Chap 26 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn Chung Nhân biết giờ có nói chắc cũng chẳng còn gì lọt được vào tai nó đâu nên khẽ thở dài rồi cúp máy. Ngẩng mặt lên nhìn lễ đường lộng lẫy này mà anh chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa.....

_Anh hai_ Khánh Thù trong bộ vest màu trắng tinh khiết cực kì lộng lẫy bước lại mỉm cười nhìn ông anh trai đang đăm chiêu của mình

_Em trai, em đẹp quá. Em chắc chắn sẽ là 1 cô dâu đẹp nhất đất nước luôn _ anh nhìn cậu mỉm cười dịu dàng, bàn tay khẽ vuốt nhẹ lên lọn tóc của cậu bé

_Hì, anh quá khen rồi_ Khánh Thù cười ngượng

_Em trai, em chắc chắn sẽ chọn đi con đường này chứ? Em sẽ không hối hận chứ?_ Chung Nhân nhìn vào mắt cậu hỏi

_Dạ, không ạ_ Khánh Thù quả quyết

_Um, anh xin lỗi vì trước giờ không quan tâm em nhiều. Từ giờ hãy sống thật hạnh phúc, em chịu nhiều vất vả rồi_ Chung Nhân nhẹ nhàng ôm lấy Khánh Thù an ủi

_Hì, em không sao mà....nhưng....nhưng anh ba mà biết chuyện này chắc chắn sẽ giận em lắm _Khánh Thù mặt hơi ỉu sìu vì buồn

_Yên tâm đi, Thao nó không phải là 1 đứa không biết suy nghĩ, nó sẽ chấp nhận sự thật thôi _ Chung Nhân an ủi cậu em trai

_Này, cô dâu phải ở trong kia chứ sao lại chạy ra ngoài thế này hả? Để mấy vị trưởng lão thấy họ tức hộc máu chết luôn đấy_ 1 người con trai đi tới cốc yêu vào đầu Khánh Thù

_Ơ, anh phải để anh em em tâm sự với nhau tý chứ_Cậu nũng nịu nói

_Hừ, tâm sự thì cũng đừng có ôm nhau chứ_ Người đó nhăn mặt

_Hơ, anh em mà ôm nhau có sao đâu. Ô, mà anh ghen hả?_ Khánh Thù cười cười đẩy tay người con trai đó

_Haha, thằng Phàm nó ghen rồi_ Chung Nhân liếc mắt nhìn hắn cười đểu

_Anh ghen thật hả?_ Khánh Thù ngó mặt Diệc Phàm đầy nghi ngờ

_Hứ, vớ vẩn. Ghen cái gì mà ghen, em mau vào trong đi không để bố mẹ thấy là chết cả đám bây giờ_ Hắn gắt rồi đẩy cậu đi vào trong. 2 anh em nhà Khánh Thù với Tử Thao tuy là song sinh nhưng tính cách lại trái ngược nhau hoàn toàn luôn. Tuy vậy thì những khoản khác cũng không khác nhau là mấy nhất là cái việc chuyên gia đi ngược lại với quy luật thì y như nhau luôn. Ai đời cô dâu lại bước ra thánh đường ôm anh trai mình ngay tại đó trong khi còn chưa thành hôn với chú rể...... đúng là bó tay (=.=)

_Chậc, nhìn bảnh ghê nhỉ?_ Chung Nhân nhìn bộ lễ phục trắng của hắn nói

_Hừ, tui không thích màu này_ Hắn nhăn mặt

_Haha, đẹp mà, phong độ lắm. Thỉnh thoảng cũng nên thay đổi 1 chút chứ_ Chung Nhân cười cười

Diệc Phàm không nói gì, thở dài 1 cái rồi đặt mình xuống ghế cạnh Chung Nhân ở lễ đường. Cả 2 hoàn toàn im lặng, không ai nói câu nào cho tới 1 lúc sau Chung Nhân mới lên tiếng:

_Này Phàm, cậu có nhớ tên thằng bé ngày xưa của cậu tên là gì không?

_Là Tiểu Đào. Sao hỏi vậy?_ Diệc Phàm khẽ nhíu mày nhìn Chung Nhân không hiểu

_Um, sao lại gọi cậu bé đó là Tiểu Đào?_Anh hỏi tiếp

_Thì tên cậu ấy phát âm gần giống với Đào nên bố mẹ mới .....Hả?.....Đào.....tên......Là......là Hoàng Tử Thao. Phải, cậu bé đó chính là Thao đúng không?_ Diệc Phàm đang giải thích thì sực nhớ ra cái gì đó rồi tự dưng lắp bắp đứng phắt dậy nhìn Chung Nhân mà gắt lên

_Biết rồi thì còn cần gì hỏi tui nữa_ Chung Nhân vẫn bình thản như không, cười cười nhìn Diệc Phàm

_Chết tiệt. Ở đây tự lo đi, tui đi tìm Thao!_ Diệc Phàm tức giận bỏ đi. Chạy ra tới cánh cửa gỗ ở nhà thờ, vừa mở cửa ra thì ngay trước mắt hắn là hình ảnh Tử Thao vừa hớt hải chạy đến cũng đang định đẩy cửa đi vào. 2 mắt chạm nhau, 2 trái tim vô tình cùng chung 1 nhịp đập, 2 khuôn mặt ngỡ ngàng, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của đối phương bỗng dưng cả 2 cảm thấy lúng túng....

_Thao, tôi...._Diệc Phàm ấp úng nói. Hắn không khỏi ngạc nhiên khi bỗng dưng thấy nó ở đây

Nhưng bỗng dưng Tử Thao kiễng chân, tay với lên túm cổ áo Diệc Phàm kéo nhẹ xuống và đặt lên môi tên ngốc đang lúng túng kia 1 nụ hôn ..... Hắn hơi sững người trước nụ hôn bất ngờ này nhưng rồi 1 chút sau cũng vòng tay ôm lấy nó và đáp trả lại nụ hôn đó.....nụ hôn của người mà hắn đã yêu trước kia và bây giờ, tình yêu 15 năm của 1 thằng bé với 1 thằng bé khác...

Và không biết từ lúc nào mà cha mẹ, tụi nó,.... Tất cả đã đứng đông đủ để chứng kiến cảnh 2 con người này hôn nhau trước cửa nhà thờ, nơi mà Chúa chứng giám.....

Khi 2 người dứt nhau ra, Tử Thao lấy tay đấm nhẹ lên ngực hắn, mỉm cười tươi như ngày xưa cậu bé đó mỉm cười với thằng nhóc ngố, lặp lại đúng ý câu nói mà cậu bé đã nói:

_Nụ hôn đầu của Phàm đã là của tui thì Phàm Phàm sẽ phải thuộc về tui mãi mãi, nhớ không? Dù Phàm có phải đi xa bao lâu nữa thì cũng sẽ phải về để lấy tui làm vợ, rõ chưa? Tiểu Đào này sau này chỉ lấy 1 mình Tiểu Phàm thôi. Mau nhớ lại đi, đồ ngốc_ Tử Thao ánh mắt buồn buồn chạm nhẹ tay lên mặt Diệc Phàm

_Câu trả lời của thằng bé ngốc đó là: "Nhất định vậy rồi, Tiểu Phàm này sẽ mãi chỉ là của riêng Tiểu Đào mà thôi". Tiểu Đào, tôi chưa baogiờ quên lời hứa đấy và tôi cũng chưa bao giờ để bất cứ người nào chạm vào đôi môi này ngoài Tiểu Đào ra, xin lỗi đã để em phải đợi quá lâu_ Diệc Phàm nắm lấy tay nó, ánh mắt đầy trìu mến yêu thương nhìn nó

_Nhớ rồi sao?_Nó khá ngạc nhiên

_Anh chưa bao giờ quên cả, tại anh ngốc quá không nhận ra em là người anh tìm bấy lâu thôi. Tiểu Đào, anh xin lỗi vì tất cả_ Diệc Phàm hôn nhẹ lên bàn tay nó

_Em cũng ngốc. Từ lúc ở Nhật anh đã luôn quan tâm bảo vệ em mà em không nhận ra. Xin lỗi _ Tử Thao quàng tay ôm lấy Diệc Phàm

_Hãy tha lỗi tất cả cho anh nhé, anh thật ngu ngốc quá. Anh yêu em nhiều lắm._ Hắn siết chặt lấy nó – người con trai nhỏ bé trong vòng tay mình

Vậy là ta có thể biết rằng Tử Thao không phải là 1 chàng trai ngốc nghếch không biết yêu mà là vì nó vẫn luôn đóng chặt cánh cửa trái tim mình lại chờ nụ hôn thời thơ ấu đấy để chờ đợi 1 ngày cậu bé kia quay về mà thôi.... 1 tình yêu vượt qua cả thời gian, vượt qua mọi giai cấp để cả 2 tới với nhau là 1 tình yêu của hiện tại, 1 hạnh phúc của quá khứ.....

"BỐP.......BỐP............BỐP.........."

Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên không dứt lôi 2 con người đang ở trong 1 thế giới riêng kia trở về hiện tại.....

_Ơ.....mọi người...._Tử Thao ngớ người nhìn mọi người có mặt ở đây đông đủ từ lúc nào

_Oa, 2 người lãng mạn chết đi được ý!_ Baekhyun cực kì phấn khích

_Thằng ngốc, giờ mới nhận ra hả? Làm tụi này lo chết được, cứ tưởng 2 người không thành được chứ _Luhan cười tươi, cốc nhẹ lên đầu nó

_Hì, mọi người phải vất vả rồi, xin lỗi_Tử Thao cười ngốc nghếch

_Anh ba, vậy là em có thể yên tâm rồi. Chúc mừng 2 anh nha_ Khánh Thù vui mừng chạy lại ôm trầm lấy Tử Thao

_A! Tiểu Khánh, anh xin lỗi vì phá đám cưới của em nhưng......nhưng anh không thể để Diệc Phàm và em lấy nhau được, anh xin lỗi_ Nó ngập ngừng nói

_Hơ, anh nói cái gì kì vậy?_ Khánh Thù ngẩn người nhìn Tử Thao không hiểu

_ Thao, em nói gì vậy? Sao anh với Khánh Thù lấy nhau được chứ? Anh chỉ làm phù rể cho em ấy thôi mà_ Diệc Phàm nhíu mày nhìn Tử Thao

_Ơ, thế anh Nhân..... A! Anh Nhân, anh lừa em phải không?_Tử Thao trừng mắt quay lại nhìn ông anh của mình

_A! Thiệt là.... Anh hai, anh lại lấy lễ cưới của em ra đánh cược rồi phải không?_ Khánh Thù thở dài lườm ông anh mình

_Haha, tại 2 đứa kia ngốc không chịu được nên anh phải ra tay thôi, mà lúc này là chuẩn nhất còn gì nữa nên chỉ mượn tạm em đất diễn tý thôi mà_ Chung Nhân cười cười giải thích

_Thiệt tình, anh, hôm nay là ngày cưới của em nhưng không phải là em với anh Phàm, vì đấy là 1 điều không thể và không bao giờ xảy ra cả. Còn người em muốn lấy là đây..._ Khánh Thù đi lại chỗ đám đông kéo tay chú rể đang đứng đó từ nãy ra diễn kiến anh mình

_Hả?..._Tử Thao nhìn chú rể mà ngạc nhiên tới mức chết lâm sàn luôn

_Anh....anh hai_Chú rể e dè

_Vũ Hoàng Anh Dương..._Tử Thao gắt lên từng tiếng, trừng mắt nhìn Dương

_Anh hai....em xin lỗi vì đã giấu anh, nhưng...._ Dương sợ hãi nói

_Thằng nhóc này, mày dám tán tỉnh em trai anh hả? Chán sống rồi hay sao vậy? Thằng này đúng là gan cùng mình mà, biết Khánh Thù với anh mày quan trọng như thế nào không hả?_ Nó nhéo tai Dương hét lên

Lúc này có 3 thằng nhìn Dương bị vậy cực kì đắc trí. 3 tên đó k ai khác chính là 3 con quỷ còn lại: Key, Rey, Jey. Dù khi 3 tên biết chuyện này cũng đã xử đẹp tên này rồi nhưng mà nhìn Tử Thao xử tên Dương vẫn thấy phấn khích vô cùng, nhìn cực đã mắt.....

_Anh ba à, em với Dương yêu nhau thật lòng mà. Em biết tụi em không nói với anh là tụi em sai nhưng mà em thấy anh gặp nhiều chuyện quá nên em không dám nói. Em xin lỗi_ Khánh Thù cố gắng giải thích với anh mình

_Phải đó, em yêu Tiểu Khánh thật lòng mà chị. Em quý mến cậu ấy thật lòng mà_Dương cố giải thích

_2 đứa đúng là không coi anh ra gì mà. Tụi bây gặp nhau được có mấy lần, làm sao mà yêu nhau được? Kì vậy?_Nó tức tối nói

_Thao, Dương đã từng vì cứu Khánh Thù mà bị thương nặng tới suýt mất mạng khi bọn "W" ám sát em ấy đấy. Dương cũng như Diệc Phàm sẽ chịu đau, chịu bị thương chứ không bao giờ để cho người mình yêu bị thương tổn gì đâu. Em hãy cho 2 đứa 1 cơ hội đi, anh nghĩ Dương cũng không dám làm gì Khánh Thù đâu_Chung Nhân bước lên nói đỡ hộ 2 đứa

_Thiệt không?_Tử Thao quay lại nhìn Khánh Thù và Dương

_Dạ_2 đứa cùng đồng thanh gật đầu

_Hừ, thôi được rồi. Nhưng mà nghe rõ đây Vũ Hoàng Anh Dương, mày chỉ cần làm em trai anh rơi nước mắt, à không chỉ cần làm nó buồn thôi thì anh cạo đầu cho mày vào chùa đi tu luôn, rõ chưa?_Tử Thao cảnh cáo Dương

_Dạ, vâng ạ _Dương gật đầu lia lịa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro