M&m

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Anh ngồi ăn một mình, anh thấy thật trống vắng, thường thì cậu hay ngồi chờ và giỡn với anh trong lúc anh nấu đồ ăn, giờ thì không còn.

Anh thở dài, cũng chả buồn ăn uống nữa mà dọn dẹp chén đĩa và ra phòng khách xem TV.

Còn Đức Duy và Quỳnh Anh thì đến một quán ăn nọ ở lề đường.

"Duy này, đang giận anh Quang Anh à?"

"À không có"

"Tớ thấy tội cho anh trai của cậu quá..."

"Thôi đừng nói đến chuyện này, mình ăn đi nhé?"

Khi đồ ăn được đem đến, Đức Duy nghĩ rằng mình sẽ ăn thật ngon miệng nhưng sự thật thì cậu nuốt không vào được những món ăn này vì cậu cảm thấy tâm trạng của mình không được tốt lắm.

"Tớ xin lỗi vì đã không ăn cùng với cậu"

"Không sao, tớ đã nói cậu nên ăn cơm nhà mà"

Đức Duy cười, đẩy đầu cô vào vai mình "Cậu nói đúng"

Sau khi đưa Quỳnh Anh về nhà thì Đức Duy di đến một tiệm thuốc để mua vài món cho anh mình.

"Em về rồi đây" Cậu mở cửa

Đức Duy cất giày rồi vào trong. Quang Anh đang ngủ trên ghế sofa, chắc anh đang nằm chờ cậu.

Cậu lại gần định kêu anh dậy thì mới để ý kĩ mấy chỗ bầm tím. Đức Duy vén tóc anh lên, cậu chạm vào vết thương khiến anh tỉnh giấc.

"Duy hả, về rồi sao?" Quang Anh dụi mắt, ngồi dậy

"Vâng, mặt anh bị sao vậy?" Cậu có chút xót xa mà chạm vào mặt anh, nằm lấy bên cằm của anh mình xoay qua phía bên mặt bầm tím

"À không có gì đâu" Quang Anh gạt tay cậu ra, mỉm cười

"Vài ngày là hết liền ấy mà"

Cậu tháo băng dán ở ngay mắt của anh ra

"Để yên cho em xem"

Đức Duy vịn má anh lại thì Quang Anh hất ra, tính anh trước giờ không muốn Đức Duy lo lắng cho mình.

"Anh không để yên là em giận anh đấy"

"Chứ không phải là em đang giận anh sao?"

"Ừm thì..."

"Anh biết mà"

"Chuyện đó không quan trọng, ai đánh anh?"

"Không ai hết.."

"Anh nói dối! Nói em nghe đi, em sẽ không tha tên đó đâu"

"Trời tối nên anh đi va phải cột đèn"

"Vậy mà anh cũng bịa được cơ?"

"Anh nói rồi anh va vào cột đèn thôi mà"

"Rõ ràng là có người đánh anh, ngay cả khi ở tiệm em còn thấy in dấu bàn tay"

Quang Anh ngậm ngùi, mắt nhìn chỗ khác.

"Em.. có mua thuốc cho anh này" Đức Duy lấy ra lọ thuốc, đổ một ít trên đầu ngón tay rồi xoa lên mặt anh.

"Đau..."

"Em sẽ làm nhẹ hơn".

Quang Anh nhìn vào mắt Đức Duy, đôi mắt sáng long lanh của cậu, anh yêu nó, yêu nó vô cùng. Những cử chỉ của Đức Duy ân cần, tay chạm nhẹ vào vết thương.

" Còn chỗ nào nữa không?"

"À hết rồi"

Đức Duy lắc đầu ngán ngẫm, cầm lấy tay anh và đưa khuỷu tay ra

"Hết rồi sao? Một vệt máu ngay đây"

Cuối cùng thì cậu cũng giúp anh sức thuốc và băng bó lại đàng hoàng.

"Mốt bị như thế thì anh nhớ băng lại, muốn bị nhiễm trùng sao? Không tự làm được thì kêu em "

"Đức Duy, anh xin lỗi"

"Vì chuyện gì?" Đức Duy dừng tay

"Vì đã làm em giận"

"Vậy anh biết lí do em giận anh không?"

"Em nói đi"

"Em.. haizz.. Em không phải đồng tính và em mong anh đừng làm những hành động kì quặc đó, chúng ta là anh em mà... mà thật sự thì em cũng không thể giận anh được, vì..."

"Hành đồng kì quặc? Anh biết rồi" Quang Anh cười cười, gật đầu

" Ở nhà còn đồ ăn phải không? Em đi ăn đây"

"Nãy em chưa ăn à?"

"Vâng, em không ăn được ở bên ngoài"

"À ừm " _ Quang Anh gật đầu

Đồng tính? Ừ phải, vì anh đồng tính nên mới yêu cậu và đây cũng là điều không nên. Tại sao vậy chứ Quang Anh? Mày thật ngu ngốc khi sinh ra cái tình cảm vớ vẩn thế này.

"Đức Duy ăn xong thì đi ngủ sớm nhé"

Nói rồi, anh đi vào trong phòng, thấy có chút xấu hổ. Lên giường nằm, anh lấy tấm hình trong hộp tủ ra là hình cậu và anh chụp chung, đây là tấm hình hồi năm ngoài. Quang Anh giống như một fan cuồng của Đức Duy vậy, anh lúc nào trong phòng cũng có cả trăm tấm hình của cậu.

"Đức Duy, anh phải làm sao đây. Anh yêu em mất rồi, anh không thể ngừng được"

Tay anh đột nhiên chui vào trong quần, chạm vào dương vật của mình

"Không được Quang Anh, mày không thể làm thể được"

Nhưng mà anh đang cảm thấy bức rức, anh quay sang một bên, cầm lấy một tấm ảnh của cậu.

"Hoàng Đức Duy..."

Anh lôi dương vật của mình ra xoa nhẹ, chau mày, mà bắt đầu ủng đỏ, anh để tâm hình trước mắt mình nhìn rõ khuôn mặt cậu.

"Ưm..."

Một hồi sau Quang Anh bắt đầu di chuyển nhanh tay hơn. Anh có rút tay chân bạn mỗi để không phát ra những tiếng rên rỉ.

"Ha...ư.."

Anh di chuyển mạnh hơn

'Cạch'

"Quang Anh à, anh có thấy cái quần đùi màu đen của em không?"

Quang Anh giật mình, anh nhanh chóng cất hình vào gối và kéo quần lên.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Không có gì, em kiếm gì sao?" _ Quang Anh ngồi dậy, co hai chân lên, kéo chiếc chăn che người

Đức Duy nhướng mày lên nhìn anh

"Anh giấu em cái gì à?"

"A...không có"

"Nói dối, mặt anh đang đỏ kìa, giọng nói cũng khác nữa" _ Đức Duy nhấn vào mũi Quang Anh, châm chọc

"Mấy vết bầm tím trên mặt anh không ngăn nổi vẻ mặt đang đỏ của anh đâu"

"Làm gì có, em nghĩ nhiều quá rồi"

Càng nói Quang Anh càng ngượng, thật sự cách đoán mò của Đức Duy rất hiệu quả với anh.

"Có phải anh giấu nó dưới chăn phải không?" Đức Duy nhanh tay lật chăn lên nhưng không có gì cả"

"Lạ thật"

"Anh nói rồi mà" Đức Duy nhìn vào Quang Anh, nãy giờ anh chỉ ngồi co chân lại và chà hai đầu gối vào nhau. Cậu vật anh xuống, ngồi đè lên chân anh.

"Đức Duy! Đừng mà..." Cậu giữ lấy tay anh

"Anh để yên nào" Đức Duy vẫn không biết gì cho đến khi cậu vô tình cuối người xuống, cảm nhận được có gì đó chọt vào bụng mình.

"Q-quang Anh, anh..."

"Em đi xuống nhanh!" _ Quang Anh vùng vẫy hối thúc cậu bỏ anh ra

"Em xin lỗi, em không cố ý"

"Đi ra ngoài đi" _ Anh xấu hổ quay sang chỗ khác.

"Được rồi"

Đức Duy gãi đầu đi ra ngoài, cậu không hiểu sao Quang Anh lại chông khó xử như thế vì chuyện đó cũng đâu có gì to tác, thủ dâm thì ai chả làm. Quang Anh quay sang nhìn xem Đức Duy đã đi chưa. Anh thở dài, xấu hổ tột cùng

"Làm sao đây...lỡ em ấy phát hiện?"

"Đức Duy ah? Em ngủ chưa?"_ Quang Anh thò đầu vào phòng Đức Duy

"Hả? Em chưa"_ đang bấm điện thoại thì ngước nhìn Quang Anh

Quang Anh bước vào trong "Anh chỉ muốn đưa em cái quần hồi nãy"

"À vâng, anh để trên bàn đi, lát em lấy"

Quang Anh cười, rồi tự nhiên bầu không khí im lặng cả hai người.

"Chà, vậy anh về phòng của mình đây" _ Quang Anh gãi đầu

"Khoan đã, ngủ chung với em đi"

" Ngủ chung sao? Có được không?"

"Tất nhiên rồi, lại đây đi"

Quang Anh lên giường của cậu_ "Như vậy sẽ ổn chứ?"

"Anh dùng có lo quá mà" Đức Duy tặc lưỡi

Bàn tay của Đức Duy bắt đầu ngứa ngáy, cậu thọt tay vào áo anh và xoa nắn núm vú. Hành động bình thường quen thuộc của Đức Duy đã vô tình làm Quang Anh nhớ đến chuyện lúc nãy, đối với gã thì anh cảm thấy vô cùng kinh tởm và sợ hãi, nhưng còn với cậu thì nó bắt đầu có một cảm giác kì lạ, hai đầu vú của Quang Anh nhạy cảm hơn bao giờ hết, có một chút kích thích khiến anh rùng người, hưởng thụ. Nhận thấy được sự khác lạ của anh mình, Đức Duy mới dừng tay lại.

"Anh làm sao vậy?"

"Đừng làm vậy nữa, ngứa lắm"

"Anh biết em quen rồi mà".

Đức Duy cười tinh nghịch Quang Anh ngước lên nhìn điện thoại của Đức Duy.

"Em dang xem cái gì vậy?".

Đức Duy chuyển máy cho anh mình xem thì bị một cú đánh vào vai

'Bốp!'

"Cái thằng nhóc này! Dám xem phim bậy bạ sao?"

"Haha, anh không muốn xem chung sao?"

"Không" Quang Anh khoanh tay, bĩu môi

"Sao anh dễ thương quá đi mất" Đức Duy cười

Cậu không nghĩ gì mà vô tư nói, trông anh rất dễ thương khiến cậu phải cảm thán. Nói thì nói nhưng Quang Anh có liếc mắt nhìn một chút rồi mặt lại tự đỏ lên, chắc tại anh xem chung với em trai của mình.

____________________________________________________________________________________________________________

Fuck u

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro