chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Quân phục của Thiệu Quần vẫn còn vương mùi khói thuốc súng, thực ra mùi không dễ chịu lắm, nhưng Giản Tùy Anh lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Kể từ khi chiếc cúp bị trợ lý mang đi, anh đã tự cô lập mình, không muốn đối mặt với bất cứ ai hay bất cứ điều gì.

        Trên đời này có một loại nỗi buồn không thể trút bỏ được, Giản Tùy Anh không thể bày tỏ nỗi buồn này với người khác, có thể họ sẽ hiểu hoặc an ủi, nhưng Giản Tùy Anh lại không cần. Anh ấy chính là Giản Tùy Anh mạnh mẽ và anh phải tỏ ra mạnh mẽ dù đôi lúc chỉ là giả vờ.

        Vì vậy, anh chọn giấu mình dưới chăn khi mọi người đã rời đi để sắp xếp lại những cảm xúc đã mất của mình. Nhưng đúng lúc này Thiệu Quần trở về, làm sao anh có thể không biết việc xin phép của Thiệu Quần đã khó khăn như thế nào, nhưng Thiệu Quần vẫn lao tới ôm lấy anh.

        Trái tim trống rỗng của anh được cái ôm này lấp đầy nên anh dựa vào vai Thiệu Quần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, để nước mắt từ từ chảy ra.

        "Tùy Anh, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây." Giọng nói kiên định của Thiệu Quần vang lên bên tai Giản Tùy Anh. Anh cắn mạnh vào cổ hắn, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng. Chỉ khi đó Giản Tùy Anh mới cảm thấy mình không còn tê liệt và có lại giác quan của con người. Nhưng tầm nhìn của anh đã mờ mịt rồi.

        "Thiệu Quần, chết tiệt, em muốn anh lấp đầy cho em." Giản Tùy Anh nói.

        "Được rồi." Cổ Thiệu Quần bị cắn đau, nhưng hắn vẫn không kêu ca một câu, chỉ kiên định ôm chặt lấy Giản Tùy Anh, để anh bộc lộ sự không cam lòng. Mãi cho đến khi nghe được yêu cầu, Thiệu Quần mới buông Giản Tùy Anh ra, sau đó cởi bỏ quần áo trên người Giản Tùy Anh. Hắn ta kiêu ngạo ấn toàn bộ cơ thể Giản Tùy Anh xuống dưới mình và không chút do dự đâm ngón tay vào hậu huyệt của anh.

        "Trực tiếp đến làm tổn thương em." Giản Tùy Anh hơi cựa quậy, run rẩy nói. Thế giới này quá giả dối. Anh chỉ muốn Thiệu Quần chiếm hữu anh bằng cách man rợ nhất và khiến anh bị tổn thương. Lý trí của anh đã vỡ tan thành từng mảnh, anh phải dựa vào cảm xúc để biết rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại hiện thực, và Thiệu Quần chính là hiện thực duy nhất xung quanh anh.

        “Được.” Thiệu Quần lại đồng ý, sau đó nhấc chân Giản Tùy Anh lên, cầm dương vật to lớn của hắn đâm mạnh vào lỗ hoa của anh. Không có bất kỳ chất bôi trơn nào khiến anh cảm thấy đau đớn, nhưng anh đang tận hưởng nỗi đau vào lúc này. Áp lực do cơn đau chưa từng có gần như khiến anh nghẹt thở.

        Dương vật của Thiệu Quần nhanh chóng rút ra rồi đâm lút cán trở lại. Loại kích thích này khiến cho Giản Tùy Anh không thể kiềm chế được tiếng rên lớn của mình. Anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh cao đáng sợ như bị Thiệu Quần đốt cháy, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt anh. Thiệu Quần cúi đầu hôn lên khuôn mặt ẩm ướt của Giản Tùy Anh, dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt nước mắt trên mắt anh, không ngừng nói với Giản Tùy Anh: "Đừng sợ, có anh ở đây."

        Thiệu Quần và Giản Tùy Anh đã biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng hắn chưa một lần thấy Giản Tùy Anh dễ bị tổn thương như vậy. Sẽ tốt hơn nếu một ngày nào đó Giản Tùy Anh đột nhiên tỏ ra yếu đuối với hắn, nhưng khi ngày đó cuối cùng cũng đến, hắn lại cảm thấy lòng dạ quặn thắt.

        Giản Tùy Anh không nói thêm lời nào ngoại trừ rên rỉ. Anh chỉ dùng hai tay ôm chặt cổ Thiệu Quần, kéo cơ thể cường tráng của Thiệu Quần áp sát vào người anh.

        Toàn thân anh run lên, hai chân cũng run rẩy, cơ hồ không ôm hết được eo Thiệu Quần. Hết thảy bất bình cùng không cam lòng cuối cùng đều được giải phóng, tinh dịch trong cơ thể anh từ từ chảy xuống, nuôi dưỡng bộ phận sinh dục nóng bỏng của Thiệu Quần.

        Giản Tùy Anh cố gắng kiềm chế bản thân đi tiểu không tự chủ, nhưng ống dẫn nước tiểu của anh đã mất kiểm soát, anh vô thức siết chặt hậu huyệt và co thắt vùng bụng dưới khiến Thiệu Quần buột miệng rên rỉ một tiếng thoải mái.

        Thiệu Quần nhẹ nhàng đan xen ngón tay với Giản Tùy Anh, tiếp tục đẩy eo lên xuống, dùng cơ quan sinh dục xâm chiếm điểm nhạy cảm của Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh thậm chí còn có thể cảm nhận được bụng dưới của mình bị dương vật của Thiệu Quần làm cho phồng lên. Giản Tùy Anh cũng phối hợp với động tác của Thiệu Quần để cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

        "Tùy Anh, em không đơn độc." Thiệu Quần nghiêm túc nói. "Em vẫn còn có anh."

        Giọng nói mê hoặc của Thiệu Quần vang lên trong đầu Giản Tùy Anh. Anh đã trải qua tình dục mãnh liệt với Thiệu Quần. Đây là bằng chứng cho thấy anh có Thiệu Quần.

        "Em, em có anh, Thiệu Quần." Giản Tùy Anh mở to mắt, tóc mái bết vào trán, anh mơ màng nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hậu huyệt co giật điên cuồng.

        Được sự đồng ý của Giản Tùy Anh, bộ phận sinh dục của Thiệu Quần đã chạm đến một nơi sâu hơn, nơi đáng lẽ không nên chạm vào đột nhiên bị chạm vào, một cảm giác tê dại và ngứa ngáy như điện giật truyền từ xương cụt đến đại não Giản Tùy Anh khiến đầu óc anh quay cuồng. Nhất thời anh cảm thấy thân dưới của mình không còn là của mình nữa. Tất cả những gì anh có thể cảm nhận được là động tác đưa đẩy và âm thanh lép nhép của nước.

        Hậu huyệt của anh tiếp tục phục vụ cho các đòn tấn công của Thiệu Quần, tầm nhìn của anh đã mờ đi từ lâu, trái tim anh đang gào thét, mọi khoái cảm đều mạnh mẽ phun ra, dính lên bụng dưới của Thiệu Quần.

        Tay của Thiệu Quần vẫn đan vào tay anh, sau đó hắn thúc mạnh vài lần, ấn nó vào phần sâu nhất của lỗ mềm rồi xuất tinh. Một dòng tinh dịch đều đặn tràn vào người Giản Tùy Anh. Thiệu Quần không vội rút ra, cơ quan sinh dục còn yếu ớt vẫn chôn vùi trong cơ thể Giản Tùy Anh, sau đó toàn thân hắn bao bọc lấy Giản Tùy Anh.

        “Em vẫn cảm thấy khó chịu à?” hắn hỏi.

        “Em không còn sức lực để cảm thấy khó chịu nữa.” Giản Tùy Anh cuối cùng cũng thả lỏng, cảm nhận nhiệt độ thân thể của người đang đè lên người mình, ngơ ngác nói.

        Anh không nhớ nhiều về những chuyện xảy ra tiếp theo, chắc là Thiệu Quần đã bế anh đi tắm rửa, sau đó ôm anh vào lòng, đắp chăn cho anh, để anh ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.

        Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Thiệu Quần vẫn ôm anh ở tư thế cũ. Giản Tùy Anh từ từ mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt phóng to với đôi mắt khép hờ của Thiệu Quần.

        “Cả đêm như vậy anh không thấy mỏi sao?” Giản Tùy Anh có chút ngượng ngùng ngồi dậy, nhéo cánh tay Thiệu Quần.

        "Không sao đâu." Thiệu Quần cử động đôi vai đau nhức và mỉm cười nói. "Trong quá trình huấn luyện, anh thậm chí có thể đứng yên cả đêm và giữ vật nặng."

         "Ừm. Em không nặng."Giản Tùy Anh cong môi, lại nằm xuống, nhìn mặt trời dần chiếu sáng trên giường mình.

        "Bây giờ em có thể nói cụ thể cho anh biết chuyện gì đã xảy ra và kết quả là gì không? Thiệu Quần chạm vào tóc Giản Tùy Anh, hắn vòng tay qua cổ Giản Tùy Anh và yêu cầu anh tựa đầu vào cánh tay hắn. Đêm qua, hắn nhận ra chiếc cúp mà Giản Tùy Anh yêu quý như báu vật đã không còn trên kệ. Chỉ có một trường hợp là chiếc cúp đã bị cuộc thi lấy lại. Tất nhiên, hắn biết điều này có ý nghĩa rất lớn đối với Giản Tùy Anh và hắn lập tức hiểu ra tại sao đêm qua Giản Tùy Anh lại thất thường như vậy.

        Thiệu Quần cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu biết tin này sớm hơn, hắn có thể đã nghĩ ra biện pháp đối phó. Hắn có thể sử dụng quyền lực của cha mình để giữ lại chiếc cúp. Nhưng sự thật là khi biến cố xảy ra, hắn đang trải qua khóa huấn luyện sinh tồn. Đến khi hắn vội vàng quay về sau khi biết tin thì mọi chuyện đã ổn thỏa.

        “Thật ra không có gì đâu.” Giản Tùy Anh im lặng một lúc lâu rồi mới nói ra. "Quên đi, mọi chuyện đã qua rồi." Thiệu Quần có thể quay lại an ủi anh, đó là điều may mắn duy nhất trong số những điều bất hạnh, dù sao thì những chuyện khác cũng đã giải quyết xong, anh không muốn Thiệu Quần lo lắng nữa.

        "Chúng ta nói chuyện đi. Anh còn phải cố gắng tìm ra nguyên nhân. Đừng lãng phí thời gian. Nói cho anh tất cả những gì em biết để anh suy nghĩ xem có cách nào giải quyết không. Bằng mọi giá phải tìm được kẻ đó."

        Thiệu Quần đã nói vậy, Giản Tùy Anh cũng không giấu nữa. Cho dù anh không nói thì Thiệu Quần cũng tự mình điều tra, vậy nên anh chỉ đơn giản tóm tắt nguyên nhân, hậu quả, ảnh hưởng. Khi Thiệu Quần nghe đến sự trừng phạt dành cho Giản Tùy Anh, hắn đã trực tiếp chửi bới: "Cmn, ngày nay không ai biết phân biệt đúng sai sao? Chỉ vì một chuyện thậm chí còn không được coi là bằng chứng mà em sẽ bị loại khỏi cuộc thi. Cái quái gì vậy."

        "Không đúng." Thiệu Quần có chút do dự sau khi não nhanh chóng phân tích tình hình. "Việc này hình như không ổn."

        "Có chuyện gì vậy?" Giản Tùy Anh bối rối nhìn Thiệu Quần. Họ gần như đã tìm ra tất cả những mối liên hệ mà họ có thể tìm thấy trong những ngày gần đây nhờ tin đồn kia, nhưng họ lại không thể lay chuyển được ban giám khảo. Anh không biết còn có chuyện gì nữa. “Có phải mấy lão già trong ban giám khảo có vấn đề gì không?”

        “Không phải về kết quả.” Thiệu Quần xoa xoa cằm nói. "Anh nghĩ rất có thể chuyện này không nhằm vào lão già tên Trương mà là nhắm vào em."

        Giản Tùy Anh ngồi dậy ngay lập tức, lấy một điếu thuốc trên đầu giường đưa lên miệng rồi ném một điếu khác cho Thiệu Quần. Trực giác của Thiệu Quần luôn rất nhạy bén. Hơn nữa hắn cũng không phải người trong cuộc, chẳng phải có câu nói: người trong cuộc có thể không nhận ra, nhưng người ngoài cuộc rất tinh mắt. Có lẽ Thiệu Quần thật sự nhìn ra được một số vấn đề.

        "Nhìn xem.” Thiệu Quần cũng ngồi dậy, dựa vào giường hít một hơi thật sâu. "Em từng nói, gia tộc của lão già kia khá có thế lực, tính tình như vậy mà leo lên được chức giám đốc Sở Văn Hóa. Ai có thể nghĩ ra không liên quan gì đến lão?"

       "Điều này có lẽ đúng. Với tính cách của Trương Đình, việc anh ta gây thù với bất cứ ai cũng không có gì đáng ngạc nhiên." Giản Tùy Anh cau mày nói.

       “Là lỗi của lão khi để em bị liên lụy, nhưng sự việc này có ảnh hưởng lớn gì đến lão không? Họ đã tốn bao nhiêu công sức để chụp được bức ảnh này, thậm chí còn vội vàng đăng nó ẩn danh vào lúc đêm khuya. Không thể chỉ để làm lão ghê tởm được. Kỳ thực chuyện này cũng không phải chuyện gì to tát, vì sao lại cần phải công bố? Ai bị ảnh hưởng nhiều nhất? Có phải là em không? Đó là lý do tại sao anh nói vấn đề này có thể thực sự chỉ nhắm vào em."

       Giản Tùy Anh bị sốc trước kết quả phân tích của Thiệu Quần. Sự việc này xảy ra quá đột ngột và địa vị của Trương Đình cao hơn anh rất nhiều. Anh chỉ là một nhà thiết kế vừa đoạt giải, công ty thì mới thành lập. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có người sẽ lén theo dõi và chụp ảnh anh. Nhưng những gì Thiệu Quần nói không phải là không có lý. Nếu sự việc này nhắm vào anh thì đó có thể là ai? Theo bản năng, anh sợ hãi khi nghĩ đến có người đang rình rập bên cạnh mình, chờ đợi để giáng cho anh một đòn chí mạng.

        “Anh sẽ suy nghĩ tiếp.” Thiệu Quần hôn lên mặt Giản Tùy Anh trấn an, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện, giải thích ngắn gọn về vấn đề của bài viết, hắn cũng nói rằng bài đăng này hiện đã bị chặn trên toàn bộ cõi mạng. Sau khi nhận được câu trả lời từ người đó rằng  vẫn có thể tìm được cách, hắn mới cúp điện thoại. Thiệu Quần quay sang nhìn Giản Tùy Anh, hỏi: "Em có muốn dậy không? Có lẽ hôm nay chúng ta sẽ khá bận."

        “Dậy thôi.” Giản Tùy Anh gật đầu, bỗng nhớ ra điều gì đó. "Làm thế nào anh được nghỉ phép? Anh có thể ở lại bao nhiêu ngày?"

       "Biểu hiện tốt thì được xem xét." Thiệu Quần chạm vào chóp mũi, nói nhỏ. "Chỉ có hai ngày, xem xem trong hai ngày này chúng ta có thể giải quyết được không."

       Giản Tùy Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm Thiệu Quần một lúc lâu. "***, lúc em khai trương công ty anh còn không về. Giờ lại được cho nghỉ phép. Làm thế nào anh có được nó?"

      “Làm quen với đại đội trưởng chứ sao, nên em đừng hỏi chuyện đó nữa.” Thiệu Quần nhanh chóng cắt ngang câu hỏi của Giản Tùy Anh, chuyển chủ đề. “Công ty có bị ảnh hưởng gì không?” Đúng như Giản Tùy Anh nghĩ, việc nghỉ phép của hắn quả thực không nghiêm túc chút nào.

        Thiệu Quần học ở trường quân sự nên việc này cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, hắn sắp tốt nghiệp và được phân về quân khu nên việc kiểm soát ngày càng chặt chẽ hơn. Đại đội trưởng và tiểu đội trưởng liên tục ra lệnh cho hắn ở lại trường, nhưng hắn không thể ngồi yên sau khi nghe tin về sự cố của Giản Tùy Anh. Sau một cuộc đối đầu gay gắt với tiểu đội trưởng và đại đội trưởng mà không có kết quả, cuối cùng hắn đã làm điều mà hắn ít muốn làm nhất, đó là dùng địa vị của cha mình gây áp lực lên chỉ huy, ép phải cho hắn nghỉ hai ngày. Hắn không muốn Giản Tùy Anh biết chuyện này. Em ấy đã lo lắng đủ rồi.

        "Không." Giản Tùy Anh lại hôn hôn Thiệu Quần một chút, sau đó xoa vết thương trên cổ hắn mà anh đã cắn hôm qua. "Những gì anh nói có phải sự thật không? Về mối quan hệ tốt với đại đội trưởng ấy?"

        "Tại sao anh phải nói dối em?" Thiệu Quần nói nhanh. Giản Tùy Anh còn muốn hỏi thêm, nhưng đúng lúc này điện thoại di động của Thiệu Quần reo lên, là câu trả lời cho cuộc gọi vừa nãy, Thiệu Quần bày tỏ lòng biết ơn với người đó rồi phân tích tình hình cho Giản Tùy Anh. Sự thật đã chứng minh suy đoán của Thiệu Quần không phải là không có lý. Thiệu Quần đã sử dụng một số mối liên hệ quân sự để kiểm tra IP. Mặc dù người đó đã giấu IP rất kỹ nhưng hắn vẫn nắm bắt được một số thông tin. Hậu tố cuối cùng được sử dụng để đăng nhập vào trang web là edu

      "Education, người này sử dụng mạng lưới giáo dục." Thiệu Quần cau mày. "Sinh viên đại học? Điều này thu hẹp phạm vi được một chút. Em thử nghĩ xem, trong số những người em đã liên hệ cách đây không lâu, có sinh viên nào có xung đột hoặc tranh chấp lợi ích với em hay không? Ví dụ: người đó muốn gia nhập công ty của em với tư cách là thực tập sinh nhưng em không đồng ý, hoặc là có người nào đó đang ghen tị với em, hoặc là..." Thiệu Quần nghĩ đến một khả năng khác. "Người đó từng tham gia cuộc thi với em?"

      "Đợi đã. Hình như có một người!" Giản Tùy Anh nhanh chóng đứng dậy, lấy danh sách thí sinh từ máy tính ra và chỉ đích danh: "Ôn Hiểu Huy cùng em tham gia thi đấu, lần này giành giải ba."

       “Cậu ta là người như thế nào?” Thiệu Quần cũng đến gần Giản Tùy Anh, nhìn tên rồi hỏi.

       "Em và cậu ấy cùng khoa, không cùng lớp. Chúng ta đã gặp nhau vài lần, nhưng em cảm thấy cậu ấy không phải là người như vậy." Giản Tùy Anh lại nhìn chằm chằm vào cái tên đó và lắc đầu. "Không nên là cậu ấy."

       "Em có biết cậu ấy sống ở ký túc xá nào không? Chúng ta đi kiểm tra xem."

       "Để em hỏi." Giản Tùy Anh gọi điện vài lần, cuối cùng hỏi một người bạn cùng lớp khác khoa số phòng ký túc xá của Ôn Tiểu Huy. Anh hơi do dự nói với Thiệu Quần: "Chúng ta cứ trực tiếp đến có sao không? Nếu cậu ấy không có ở đó thì xấu hổ lắm."

       "Không phải chỉ là làm quen với cậu ta thôi sao? Em quên mất là có anh đi cùng à? Anh quan sát rất tốt, có thể nhận ra ngay. Em đừng lo lắng." Thiệu Quần xoa mặt Giản Tùy Anh. "Không sao đâu."

       "Được rồi." Giản Tùy Anh cũng gật đầu. Chuyện này khiến anh khá lo lắng. Bây giờ anh biết người này có thể đang nhắm vào mình, anh muốn giải quyết bí ẩn và tìm ra kế hoạch đằng sau nó vậy nên anh đã đồng ý với Thiệu Quần.

       Hai người lái xe đến trường. Cuối cùng cũng tìm được ký túc xá của Ôn Hiểu Huy, vừa định gõ cửa thì nghe thấy một giọng the thé chửi bới từ bên trong: "Mẹ kiếp! Cậu có bằng chứng để vu khống người khác không? Đã lâu như vậy rồi mà chúng ta vẫn nói về vấn đề này. Đồ án tốt nghiệp của cậu đã hoàn thành chưa? Cậu đã vượt qua kỳ thi lại các môn cậu trượt chưa? Cậu có biết lo lắng không hả? Chuyện của người khác thì mặc kệ họ, lo cho bản thân trước đi, họ tốt hay xấu không phải việc của cậu, tôi đây khinh, bleh!”

       Giản Tùy Anh bị giật mình bởi tiếng la hét và chửi bới đó, phải mất một lúc anh mới bình tĩnh lại được, sau đó anh cười khúc khích, quay lại nhìn Thiệu Quần, nói nhỏ: “Anh còn cần đi tìm cậu ấy nữa không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro