Phiên ngoại 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin hãy yêu anh ấy hộ tôiPhải làm sao, mới có thể hoàn toàn quên anh đi?

Nếu như bạn thấy người mình yêu và người yêu của người đó sớm chiều bên nhau như keo dính, sẽ có cảm giác như thế nào? Tôi không biết, thế nhưng đứng ở bên cạnh Kim Chung Nhân, nhìn thấy ánh mắt cô đơn của cậu ta, tôi nghĩ cảm giác kia hẳn là rất tồi tệ.

"Bé Jo đọc truyện cổ tích cho anh Bạch Hiền nghe được không?" Anh Tuấn Miên lấy quyển truyện trong túi ra, đặt trên đùi bé Jo đang ngồi ở mép giường đối diện với Bạch Hiền, "Những gì đêm qua đọc còn nhớ không?"

"Dạ nhớ!" Bé Jo cố sức gật đầu, Xán Liệt đi tới, ôm thằng bé lên ngồi trên chân cậu ấy, "Anh Xán Liệt cùng nghe có được không?"

"Đương nhiên là được!" Thằng bé mở quyển truyện mới tinh ra, khuôn mặt tươi cười rất rạng rỡ. Tôi móc mấy đồng tiền xu trong túi ra, quay đầu về phía Kim Chung Nhân không nói được một lời nào, "Đi uống cà phê không?"

"Cậu mời?"

"Tôi còn thiếu cậu một đồng tiền."

Cậu nhìn tôi nở nụ cười, sau đó nhún vai, "Đi thôi."

Đầu ngón tay đẩy nhẹ, lắng nghe tiếng tiền xu lọt vào khe vang lên, tôi cầm lấy ly giấy, lúc cà phê được rót vào ly, đầu ngón tay tôi cảm thấy âm ấm. Tiếng ho khan của bệnh nhân và tiếng bước chân của nhân viên y tế hòa vào nhau, cậu ta xoa ấn đường, cầm lấy chiếc ly mà tôi đưa qua, bỏ thêm hai viên đường và một chút sữa, sau đó ngồi xuống băng ghế.

"Cậu rất sợ đắng?" Tôi thêm nhiều nhất cũng chỉ một viên đường mà thôi.

"Cà phê trong bệnh viện rất đắng, tôi khuyên cậu cũng bỏ thêm một viên."

"Vậy sao?" Tôi không tin nhưng vẫn bỏ thêm viên nữa rồi khuấy nhẹ, sau đó nhấp một hớp.

Cậu ta nhìn tôi vội vàng gắp thêm một viên đường nữa mà bật cười haha. Tôi tự nhận là ánh mắt tôi lúc trừng cậu ta rất có lực, sau đó lại cầm ly ngồi bên cạnh cậu ta, duỗi hai chân ra.



"Hô—— Hôm nay thời tiết đẹp quá."

"Ừ."

"Tầng này thông thấu ánh sáng thật tuyệt." Tôi quay đầu lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua khung kính chiếu vào trên mặt tôi, rất ấm áp, "Mỗi ngày có thể ngồi ở chỗ này phơi nắng cũng thật tuyệt."

"Đâu phải ngày nào cũng có thời gian rảnh rỗi..." Đúng vậy, có rảnh cũng là bệnh nhân rảnh, chứ không phải cậu ta.

Tôi xoay sang, vừa lúc nhìn thấy mặt bên đang cúi xuống và đôi mắt đạm nhiên của cậu ta rơi vào trong bóng tối. Tôi chợt nhớ tới cái đêm hoảng loạn ấy.

Lúc tôi muối mặt bật khóc, cậu ta nhẹ nhàng kéo bàn tay đang che mắt của tôi xuống, tuyệt không bởi vì tôi vừa đánh cậu ta một cú mà tức giận, chỉ thản nhiên nói, "Độ Khánh Thù, đừng khóc, anh ấy sẽ không chết."

"Cậu cam đoan?" Tôi cũng không biết tại sao lại ngừng khóc, hơn nữa nếu như Kim Chung Nhân cam đoan với tôi, dường như là tôi sẽ tin.

"Tôi cam đoan." Sau đó, cậu ta lôi kéo tôi đi ra khỏi cửa, lấy một đồng xu trong túi quần nhét vào tay tôi, "Cầm lấy đi..."

Bởi vì tiếng mưa quá lớn, tôi chỉ có thể nhìn thấy miệng cậu ta mở ra đóng lại, cụ thể là nói gì thì không nghe rõ, ký ức cũng dần trở nên mơ hồ, đại khái là bảo tôi chờ ở cửa.

Tôi siết chặt đồng xu trong lòng bàn tay, gật đầu. Cậu ta xoay người đi vào, cánh cửa gỗ trước mắt dần khép lại.

Kỳ thực tôi rất muốn hỏi, vì sao cậu có thể chắc chắn Biện Bạch Hiền nhất định sẽ không có việc gì, nhưng suy nghĩ lại, đoán chừng là trên đời này nếu có hai người dám liều mạng giữ lại mạng sống của Biện Bạch Hiền, như vậy, một là Phác Xán Liệt, mà người còn lại chính là Kim Chung Nhân.

Nhưng đến tột cùng là người nào yêu nhiều hơn, thật ra tôi cũng không rõ.

"Kim Chung Nhân..."

"Sao?"

"Cậu và Bạch Hiền đã lâu không gặp à?"

"Hơn nửa năm, có lâu không?"

"Ưm," Tôi gật đầu, dựa vào lưng ghế phía sau, "Hẳn là lâu đến đủ quên đi."

"Không biết," Cậu ta uống sạch ly cà phê trong tay, sau đó vo tròn lại, "Tôi đi hút điếu thuốc."

Kim Chung Nhân đứng lên, mang theo khối khí áp thấp bên phải tôi, làm tôi thở dài một hơi, bởi vì bản thân Độ Khánh Thù tôi sau khi nói xong câu đó cũng cảm thấy kiệt sức.

Không lâu trước đây Phác Xán Liệt nói tôi hùng hổ dọa người không giỏi quanh co lòng vòng, nhưng đây là thói quen nghề nghiệp, ai cũng không sửa đổi được.

Tôi đã từng giao lưu với người khác một cách hòa nhã, ví dụ như là với Kim Chung Nhân, nhưng cuối cũng vẫn không có kết quả, chỉ toàn nói trúng tim đen mà thôi.

Một lát sau tôi uống hết cà phê, bóp ly giấy rồi ném vào thùng rác, trên đường trở về phòng bệnh có đi ngang qua phòng hút thuốc, thấy người kia đứng ở bên cửa sổ, dặt dẹo tựa vào tường hút thuốc, làn khói hút vào phả ra che khuất nét mặt. Tôi đã định bước về trước, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của phòng khám, không cần nghĩ cũng biết là hối khám bệnh. Tôi cúp điện thoại, khôi phục nét mặt tươi cười, mở cửa ra, bước vào căn phòng ấm áp.

"Anh Khánh Thù!" Bé Jo ngồi ở trên ghế salon chờ anh Tuấn Miên lột cam cho nó, bên kia thì càng không cần phải nói.

"Nói cậu là bạn nhỏ chẳng sai chút nào," không nhìn dáng vẻ 'trời cũng không to bằng tớ' của Biện Bạch Hiền, tôi đi tới bên giường, lấy bàn tay bỏ trong túi ra, cầu người không bằng tự lực cánh sinh, "Giờ tôi phải về phòng khám."

"Ơ, không ngồi một lúc nữa?" Quả cam Phác Xán Liệt đưa qua đã bị Biện Bạch Hiền ngốn vào trong miệng, lại còn sờ cằm, "Bận rộn như vậy còn phải nhín thời gian đến bệnh viện, hôm nào tớ mời cậu ăn cơm nhà."

"Tớ làm không công ở nhà hai cậu cả năm trời, tiền bồi thường còn chưa tính, thỉnh thoảng ăn ké uống ké là đương nhiên rồi."

"Hứ, tớ còn chưa tính với cậu chuyện vứt đồ đạc của tớ đấy."

Phác Xán Liệt ném vỏ cam vào trong thùng rác, nở nụ cười bất đắc dĩ, "Thù dai thật."

Nét mặt Biện Bạch Hiền như là 'bộ ngày đầu tiên cậu quen tớ sao?' rồi lại lấy quả cam trong tay Phác Xán Liệt ngốn vào miệng, sau đó quay sang hỏi tôi, "Kim Chung Nhân đâu?"

"Bận việc rồi." Tôi đương nhiên sẽ không nói cậu ta bị tôi đả động nên phiền muộn trong lòng.

"À... Vẫn chưa nói cảm ơn cậu ta."

"Lát nữa tớ có thể nói thay cậu." Tôi lại chẳng biết xấu hổ mà cầm hai quả cam nhét vào trong túi, lên tiếng chào anh Tuấn Miên và bé Jo, tránh né vô số ánh mắt hình mũi tên mà Biện Bạch Hiền phóng tới từ phía sau mà rảo bước ra ngoài.

Vừa lúc chạm mặt với Kim Chung Nhân trên người vẫn còn mùi thuốc lá nhàn nhạt, "Phải đi à?"

Tôi gật đầu, vốn định lướt qua người cậu ta đi luôn nhưng cậu ta lại theo sau tôi, "Tôi tiễn cậu."

Độ Khánh Thù tôi đây bao nhiêu tuổi rồi mà còn cần người tiễn? Tôi quay đầu lại bĩu môi, cho cậu ta cơ hội đi lên bên cạnh tôi, thật ra cửa chỉ cách một hành lang, đi rất nhanh.

Cậu ta cho tay vào túi đi không nhanh không chậm, cùng những bệnh nhân và y tá đi ngang qua lên tiếng chào hỏi, nụ cười vĩnh viễn là độ cong không bao giờ thay đổi, không căng thẳng giống nét mặt hôm chúng tôi gặp nhau, làm như tôi thiếu tiền cậu ta vậy.

Nghĩ đến một Kim Chung Nhân với nét mặt già dặn kia, tôi không khỏi cười ra tiếng. Cậu ta tò mò nhìn tôi hỏi, "Cười gì vậy?"

Cười cậu rõ ràng là thanh niên trai tráng lại muốn khoác áo ông cụ non sâu lắng sành đời đó.

Đi tới cửa, tôi dừng bước, lấy một quả cam trong túi ra cho cậu ta.

"Này, mời cậu ăn."

"Nếu nhìn không lầm, này là lấy từ chiếc túi trong phòng bệnh."

"Có ăn là may rồi, nói nhảm nhiều vậy làm gì." Không sai, là tôi mượn hoa hiến phật, "Còn nữa, cảm ơn."

"Lý do gì?"

"Cậu biết mà."

"Cậu đang khoe khoang sự bí hiểm của một bác sĩ tâm lý đấy à?"

"Lòng tốt lại bị xem như lòng lang dạ thú, không ăn thì thôi——" Tôi đưa tay muốn giành lại quả cam, nhưng cậu ta đã tránh được, "Hàng đi rồi, miễn đổi hoặc trả lại."

"Hừ." Mùa thu lúc nào cũng ẩm ướt, sương cũng dày đặc, một trận gió to thổi qua làm tôi rụt cổ lại, nhìn thấy cậu ta ăn mặc phong phanh như thế, tôi vội vàng đi xuống bậc thang phất tay, "Về đi, tôi đi đây."

"Ừm."

Tôi đi ra cổng chính, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Kim Chung Nhân mặc áo blouse trắng vẫn đứng tại chỗ. Thị lực của tôi không tốt lắm, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ngũ quan khắc sâu của cậu ta.

Trong mùa thu quạnh quẽ như đêm khuya hoang vắng này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài bôn ba tới lui giữa những không gian bất đồng. Có lẽ là việc nở nụ cười ấm áp với một người xa lạ sẽ rất mệt mỏi, nhưng nếu như không có người bầu bạn, trong thế giới rộng lớn này chỉ còn bản thân mình cô đơn hiu quạnh.

Kim Chung Nhân, cậu đứng tại đó đợi bao lâu, cũng sẽ không đợi được ngày cậu ấy quay đầu yêu cậu.

Dù cậu biết rất rõ, nhưng vẫn lựa chọn dừng lại không tiến về trước.

"Cái gì? Đi Vụ Lý? Chừng nào đi?"

"Chuyến xe lửa ngày kia, bọn tớ đã xin nghỉ dài hạn, sẵn tiện báo với cậu, Mousse nhờ cậu trông hộ." Tôi không thể hình dung giọng nói cùa Biện Bạch Hiền bên kia điện thoại hiện tại nghe thiếu đánh thế nào.

"Hai người các cậu đi hưởng tuần trăng mật hài lòng vui vẻ rồi, chỉ tội cho Mousse lúc nào cũng bị bỏ rơi." Người luôn vờ như không thấy hai người họ công khai ân ái như tôi đây cũng nhịn không được mà muốn chế nhạo vài câu, "Tiền trông coi một đồng cũng không thể thiếu."

"Được, đòi Phác Xán Liệt là có ngay."

Tôi tức tới nghiến răng, đi tới trước TV giảm âm lượng, "Chỗ đó có gì vui chứ?" Chỉ nghe Phác Xán Liệt nói, cũng chưa từng thấy qua. Vụ Lý có thật là đẹp như tiên cảnh giống lời cậu ấy nói không? Nếu có cơ hội, bản thân tôi cũng muốn đi xem.

"Có, có pháo hoa."

"Cậu lặn lội đường xa để chơi pháo hoa?"

"Mang về cho cậu cả một thùng luôn, đủ chơi nửa tháng."

"Tớ có thể từ chối không?"

"Cậu nói xem."

Đại khái là không thể. Tôi đỡ trán, "Chuyến xe lúc mấy giờ? Ngày xuất viện không cho tớ tiễn, ngày đi hưởng tuần trăng mật chắc được chứ——"

"Đương nhiên, nhiều người tới giúp xách hành lý cũng hay."

Tôi thầm oán Phác Xán Liệt vô cùng toàn năng, làm gì mà còn cần giúp nữa.

Hôm bọn họ đi, Kim Chung Nhân cũng tới, hỏi cậu ta nguyên nhân đến tiễn thì nói là nhà ở gần đó, hơn nữa vừa lúc rảnh rỗi, tôi cũng lười chọc thủng cậu ta.

Bầu không khí lạnh lẽo tràn ngập hơi nước, tới gần chạng vạng sắc trời có hơi tối xuống, nhưng Phác Xán Liệt nói đã xem dự báo thời tiết ở chỗ kia, "Là ngày nắng đẹp." Tôi lại bắt đầu ao ước chuyến đi của bọn họ.

Chuyện trò đôi câu, bảng hướng dẫn trên đầu biểu thị còn mười phút nữa phải vào nhà ga soát vé.

Tôi nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Kim Chung Nhân, trong lòng ngầm hiểu mà kéo Biện Bạch Hiền đi mua nước, lúc trở lại thấy Phác Xán Liệt và cậu ta đang bắt tay, cũng không xảy ra chuyện rắc rối gì.

"Phải rồi, đến đó hai cậu ở đâu?"

"Đến chỗ bà chủ nhà quen ở."

"À, phải chú ý an toàn!"

"Độ Khánh Thù, cậu rất dài dòng." Tôi không phải với ai cũng dài dòng như vậy, ai kêu trải qua mấy ngày nay, chúng tôi đã thăng cấp đến mức không biết có nên gọi là 'bạn tốt' hay không nữa.

"Không nói thì không nói. Bốn chữ nữa thôi, lên đường bình an."

"Ò, nhớ giữ liên lạc."

Phác Xán Liệt xách hành lý vào nhà ga, Biện Bạch Hiền theo ở phía sau, hai người cùng nhau quay đầu lại vẫy tay với chúng tôi. Tôi nhếch môi lên, cười tươi còn hơn cả mặt trời.

"Đi thôi, đừng cười ngu nữa."

Kim Chung Nhân khoanh tay hừ mũi một tiếng, sau đó quay đầu bước nhanh hơn.

"Cậu nói gì với Phác Xán Liệt vậy?" Hẳn là 'Phải đối xử tốt với anh ấy, nếu không tôi sẽ cướp anh ấy đi'... như trong mấy bộ phim nhàm chán.

"Bảo anh ấy nhớ kỹ vẫn luôn có một tình địch là tôi đây!"

"Kim Chung Nhân, cậu thật sự tục tĩu như vậy sao!"

"Người trần tục nói lời thô tục mà."

Khi ra khỏi sảnh nhà ga, tôi đanh định mở miệng châm chọc cậu ta vài câu, lại bị cơn mưa đến vội tạt ướt.

"Dự báo thời tiết đâu có nói là sẽ mưa." Tôi trưng ra vẻ mặt cầu xin, cậu ta khoanh tay rất vô tội, "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không mang ô."

"Vậy làm sao bây giờ."

"Còn làm sao nữa, chạy đi."

Trông cậy vào việc cậu ta mang ô là tôi không đúng, tôi đảo mắt chạy vài bước, bỗng nhiên có một chiếc áo phủ lên đỉnh đầu, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt đặt trưng trên người Kim Chung Nhân.

"Kim Chung Nhân, hôm nay trên đỉnh đầu cậu có phật quang kìa." Tuy là không cảm kích lắm, nhưng ngoài miệng trăm triệu lần không thể chịu thua.

"Đừng nói nhảm, gọi xe đến nhà của tôi đi, cho cậu mượn ô."

Mưa càng rơi càng lớn, tóc cũng ướt đẫm, lại nói tiếp tôi hận nhất là trời mưa, hơn nữa không khí phương Nam vốn rất ẩm, gió trong mưa quả thật là lạnh thấu xương.

"Nhanh lên!" Tôi run lên rồi lại cất bước chạy, Kim Chung Nhân chạy trước tôi đi đón xe, chân đạp vào vũng nước mưa làm nước bắn tung tóe, hơi nước từ mặt đất bốc lên cũng dần dày hơn.

Thật vất vả mới gọi được xe, tới chỗ nhà trọ cậu ta cách đó không xa, áo khoác của Kim Chung Nhân vừa rồi dùng để che mưa đã ướt nhẹp, cũng may là có nó che chắn cho áo sơmi bên trong của tôi.

Cậu ta đặt áo khoác trên ban công, lại cầm một chiếc khăn lông đưa tôi.

"Uống nước không?"

"Phải nóng nha."

"Cậu thật đúng là không khách khí." Cậu ta quàng khăn lên cổ đi rót nước, những giọt mưa từ trên tóc cậu ta chảy xuống chiếc áo thun trắng để lại những vết mờ.

"Này, ủ ấm tay."

Tôi đặt khăn mặt lên bàn trà, cầm lấy ly nước nóng bốc khói.

Nhìn cảnh vật mờ nhạt bên ngoài qua tấm kính bị hơi nước bao phủ, cực kỳ giống một cuộn phim nhựa cũ kỹ, trong phút chốc chỉ có tiếng những hạt mưa va vào cửa sổ cùng tiếng hít thở đều đều của tôi và Kim Chung Nhân.

"Xe lửa... Hẳn là đã ra khỏi nội thành rồi."

"Chắc không nhanh như vậy đâu."

"Trước sau gì cũng ra thôi."

"Đúng không?"

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi lau tóc, tìm trên dưới bàn trà hai tầng cả nửa ngày cũng không thấy remote TV, cuối cùng vẫn là tôi móc ra từ kẹt ghế salon sau lưng.

"Dựa theo tính cách của cậu, hẳn là thường xuyên nhét remote vào kẹt ghế salon."

"Ơ?"

"Tôi còn biết dựa theo tính cách của cậu, sau khi bỏ quần áo vào máy giặt thì thường xuyên quên nhấn nút."

"Vậy mà cậu cũng biết?"

"Bởi vì cậu vừa ném áo khoác vào máy giặt nhưng sau đó lại quên nhấn."

"Còn gì nữa không?"

"Hết rồi."

Tôi uống một hớp nước nóng, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, "Còn lại, là chuyện cậu không muốn người khác biết."

"Cậu thật giống như có thể phân tích chính xác tâm lý và hành vi của mỗi cá nhân." Cậu ta thả lỏng người dựa vào đệm ghế salon, ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Nhưng lòng người, nếu muốn phân tích, thật sự có thể phân tích thấu đáo sao?"

Cũng đúng, Phác Xán Liệt chính là ví dụ điển hình nhất.

Tôi thầm nghĩ, tôi đã có thể nói ra điểm khác biệt lớn nhất giữa Phác Xán Liệt và Kim Chung Nhân, đó chính là, một người chẳng giữ lại chút nào dưới mặt trời, nếu cậu ấy núp trong bóng tối, thì khó có thể thấy ánh sáng nữa.

Nhưng người trước mắt, trên mặt chỉ có u ám mà thôi.

"Kim Chung Nhân, sao không chịu đi về trước?"

"Không phải là tôi không muốn đi," Kim Chung Nhân nhếch khóe miệng nở nụ cười, đưa tay cầm khăn lông trên bàn trà, phủ lên đỉnh đầu của tôi lau lau, "Tôi đang chờ người kéo đi."

Không ai kéo, vậy cậu sẽ không đi tiếp sao? Tôi đã há miệng nhưng lại thua trận, cúi đầu im lặng mân mê ngón trỏ và ngón cái.

"Ai mà có thể kéo cậu được?"

Cậu ta dừng động tác ở đầu ngón tay, sau đó có tiếng cười buồn truyền vào trong tai tôi, "Có —— Cậu có thể."

"Ha? Cái gì?"

"Cậu là bác sĩ tâm lý mà, hẳn có thể chữa trị cho bệnh nhân như tôi."

Bởi vì tôi là bác sĩ tâm lý, chữa cho Phác Xán Liệt, giờ chữa thêm cho một Kim Chung Nhân nữa đương nhiên không thành vấn đề, đúng không?

Nhưng một năm trước tôi cũng không chữa khỏi cho Phác Xán Liệt, từ ngày Biện Bạch Hiền trở về, cả quá trình trị liệu của tôi đều mất hết tác dụng.

"Nếu như chữa không khỏi, tôi cũng không cần lấy tiền lại."

Ý trêu chọc trong giọng nói của cậu ta rất rõ, tôi nhất thời cũng khó phân biệt thật giả.

"Thử một chút xem sao, Độ Khánh Thù." Tim tôi không khỏi loạn nhịp mất một giây vì những lời của cậu ta, sau đó lại ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen tuyền.

"Thử đến kéo tôi... Tôi tin cậu."

Tôi bỗng nhiên nhớ lại, đêm đó đứng ở cửa ICU, câu mà cậu ta nói với tôi sau khi nhét tiền xu và trong tay tôi.

Cậu ta nói,

"Độ Khánh Thù, hãy tin tôi."

"Được."

Đây là lần thứ hai tôi trả lời cậu ta như vậy.

Tôi thề với chính mình, lần này đây, không thể để cho quá trình trị liệu mất tác dụng nữa.

Nếu cậu là người đầu tiên tôi gặp được sau khi trồi lên mặt nước, vậy hãy kéo tôi lên bờ đi.May mắn là chúng ta còn rất nhiều thời gian để bắt đầu từ con số 0, vậy mới là khởi điểm đầu tiên nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ffff