nói, mồ hôi tuôn ra như mưa.

 

- Hyung... nghĩ... em có thể... kìm được... thêm... nữa sao? - giữ chặt hông anh, nó thúc những cú thúc còn mạnh hơn lúc nãy.

 

- Á... Ka....i hự.....Jong......i... n... đ....au... - anh nấc ngẹn lên, nói mãi vẫn không trọn chữ.

 

Nó chửi thầm, nó phát điên với cảm giác ở trong anh. Nó đang co thắt, từng cơ thịt anh đang co thắt cái đó của Kai, khiến nó phải nhăn mặt lại vì khoái cảm. Khi còn quen nhau, từ sau lần đầu của anh tối nào họ cùng làm chuyện đó, thật không thể hiểu nổi tại sao KyungSoo vẫn chặt như thế kia chứ. Những cú nhấp điên cuồng cứ tiếp tục, nơi liên kết nóng lên vì lực ma sát. Cái đau tiếp tục hành hạ anh, chống tay vào ghế, anh thở gấp, tiếng rên vang lên, sự va chạm da thịt làm cho không gian trở nên đầy nhục dục.

 

- AHHHHH~~~~~~~~~~~~~ - anh nhăn mặt, hét lên. Kai thúc mạnh tới mức anh cảm giác đầu cái đó của Kai chọc thủng cả bụng anh...

 

 

Dù anh la hét, khóc kêu nó vẫn mặc kệ, giờ thì cái lí trí của nó quăng sau đầu rồi, trước mắt nó chỉ còn lại ham muốn dục vọng và KyungSoo mà nó ham muốn thôi. Nó liên tục thúc mạnh vào điểm sâu nhất trong anh, nó thấy mình phát điên lên khi nghe tiếng anh rên rỉ. 

Hôn lấy môi anh một cách thô bạo, Kai ngấu nghiến bờ môi căng mọng sưng đỏ kia. Hai cơ thể trần trụi tiếp tục cuốn lấy nhau, trong phút chốc, KyungSoo quên mất mối quan hệ giữa hai người họ mà chìm đắm trong sự khoái lạc tới tận cùng. Chợt bụng nó quặn lại, khẽ gầm nhẹ trong cổ họng, nó bắn toàn bộ tinh dịch vào anh.

KyungSoo cảm thấy dòng chảy ấm nóng đang lan toả trong cơ thể mình rồi rất nhanh, anh cũng ra đầy trên tay và bụng Kai. Tiếng thở gấp gáp vang lên, anh cảm thấy thế này là quá sức của mình rồi, người anh nhũn ra không chút sức lực. Cảm nhận được ngón tay thon dài của nó đang gạt nhẹ những sợi tóc bết chặt trên trán mình, anh nhắm mắt, mặc kệ. Còn sức đâu ra mà nhấc nổi tay lên cơ chứ.

 

 

- Hyung khóc? - sau khi được giải tỏa, Kai dường như trút được một chút nặng nề, nhìn mặt anh khẽ nói.

 

- Khi chúng ta làm việc này, lần nào hyung cũng khóc... - lau đi dòng nước còn vương lại trên khóe mắt anh, Kai như đang nhắc lại kỉ niệm đẹp nhất của nó, khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc.

 

- Cậu thử nằm dưới một lần rồi biết.

 

- Cậu bây giờ rút nó ra dùm tôi. - anh cáu.

 

100% anh bị chảy máu rồi, kiểu này thì trong cuộc họp ngày mai đi đứng sao đây. Đúng là không cái dại nào bằng cái dại này. Anh đúng là quá điên rồi, tại sao lại đi làm tình với kẻ đã đá mình và cũng là kẻ mình căm ghét nhất cơ chứ. Giờ mới thấm thía hậu quả, biết là cái tên này bình thường đã như trâu như bò, giờ bị chốc thuốc... thật là...

 

- Jong.....Jong....in... - mặt anh tái lại, hình như... anh cảm giác cái kia của nó lại cương lên. Hoang manh nhìn nó, nhưng đáp lại anh chỉ là một nụ cười nhếch môi nơi nó.

 

 

- Xin lỗi Soonie.......

Nó lật người anh sấp xuống, đôi tay túm lấy cổ tay anh để KyungSoo không vùng vẫy nữa, Hai chân kẹp chặt đùi anh, thôi thì anh đã có lòng tốt... làm cái gì cũng phải làm tới cùng. Theo như lượng thuốc bị chuốc cộng dục vọng 'đã lâu không được ăn, mà giờ thức ăn lại là thức ăn mình thích', chắc... nó phải ra thêm vài lên nữa. Cuối cùng, trong chiếc xe, mùi vị ái tình lại một lần nữa lan toả, tiếng rên rỉ, chửi bới hoà vào nhau vang lên.




_end chap 11_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro