13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ sở hữu một căn biệt thự ở thành phố biển bên cạnh. Doãn Hạo Vũ nghe xong há hốc mồm kinh ngạc, nhưng nghĩ lại là đồ vật của Châu Kha Vũ, cũng không có gì bất ngờ lắm.

Sáng sớm hôm sau, Châu Kha Vũ đến công ty bàn giao công việc trong vài ngày tới. Hai thành phố ở sát nhau, lái xe rất phiền phức, thế là Doãn Hạo Vũ dứt khoát để Châu Kha Vũ ngồi tàu cao tốc chung với cậu.

Doãn Hạo Vũ không quan trọng ghế ngồi, nhưng Châu Kha Vũ "đỏng đảnh" nhất quyết chọn khoang hạng nhất ít người và thoải mái hơn. Doãn Hạo Vũ đành chiều theo ý anh.

Đoàn tàu chạy đều đều, tay họ nắm chặt. Châu Kha Vũ mới đầu còn lảm nhảm vài thứ, kéo Doãn Hạo Vũ nói chuyện. Chưa được bao lâu, anh ngủ gà ngủ gật do buổi sáng thức sớm. Doãn Hạo Vũ gọi anh, anh cãi bướng nói rằng mình không ngủ, rồi lại lim dim nhắm mắt. Tướng ngủ của anh trông ngốc ngốc nên Doãn Hạo Vũ tranh thủ chụp lại bức ảnh lưu giữ trên điện thoại.

Châu Kha Vũ vẫn ngủ thiếp đi. Trong lúc ngủ cứ nắm chặt tay Doãn Hạo Vũ. Cậu tựa vào khung cửa sổ, ngắm cảnh vật bên ngoài, thỉnh thoảng quay sang nhìn người yêu đang say ngủ. Họ giống như mọi cặp đôi bình thường trên thế giới.

Những ngôi nhà, cánh đồng xanh chậm rãi lướt qua mắt Doãn Hạo Vũ. Cậu cảm thấy nếu Châu Kha Vũ là một người bình thường sẽ tốt biết bao. Dù vậy, cậu vẫn yêu một Châu Kha Vũ đặc biệt như này.

Tới nơi, thu dọn hành lý xong đã là buổi chiều. Doãn Hạo Vũ đứng ngay cửa kính tầng hai, hướng ra phía biển rộng lớn. Thời tiết hơi lạnh, bờ biển chỉ có lác đác vài ba khách du lịch. Cậu muốn chạy ù ra biển!

Châu Kha Vũ thình lình ôm cậu, nũng nịu như một bé mèo "lớn": "Có lạnh không?"

"Không lạnh. Nào có phải là đại thiếu gia yếu ớt giống anh!" Doãn Hạo Vũ cởi dép lê, nhẹ nhàng giẫm lên chân Châu Kha Vũ.

"Không phải yếu ớt. Anh lo lắng cho em thôi!" Châu Kha Vũ mặc cậu giẫm lên chân mình.

Thế là, hai người thay quần áo liền chạy ra biển. Vừa ra khỏi cửa, Châu Kha Vũ khăng khăng bắt Doãn Hạo Vũ phải quấn khăn quàng cổ. Cậu không cãi anh được, bất lực nghe theo anh.

Mặt trời lặn, rải xuống biển một lớp vàng kim lấp lánh. Họ tay trong tay đi dạo bên bờ biển. Doãn Hạo Vũ dường như trở lại dáng vẻ hoạt bát thời đại học. Cậu cởi giày, kéo Châu Kha Vũ cùng nhảy nhót. Châu Kha Vũ cũng chạy chân trần trên cát. Chạy mệt liền ngồi đắp cát. Doãn Hạo Vũ duỗi chân cố ý phá Châu Kha Vũ, anh thì lấy đống cát đắp lên chân cậu.

"Daniel, anh xây cái gì vậy?" Doãn Hạo Vũ ngồi xổm xuống hỏi.

"Là nhà...nhà của chúng ta." Châu Kha Vũ nói đến đây có chút đỏ mặt.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhớ đến ngôi nhà mà họ từng ở cùng nhau. Thực ra có thể thấy Châu Kha Vũ đã dồn nhiều tâm huyết để bày trí. Nhưng khi đó, càng nghĩ về nó cậu càng chán ghét. Quá nhiều chuyện đã xảy ra ở đó đến nỗi bây giờ cậu vẫn không chấp nhận chỗ kia.

"Xin lỗi Daniel! Em không thể trở về đó..." Cậu áy náy lắm, Châu Kha Vũ vốn rất thích ngôi nhà của họ.

"Bé cưng, anh có lỗi với em. Đừng nói xin lỗi."

"Chúng ta sẽ có nhà – ngôi nhà được xây bằng nỗ lực của chúng ta!" Doãn Hạo Vũ lấy một nắm cát và vỗ nhẹ lên đống cát nhỏ mà Châu Kha Vũ đã chất lên.

"Pat, trước kia anh cảm thấy chỉ cần em chấp nhận anh, anh sẽ không đòi hỏi. Dần dần anh càng tham lam, càng muốn em yêu anh. Xin em, làm ơn hãy yêu anh."

Doãn Hạo Vũ kéo anh đứng dậy, vươn tay xoa mái tóc bị gió biển làm rối tung của Châu Kha Vũ: "Ừm."

"Anh biết không, hồi còn ở Thái, bạn bè đều gọi em là hoàng tử đại dương."

"Tại sao? Vì em thích biển à?" Tâm trạng của Châu Kha Vũ khá thoải mái, anh biết, hiện tại như nào không quan trọng, một ngày nào đó anh sẽ có được tình yêu của Doãn Hạo Vũ.

"Không. Bởi vì biển rất thần bí, là nơi ẩn chứa nhiều bí mật. Tâm sự của em cũng nhiều như bí ẩn của biển vậy." Ánh chiều tà phảng phất trên khuôn mặt Doãn Hạo Vũ, cả cơ thể được bao bọc bởi luồng sáng dịu nhẹ, giống như thiên sứ hạ phàm.

"Daniel, anh sẵn sàng ở cạnh một người chất chứa nhiều tâm sự như em chứ?"

Trái tim của Châu Kha Vũ gần như tan chảy trong những lời này. Anh thành kính hôn lên mặt cậu: "Nếu em là cánh chim, anh sẽ là bầu trời của riêng em. Nếu em là cá, anh sẽ là đại dương lớn bao bọc em. Nếu em là người đi đường, anh sẽ là nhà, để em trở về. Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ở phía sau dõi theo em, che chở em."

"Đừng ở sau lưng em nữa! Anh phải sánh bước cùng em!"

*

Trở lại biệt thự, Châu Kha Vũ ấn Doãn Hạo Vũ vào cửa nhiệt liệt hôn lên môi cậu. Nhưng khi anh đưa tay vào quần áo, Doãn Hạo Vũ đột nhiên giữ anh lại. "Daniel đừng ở đây." Cậu bị hôn đến mức khó thở, lắc đầu cự tuyệt.

Lúc này Châu Kha Vũ mới nhớ ra mấy tháng trước mình đã đẩy cậu vào cửa theo cách tương tự, mạnh bạo tổn thương cậu. Anh đặt lên trán cậu một nụ hôn: "Xin lỗi Pat, xin lỗi." 

"Đã qua hết rồi. Không đề cập đến nó nữa. Chúng ta đi ngủ nhé?"

Châu Kha Vũ nắm tay cậu kéo lại giường, để cậu ngồi đối diện anh. Anh ôm mặt cậu, hôn lên mắt, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi. Doãn Hạo Vũ bị cuốn vào nụ hôn ướt át, hơi thở bị người ta chiếm lấy, khó khăn vòng tay qua cổ Châu Kha Vũ.

...

"Anh yêu em, yêu em nhiều lắm!" Châu Kha Vũ hôn lên từng tấc da thịt cậu. Cả người Doãn Hạo Vũ mềm nhũn, phó mặc cho anh muốn làm gì thì làm. 

"Em cũng yêu anh, yêu anh nhất."

Châu Kha Vũ bật khóc. Ban ngày, cậu chỉ nói "ừ", bây giờ lại thốt ra chữ "yêu". 

"Đồ ngốc, sao lại khóc?" Doãn Hạo Vũ mỉm cười, hôn lên những giọt nước mắt để xoa dịu Châu Kha Vũ.

Em và tình yêu của em, tình yêu mà anh khao khát, em sẽ trao anh tất cả.

*

Khi Doãn Hạo Vũ mở mắt vào sáng hôm sau, toàn thân cậu rã rời sắp vỡ thành từng mảnh, cổ họng nóng ran, khó nói thành lời. Tối qua, Châu Kha Vũ ném cậu lên giường mấy lần, cuối cùng đồng ý ôm cậu đi tắm, kết quả ở trong phòng tắm đè cậu thêm một lần. Doãn Hạo Vũ mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Mà thủ phạm làm cậu ra nông nỗi này đang nằm kế bên chớp chớp hai mắt nịnh nọt cậu. Doãn Hạo Vũ tựa vào thành giường, động tác nhỏ khiến hai chân cậu run rẩy không ngừng. "Anh!...."

Giọng của Doãn Hạo Vũ khàn khàn. Châu Kha Vũ nhanh chóng đưa cốc nước cho cậu. Doãn Hạo Vũ nhấp ngụm nước, hắng giọng một cái, tức giận quát: "Hai tuần, à không, một tháng, cấm anh chạm vào người em! Tên xấu xa!"

Châu Kha Vũ cúi người hôn lên môi cậu, cười hì hì: "Được, vợ anh nói gì cũng đúng."

Doãn Hạo Vũ rít lên một tiếng, lúc này mới phát hiện da môi cũng bị rách. Muốn khóc! Cậu không biết mình đang uất ức hay hạnh phúc.

"Ai là vợ anh! Anh chỉ biết khi dễ em!"

Châu Kha Vũ thấy cậu như con thỏ nhỏ xù lông, nhịn không được trêu chọc vài câu: "Hôm qua không biết ai cứ luôn miệng gọi "ông xã" rồi "chồng ơi" nhỉ?"

Cả người Doãn Hạo Vũ đỏ như máu, nhớ lại mấy từ tục tĩu ở trên giường, cậu ném gối vào mặt Châu Kha Vũ: "Anh bắt nạt em!" Nói xong liền trốn trong chăn.

Châu Kha Vũ cảm thấy mình sắp phát điên rồi, sao trên đời lại có em bé đáng yêu như vậy chứ? Anh cách lớp chăn ôm cậu: "Ngoan ngoan, bé ơi, anh sai rồi, em xử lý anh thế nào cũng được."

Dáng vẻ làm nũng xin tha thứ của Châu Kha Vũ dễ thương thật! Nhưng nghĩ tới chuyện anh ức hiếp cậu, quá đáng đến mức cậu không muốn nói chuyện. Cậu vẫn có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp của Châu Kha Vũ qua lớp chăn, trong chăn còn lưu lại mùi hương của anh. Doãn Hạo Vũ vụng trộm hít một hơi thật sâu.

Là hạnh phúc. Nước mắt cũng là hạnh phúc.

Sẽ không tệ nếu cậu và anh có thể sống như này đến hết đời, Doãn Hạo Vũ nghĩ.

~

hết ngược^_^ cái gì khó quá thì có dấu ba chấm lo dùm:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro