Chap 26 (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên thần bước ra từ cánh cửa thời gian

Sau buổi tối hôm đấy thì mấy ngày sau Diệc Phàm cũng mất tích luôn, chẳng thấy bóng dáng đâu cả nhưng xong rồi chỉ được mấy hôm lại thấy hắn bám nhằng nhằng theo Tử Thao như trước đây nhưng dường như nó hoàn toàn chẳng đếm sỉa gì đến hắn nếu không muốn nói là thái độ rất gay gắt với hắn rồi cấm không cho hắn bước chân vào cửa nhà Hoàng Gia luôn..... Chính vì vậy mà ngày nào Diệc Phàm cũng lởn vởn trước cổng nhà họ Hoàng từ sáng cho tới tối mịt mới lọ mọ đi về chỉ mong nó tha thứ cho mình..... Và ngày hôm nay cũng vậy, bóng dáng hắn thấp thoáng ngoài cổng nhưng khác với mọi hôm là suốt từ đêm qua tới giờ trời không hiểu sao cứ mưa lớn nên hiện trạng là người của Diệc Phàm ướt như chuột lột luôn rồi.....

_Thao, lại đây_ Chung Nhân gọi nó, kéo nó ra ngoài hiên

_Sao vậy hai?_ Tử Thao nhìn anh nó không hiểu

_Em nhìn kìa_anh chỉ tay về phía cổng nhà. Ở cổng, hắn đang đứng tựa người vào tường đợi nó cho dù quần áo đã ướt sạch, dù lạnh nhưng quyết không bỏ cuộc và ánh mắt lúc nào cũng hướng về ngôi nhà trong kia đầy mong

Chờ....chờ nó mãi, cho dù tuyệt vọng tới đâu thì trái tim hắn mách bảo hắn không được bỏ cuộc.......

_Thao, anh hỏi em: em có yêu Diệc Phàm không?_ anh xoay người nó lại phía mình, để nó đối diện với anh

_Em....._ Tử Thao lúng túng

_Anh biết, em đồng ý yêu thằng Phàm là vì nó chính là người mà em đợi khi xưa nhưng nếu cậu bé ngày xưa không bao giờ xuất hiện mà chỉ có 1 người tên Ngô Diệc Phàm em gặp bây giờ thì em sẽ đồng ý yêu nó chứ?_ Chung Nhân nhẹ nhàng hỏi

_ Em....em cũng không biết nữa_ Nó ngập ngừng, lắc đầu

_Em cứ thử nghĩ xem. Những ngày ở Nhật cuộc sống của em, quan hệ của em và Diệc Phàm như thế nào? Có thể em không nhận ra nhưng chẳng phải em vẫn luôn hướng tới thằng Phàm sao? Đúng không? Dù lúc đầu em không ưa nó đi chăng nữa....Em cứ nghĩ kĩ đi...._ Chung Nhân mỉm cười vuốt tóc Tử Thao

_ Dạ _ Nó dạ nhẹ 1 tiếng, khi nó đi vào phòng, ánh mắt lướt qua phía cổng - nơi hắn đang đứng mà đôi mắt trong trẻo, đẹp đẽ của nó không khỏi trùng xuống nhưng nó không thể lí giải được cảm giác trong nó lúc này là như thế nào nữa.....

Còn về phía Diệc Phàm, sau bao nhiêu ngày dầm mưa dãi nắng chỉ mong thể hiện được thành ý, sự hối lỗi của mình với nó, mong nó tha thứ thì sau mấy tuần liền như vậy khi mà trời nắng mưa thất thường thì có tới thần tiên cũng chẳng chịu được chứ nói gì tới hắn nên ngã gục luôn vì bệnh rồi......Hắn lúc chỉ mới hây hây sốt thì vẫn sang nhưng giờ bệnh trở nặng hẳn thì nằm luôn rồi....

Tử Thao nghe hai mình nói thì cũng không khỏi đau lòng, xót xa cho hắn. Nó không hiểu sao hắn phải làm như vậy vì nó chứ? Có đáng không? Quả thực mà nói thì nó đã từ lâu hết giận hắn rồi nhưng tình cảm của nó dành cho hắn của ngày xưa chưa bao giờ thay đổi nhưng còn tình cảm nó dành cho hắn bây giờ thì sao?.....nó không rõ..... nó chưa bao giờ dành tình cảm yêu thương cho ai ngoài thằng bé ngày xưa cả nên nó không biết nó đối với hắn là như thế nào....... Mải suy nghĩ miên man thế nào mà nó chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay... vẫn là vòng tay ấm áp của anh trai bên cạnh, nó đã mơ....mơ thấy hắn của hiện tại......

Những hình ảnh nó và hắn khi ở Nhật Bản. Phải rồi, giờ nó mới nhận ra là nó gặp hắn lần đầu không phải ở trường K.W mà là ở trên con phố Sagu ở trung tâm. Rồi hình ảnh hắn chơi bóng rổ, lúc hắn đánh nhau, những lúc 2 đứa cãi nhau chí chóe ..... lúc đấy nó quả thực rất ghét hắn vì hắn là tên hống hách, đa tình, lăng nhăng. Nhưng chẳng phải những lúc nó suy sụp vì anh trai đều có hắn ở bên sao? Lúc nó đứng im cho 3 thằng cà chớn đánh mình tới sước sát hết cả chân tay, lúc nó sợ hãi phóng xe như điên đi cứu Baekhyun vì sợ thằng bạn lại vì nó mà bước vào con đường như chị Diệc Phi ngày xưa, lúc nó không tiếc thân mình mà quậy phá đánh nhau......và cả lúc nó suýt nữa là mất mạng thì hắn cũng chẳng ngần ngại mà bao lần khi xông vào cứu nó, tại sao nó lại không nhận ra chứ???...Tại sao mà trước giờ nó không hề nhận ra rằng ánh mắt hắn lúc nào cũng dõi theo nó, ánh mắt hắn nhìn nó là ánh mắt bình yên của sự quan tâm, lo lắng yêu thương chứ không lạnh lùng, băng giá như hắn nhìn bất cứ người nào khác.....

Và hình ảnh cuối cùng trong kí ức của nó chính là hình ảnh người con trai bước vào trong khu vườn của nó ở Nhật Bản khi nó đang nằm ngủ dưới gốc cây anh đào lớn, ánh mắt nhìn nó đầy yêu thương rồi cởi áo đắp lên cho nó..... người con trai đó.....người đó mang khuôn mặt, ánh mắt với nụ cười tất cả đều là của 1 con người mang cái tên Ngô Diệc Phàm......

..............

Nó giật mình tỉnh dậy, người đầy mồ hôi, thở gấp vì tim nó hiện tại đập rất nhanh và mạnh.....Chìa khóa trong tim nó đã được mở rồi nhưng nó có chấp nhận được không? Nhưng điều trước hết bây giờ nó nghĩ tới, nó cần xác định trước tiên là việc khác. Nó chạy như bay ra tủ quần áo của mình và lôi chiếc áo măng-tô dài bằng dạ màu đen mà trước đây khi nó ngủ ở khu vườn có cây anh đào đó tỉnh dậy đã thấy trên người mình, không hiểu sao khi sắp xếp đồ đạc nó lại mang theo cả cái áo này về Việt Nam. Ôm chặt cái áo vào lòng nó gục xuống cạnh tủ. Tuy rằng vì thời gian rất lâu rồi nên chiếc áo này không còn rõ rệt mùi hương như lúc đầu nó ngửi thấy khi tỉnh dậy nữa nhưng nó chưa bao giờ quên được mùi hương này vì mùi hương đó từ lúc ở Nhật vẫn đã luôn ở bên nó. Cái mùi hương thơm dễ chịu từ nước hoa sịn nhưng nó nhẹ và thanh hòa quyện cùng với mùi người đàn ông trên chiếc áo khoác này khiến nó cực kì dễ chịu và thích cái mùi này cho dù nó có không thích dùng nước hoa chút nào..... đây chính là mùi của hắn

Tới tận bây giờ nó mới nhận ra thêm 1 điều nữa là hắn lúc nào cũng ở quán bar, sàn nhảy, suốt ngày uống rượu, còn đánh nhau rất nhiều,..... nhưng tại sao nó chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu nồng nàn trên người hắn, mùi máu trên người hắn; những mùi rất nồng và dễ bắt đó chưa bao giờ nó ngửi được hay cảm nhận thấy cả....

RING........RING..........RING........

Tiếng chuông điện thoại làm nó thức tỉnh, nó lê từng bước nặng nề lại gần giường, trên tay vẫn cầm chiếc áo đó, nó nhấc máy, giọng nhẽ bẫng trả lời điện thoại:

_Alo, Thao, dậy rồi hả?_ Là người mà ai cũng biết là ai đấy gọi cho nó

_Dạ, hai đi đâu vậy? Sao không gọi em dậy đi cùng?_Nó trách

_ Rồi, anh vừa ra ngoài chút thôi mà. Biết ngay là thể nào em cũng tự tỉnh. Dậy lâu chưa?_ Chung Nhân cười

_Được 1 lúc rồi ạ. Sao tự dưng hai ra ngoài lại gọi điện thoại cho em vậy?_ Nó hỏi

_Um, có việc bảo em_ Giọng anh ở đầu dây bên kia trở nên nghiêm nghị lạ thường

_Gì vậy ạ?_ Nó tò mò

_Ừ, nhưng trước hết anh muốn kể cho em chuyện này đã_ Giọng anh trở nên trầm hơn

_Là sao ạ? _Tử Thao càng ngày không hiểu anh trai đang muốn nói gì nữa

_Câu chuyện này kể về 1 thằng nhóc, khi còn bé đã yêu 1 thằng bé rất nhiều nhưng phải đi xa để thực hiện mong ước của mình cũng như để đủ khả năng bảo vệ chị gái thân yêu của mình cùng cậu bé mà mình yêu thương là 2 người quan trọng nhất cuộc đời thằng nhóc đó. Ngày tháng qua đi thằng nhóc trở thành 1 người con trai trưởng thành hơn, đẹp trai, lãng tử, hào hoa, có rất nhiều các cô gái theo đuổi và rất nhiều mối tình 1 đêm nhưng chưa bao giờ quên hình ảnh cậu bé dễ thương đó. Khi về Việt Nam đã gặp lại cậu bé nhưng thực chất thì người thằng nhóc này gặp là em trai song sinh của cậu bé đó, có lẽ vì không cảm nhận thấy tình cảm rõ như ngày xưa mà thằng bé vẫn chìm trong cuộc sống xa hoa ăn chơi. Và rồi 1 ngày gặp cậu bé bên Nhật, cậu bé làm hắn thay đổi, làm hắn tốt hơn nhưng hắn không hề nhận ra rằng người con trai mình yêu hiện tại chính là cậu bé ngày xưa. Vậy giờ cậu bé đó định làm thế nào với thằng nhóc ngu ngốc đó đây?_ Chung Nhân từ từ kể lại mọi chuyện

_Anh.....anh...._ Tử Thao nghe xong lắp bắp

_Thao, những ngày qua em đã suy nghĩ kĩ chưa? Tình cảm của em với Ngô Diệc Phàm hiện tại ra sao? Em mà không nhanh lên, không mau nhận ra thì em sẽ mất thằng Phàm mãi mãi đấy. Không chỉ Ngô Diệc Phàm bây giờ đâu mà kể cả Tiểu Phàm của em cũng sẽ biến mất mãi mãi đấy_ Chung Nhân khẽ thở dài

_ Ý anh là sao?_Tự dưng nó có linh cảm không tốt, khẽ nhíu mày hỏi anh

_Thao, nghe kỹ những gì anh nói này: Bây giờ là 8 giờ rồi và 9 giờ thằng Phàm và Khánh Thù sẽ tổ chức lễ cưới. Giờ thằng Phàm nó bị điên nặng rồi, từ lúc khỏi bệnh nó đã xin cha sang hỏi cười Khánh Thù, em biết là Khánh Thù thể khước từ được khi cha Ngô là người đích thân ra mặt chỉ hôn mà. Chỉ còn 1 tiếng nữa thôi, em định sao đây?_ Chung Nhân trầm ngâm nói

_Anh.....anh dỡn em hả? Diệc Phàm với Khánh Thù...sao có thể?......_ Tử Thao lắp bắp....giờ nó đang cực kì sock vì chuyện này

_Em thấy anh dỡn với em sao? Anh bảo rồi, thằng đó nó đang bị điên mà, nó chính là người hỏi cưới Khánh Thù đấy. Em có biết vì sao không? Chính vì Khánh Thù mang hình dáng của em đấy Hoàng Tử Thao_Chung Nhân chán nản nói

Nhưng lúc này điện thoại đã rơi khỏi tay nó rồi còn đâu nữa, nó đang chết sững người bởi những lời anh Chung Nhân vừa nói đó rồi..... đầu óc nó hiện tại đang hoàn toàn rối rắm. Những kí ức về quá khứ và hiện tại cứ đan xen nhau khiến nó như phát điên lên được......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro