chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Thiệu Quần bối rối liếc nhìn Giản Tùy Anh, thấp giọng hỏi: “Đây có phải là người chúng ta đang tìm không?"

        Giản Tùy Anh vẫn nhịn cười, gật đầu khi nghe câu hỏi của Thiệu Quần. “Nghe giọng thì có lẽ là cậu ấy.”

        Thiệu Quần cũng bị tiếng la hét chửi rủa từ trong phòng làm cho choáng váng hồi lâu. Người nói bên trong có vẻ là một người nóng nảy, có lẽ không phải là người đã tung tin đồn, nhưng hắn vẫn có chút bất an nếu không gặp trực tiếp, nên Thiệu Quần cắn răng nói: “Chúng ta đều đến rồi, cùng xem đi.”

        Nhưng bọn hắn còn chưa kịp giơ tay gõ cửa, cửa ký túc xá đột nhiên mở toang, một bóng người ăn mặc phong cách quyến rũ, có mùi trang điểm xông ra từ bên trong, hét lên những lời tục tĩu: "Ai, cái quái gì vậy, ở chung phòng với cậu thật chẳng trong lành."

       Bóng người đó chạy nhanh đến mức suýt tông trúng Giản Tùy Anh đang đứng trước cửa, Thiệu Quần nhanh chóng tóm lấy cổ áo chàng trai, ngăn lại và hỏi: "Ôn Tiểu Huy?"

       Ôn Tiểu Huy không nhìn rõ người trước mặt là ai, vô thức lại chửi rủa một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt chính là Thiệu Quần, liền cau mày, sau đó nhìn sang nhân vật bên cạnh với vẻ ngạc nhiên và vui mừng. "Giản Tùy Anh! Cậu đến gặp tôi!"

        "Ừ." Giản Tùy Anh vỗ nhẹ vào cánh tay Thiệu Quần và yêu cầu Thiệu Quần nhanh chóng thả cậu ta ra, anh nói một cách khó khăn: "Cậu ổn chứ? Chúng ta có thể tìm một nơi để nói chuyện không?"

       "Tôi không sao." Ôn Tiểu Huy chỉnh lại quần áo lộn xộn, trợn mắt nhìn những người trong ký túc xá còn đang ngạc nhiên, nhanh chóng đóng sầm cửa lại. “Tôi chỉ không muốn nói chuyện với họ mà thôi, mắng họ đến khát nước.”

        Ba người tìm một quán cà phê khá yên tĩnh gần trường học, Ôn Tiểu Huy sau khi uống một ngụm nước chanh, cậu mỉm cười nói: "Không ngờ cậu lại tới tìm tôi. Cậu đến đây là để tìm tôi à? Không, tại sao cậu biết ký túc xá của tôi?" Một loạt câu hỏi của Ôn Tiểu Huy khiến Giản Tùy Anh có chút xấu hổ. Ôn Tiểu Huy đang định nói cái gì, liền xua tay: "À, quên đi, không quan trọng. Trước tiên hãy nói chuyện của cậu đi."

         Thiệu Quần biết Giản Tùy Anh khó xử nên lên tiếng trước: “Tôi sẽ nói cho cậu biết.” Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của hắn lại vang lên, hắn đứng dậy, ra hiệu chờ đợi với Giản Tùy Anh rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

        Thiệu Quần vừa đi. Ôn Tiểu Huy với vẻ mặt buôn chuyện đã tiến tới gần, nhìn chằm chằm vào anh rồi nháy mắt. "Đây là bạn trai của cậu."

         "A? A! Đúng vậy." Giản Tùy Anh có chút ngại ngùng khi Ôn Tiểu Huy nhìn mình, cúi đầu uống một ngụm cà phê. Trên thực tế, rất ít người hỏi về mối quan hệ giữa anh với Thiệu Quần. Hai người đã thân thiết một cách tự nhiên trong nhiều năm như vậy. Những người xung quanh chọn không nói hoặc không hỏi về điều đó. Dù sao Thiệu Quần thân phận quân nhân có chút đặc biệt, nói nhiều nhất định sẽ ảnh hưởng đến Thiệu Quần. Vì vậy, chưa có ai từng hỏi thẳng như Ôn Tiểu Huy.

        "Liếc nhìn là biết." Ôn Tiểu Huy tựa lưng vào ghế, hai tay ôm mặt cười nói, thanh âm tràn ngập cảm xúc. "Một anh chàng đẹp trai và một anh chàng xinh đẹp, họ thực sự rất hợp nhau." Nói xong, cậu nháy mắt với Giản Tùy Anh. “Tôi hỏi thêm một câu nữa được không?”

        "Cậu hỏi đi."

        "Hai người ai trên ai dưới?"

         Giản Tùy Anh vừa nhấp một ngụm cà phê, suýt nữa phun ra khỏi miệng. May mắn thay, anh kịp thời nuốt trở lại, ho khan hai lần. "Cậu không biết ngại à!"

        “Vốn dĩ tôi đoán anh ta ở trên, cậu ở dưới, nhưng bây giờ dựa vào phản ứng của cậu tôi càng chắc chắn hơn.” Ôn Tiểu Huy cười ác ý. "Anh ta tập thể dục đều đặn để mỗi khi nhìn vào vóc dáng ấy cậu phải choáng ngợp."

        "Không cần thiết." Giản Tùy Anh sờ mũi mình, nhỏ giọng nói.

        "Hả?" Ôn Tiểu Huy miệng đột nhiên há to, tựa hồ bị những lời này dọa sợ. "Không! Cậu không thích sao?"

        "Không phải vậy." Giản Tùy Anh nháy mắt với Ôn Tiểu Huy. Ôn Tiểu Huy ngay lập tức hiểu rằng Giản Tùy Anh vừa trêu chọc cậu.

         “Tôi chỉ muốn nói là mắt tôi không thể nào nhìn nhầm được, đó là sự thật.” Ôn Tiểu Huy cười cười, sau đó giả vờ đỡ trán nói. "Ôi, tôi thất vọng quá. Dạo này trai đẹp toàn đi theo trai đẹp, không chừa một ai cho tôi cả. Tôi tưởng cậu tìm tôi để giới thiệu bạn trai cho tôi chứ."

        Giản Tùy Anh cũng cười. "Lần sau gặp được người phù hợp, tôi nhất định sẽ nhớ tới cậu."

        "Trời ơi! Đúng là chị em tốt!" Ôn Tiểu Huy vừa hét lên vừa vẫy tay khiến Giản Tùy Anh giật mình. Ôn Tiểu Huy lại vui vẻ nói thêm cái gì đó, nhưng anh không nghe được một chữ. Những lời nói chị chị em em của Ôn Tiểu Huy  cứ luẩn quẩn trong đầu anh.

        "Em đang nói chuyện gì mà cười như vậy?" May mắn thay, đúng lúc này Thiệu Quần quay lại, kịp thời cắt ngang cuộc trò chuyện của hai "chị em" này. Thiệu Quần cúi xuống nói nhỏ vài câu với Giản Tùy Anh, anh nhanh chóng đặt cốc xuống rồi gật đầu với Ôn Hiểu Huy. "Xin lỗi, Tiểu Huy, tôi có việc phải làm, hẹn gặp cậu lần sau."

        "Ôi, không được." Ôn Hiểu Huy vội vàng ngăn cản hai người đang định rời đi. "Cậu không định hỏi tôi điều gì sao? Cứ thế mà rời đi..."

        Giản Tùy Anh dừng lại. Anh ấy không tiếp xúc nhiều với Ôn Tiểu Huy, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn anh đã làm quen được với cậu và anh cảm thấy khá thích người này nên mới chậm rãi quay lại nhìn cậu, chân thành nói: “Vậy thì tôi phải xin lỗi cậu trước.”

        “Ý cậu là gì?” Ôn Tiểu Huy khá bối rối, hôm nay Giản Tùy Anh đến tìm cậu, bảo là có chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì. Còn mời cậu uống nước, thậm chí trước khi rời đi còn xin lỗi cậu. Ôn Tiểu Huy thực sự không biết phải phản ứng thế nào, cứ đứng đó chờ đợi lời nói tiếp theo của Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh liếc nhìn Thiệu Quần, sau đó buông tay hắn ra, ngồi lại nói tiếp: "Thật ra, hôm nay tôi đến gặp cậu vì tôi muốn hỏi xem cậu có biết gì về bài đăng đó không." Giản Tùy Anh nhìn Thiệu Quần một lần nữa rồi kể tất cả những gì họ phát hiện ra. "Chúng tôi đã kiểm tra địa chỉ IP của bài đăng đó và nó là của một sinh viên đại học..."

        Đến mức này Ôn Tiểu Huy làm sao có thể không hiểu Giản Tùy Anh có ý tứ gì? Không ai có thể cảm thấy thoải mái khi bị nghi ngờ vô cớ như vậy, nhưng Giản Tùy Anh lại không giấu giếm gì, thẳng thắn nói ra nghi ngờ của mình. Những lời Ôn Hiểu Huy muốn trách đột nhiên nghẹn lại trong họng.

        Nếu cậu rơi vào tình huống tương tự Giản Tùy Anh, liệu cậu có tránh khỏi nghi ngờ như thế không? Huống chi, Giản Tùy Anh không cần phải nói với cậu bất cứ điều gì về việc nghi ngờ cậu, nhưng Giản Tùy Anh cũng không giấu cậu bất cứ điều gì và thẳng thắn nói ra. Nghĩ tới đây, Ôn Tiểu Huy mới yên tâm, xua tay cười nói. "Tôi đang nghĩ gì vậy? Aiya quên đi, không sao không sao, chuyện đó không có gì to tát cả. Nếu thực sự cảm thấy có lỗi với tôi thì chúng ta hãy kết bạn và để lại thông tin liên lạc của nhau nhé?"

        "Được a." Giản Tùy Anh hào phóng mở khóa điện thoại rồi đưa nó cho Ôn Tiểu Huy. Anh nhìn Ôn Tiểu Huy nhập một dãy số vào điện thoại của anh, sau đó lưu tên Adrian. Giản Tùy Anh lấy lại điện thoại, sau đó vẫy tay với Ôn Tiểu Huy. "Có thời gian thì cứ liên hệ với tôi nhé."

        "Chị em! Khi nào có thời gian chúng ta đi mua sắm nhé!" Giản Tùy Anh chưa kịp bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Ôn Tiểu Huy hét lên từ phía sau. Bước chân hăng hái của Giản Tùy Anh gần như vấp vào ngưỡng cửa, Thiệu Quần nhanh chóng giữ anh lại, nhìn anh mà không nhịn được cười. "Sao mới trò chuyện một lúc mà chúng ta lại có thêm em gái vậy?"
       
        "Đừng nhắc đến chuyện đó." Giản Tùy Anh xua tay. "Chúng ta bắt tay vào việc đi."

        Việc anh đang nói chính là mấy lời vừa rồi Thiệu Quần nói vào tai anh, chính những lời này đã hoàn toàn xóa tan sự nghi ngờ của bọn họ đối với Ôn Tiểu Huy. Cuộc gọi mà Thiệu Quần nhận được là từ một người đã giúp họ kiểm tra địa chỉ IP. Họ chỉ kiểm tra hậu tố của người đăng tin, nhưng giờ họ đã tiến hành nhiều phân tích khác nhau và cuối cùng đã khóa địa chỉ IP tại Đại học Tài chính và Kinh tế gần đó.

        "Đại học Tài chính và Kinh tế?" Giản Tùy Anh càng bối rối hơn. "Làm sao có thể? Em không biết ai học Tài chính cả."

        "Cho nên càng kỳ lạ hơn." Thiệu Quần cũng thắc mắc. "Làm khác ngành sao có thể có xung đột lợi ích."

        Hai người bối rối ngồi lên xe, tiếp tục thảo luận về kế hoạch tiếp theo. Ý kiến của Thiệu Quần là bắt đầu từ những mối quan hệ xung quanh Giản Tùy Anh trước. Thiệu Quần theo bản năng cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc có ai đó đang để mắt đến Giản Tùy Anh và cố gắng hại anh.

        Nếu người này đối đầu trực tiếp với họ thì sẽ có cách giải quyết. Nhưng vấn đề là họ không biết đối thủ của mình là ai. Đó là điều mà Thiệu Quần sợ nhất. Lần này chỉ vì một bức ảnh do thiếu cảnh giác mà Giản Tùy Anh đã gặp rắc rối. Có thể lần sau còn ảnh hưởng xấu đến công ty. Hơn nữa, người này còn có thể lén lút chụp bức ảnh này, rõ ràng là đã theo dõi Giản Tùy Anh hơn một hai ngày, nghĩ tới đây, Thiệu Quần rùng mình, cảnh giác không thôi. Bị ý nghĩ này kích động, hắn không khỏi nhìn về phía sau xe của họ, trực giác cảm thấy dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Giản Tùy Anh.

        Giản Tùy Anh cũng giật mình trước hành động của Thiệu Quần, theo Thiệu Quần quay lại nhìn phía sau, nhưng đằng sau xe của họ không thấy gì bất thường ngoại trừ con đường rộng rãi và người đi bộ qua lại. "Có chuyện gì sao?" Giản Tùy Anh lo lắng nhéo cánh tay Thiệu Quần.

        "Không." Thiệu Quần lắc đầu, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn và thậm chí kinh hoàng này. "Có lẽ anh hơi nhạy cảm. Em nghĩ tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

        "Hay là chúng ta đến trường Tài chính và Kinh tế xem thử." Giản Tùy Anh không có ý kiến ​​nào khác, cúi đầu suy nghĩ một lúc trước khi nói. Anh cũng biết đây chẳng khác gì mò kim đáy bể, nhưng anh không nghĩ ra được biện pháp nào hay hơn, anh tự hỏi mình đã gây thù với người nào của học viện đó.

        "Phạm vi quá lớn." Thiệu Quần cau mày suy nghĩ một lúc, cảm thấy không thích hợp. Bọn họ ngay cả mục tiêu cũng không có, hắn chỉ có hai ngày nghỉ. Hai ngày này mà không tìm được thủ phạm, hắn sẽ không thể an tâm trở về.

        “Quả thực có chút lớn.” Giản Tùy Anh cúi đầu suy nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra giải pháp phù hợp. Cả hai bất lực rơi vào trầm tư. Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Tùy Anh vang lên, tiếng nhạc chuông chói tai như sấm sét khiến hai người vốn đang căng thẳng bị làm cho giật mình. Giản Tùy Anh vội lấy điện thoại ra thì thấy là Lý Văn Tốn gọi.

        Lý Văn Tốn đang sốt ruột gần chết, nghe thấy giọng Giản Tùy Anh liền hỏi ngay một tràng: "Hội đồng giám khảo đã thu hồi cúp chưa? Có phải cậu bị đình chỉ không? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sau đó còn có hình phạt nào khác không?"

        Giản Tùy Anh có chút bối rối trước một loạt câu hòi, cuối cùng anh cũng bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ của mình. "Anh nghe ai nói?"

        "Đã truyền đi rồi! Còn cần nghe sao?" Lý Văn Tốn vừa nghe thấy Giản Tùy Anh không biết diễn biến mới nhất, vội vàng kể lại: "Một sinh viên khoa của cậu kiểm tra giải thưởng, phát hiện không có tên cậu trong danh sách nên đã tung tin. Những người khác cũng làm theo, họ nói rằng họ là người trong cuộc, điều này trực tiếp chỉ ra rằng cậu đã bị cấm. Tôi sẽ gửi link cho cậu, hãy kiểm tra nó ngay lập tức! Mới chỉ chưa đầy một giờ thôi.”

        Lý Văn Tốn nghĩ rằng sự việc này đã đi vào hồi kết, sẽ không còn ảnh hưởng nào lớn hơn. Nhưng hôm nay khi gã tiễn hành một cuộc kiểm tra tin tức định kì khác thì phát hiện ra diễn biến tiếp theo của vấn đề này. Kết quả vừa tung ra, có thể nói như là ném một hòn đá vào hồ nước, làm khuấy động cả ngàn sóng gió. Những người bị cấm, xóa bài đổ về như ruồi. Vì bài đăng trước liên quan đến một nhà lãnh đạo cấp cao nên họ không được phép bàn tán, nhưng đây là bài về một nhà thiết kế nhỏ, hà cớ gì không được thảo luận? Điều đó không vi phạm bất kì quy tắc nào.

        Sự giận dữ bởi việc bị xóa bài đăng gần như cùng lúc tập trung về hướng này. Họ đang thảo luận về hầu hết mọi thứ liên quan đến Giản Tùy Anh. Ngay cả vẻ ngoài xuất chúng của Giản Tùy Anh cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Lý Văn Tốn tức giận đến mức mắng người, nhưng gã không thể đánh bại số lượng lớn như vậy, cho nên gã đã gọi trực tiếp cho Giản Tùy Anh.

        Đầu tiên, đó là để khẳng định sự thật về kết quả xử lý với Giản Tùy Anh, mặt khác, gã cũng phải cùng Giản Tùy Anh tìm ra giải pháp nếu sau này xóa bài và chặn nó có thể gây ra kết quả tồi tệ hơn. Hình ảnh tốt đẹp ban đầu mà Giản Tùy Anh xây dựng trước công chúng thực sự có thể bị hủy hoại bởi sự việc này.

        Giản Tùy Anh hiển nhiên không biết chuyện này còn tiếp tục lan truyền ra ngoài, nhưng bây giờ sự việc đã bị phơi bày, anh phải đối mặt trực tiếp với kết quả, chỉ có thể thở dài. "Gửi cho tôi, tôi xem qua rồi nói tiếp."

        Lý Văn Tốn không nói được gì nữa, Giản Tùy Anh không thừa nhận cũng không phủ nhận, điều này chứng minh kết quả cuối cùng quả thực là như vậy. "Vậy cậu xem một chút đi, cũng đừng quá sốt ruột."

        Giản Tùy Anh sau khi cúp điện thoại đã nhận được link từ Lý Văn Tốn. Anh đang định kiểm tra thì Thiệu Quần đã lấy điện thoại của anh, tiếng nói trong điện thoại của Giản Tùy Anh không hề nhỏ, Thiệu Quần nghe rõ ràng những gì Lý Văn Tốn nói bên cạnh. Hắn không ngờ rằng người này lại không chịu buông tha cho Giản Tùy Anh, như thể có mối hận thù sâu sắc với Giản Tùy Anh và muốn đẩy em ấy vào tình thế tuyệt vọng. Thiệu Quần có thể đoán được những điều khó nghe mà mọi người trên mạng sẽ nói. Hắn không muốn Giản Tùy Anh nhìn thấy điều này, cho dù sau này Giản Tùy Anh có thể nhìn thấy, nhưng hắn chỉ không thể chịu đựng được việc Giản Tùy Anh phải đối mặt với những lời vu khống khó coi đó.

        “Anh đang xem, em đừng nhìn.” Thiệu Quần trầm giọng nói, đồng thời giữ chặt bàn tay đang định giật điện thoại của Giản Tùy Anh. "Đây đều là những lời vu khống sai sự thật. Đừng đọc chúng."

        "Vô dụng thôi, Thiệu Quần." Giản Tùy Anh liếc nhìn Thiệu Quần, cụp mắt, nói nhỏ. “Bây giờ không xem thì sau này cũng phải xem. Dù sao thì chúng ta đều biết là vu khống nên cũng không quan tâm lắm. Hơn nữa, chúng ta còn phải tìm ra ai đang muốn hại em, chúng ta có thể làm điều đó mà không cần xem không?"

        Giản Tùy Anh nói đúng, nhưng làm sao hắn có thể chịu đựng được...Thiệu Quần cầm điện thoại di động của Giản Tùy Anh, im lặng một lúc, nhưng hắn vẫn nhượng bộ khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Giản Tùy Anh, hắn tay hơi run đưa lại điện thoại cho anh. “Em xem đi. Đọc xong mà thấy tức giận thì cứ đánh anh hai cái để trút giận. Đừng kìm nén. Đứa cháu này sớm muộn gì cũng bị bắt. Em đừng lo, kẻ nào vu khống em, anh sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp bội."

        "Được, em tin anh." Sau khi nhận được điện thoại, Giản Tùy Anh không đọc ngay mà ấn cửa kính xuống, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thổi ra vòng khói trước khi bấm vào link.

        Liên kết chỉ là một bài đăng của người đầu tiên phát hiện ra nó, nó hiển thị hai ảnh chụp màn hình so sánh danh sách những người nhận được giải thưởng này của Trương Đình qua các năm. Lúc đầu có Giản Tùy Anh, nhưng cách đây vài ngày trước, tên của Giản Tùy Anh đã biến mất một cách khó hiểu. Giản Tùy Anh nghĩ mình biết danh tính người đăng bài, cậu ta là bạn cùng lớp, cùng khoa với anh. Họ chung nhóm trong các bài tập nhóm và họ luôn có thể mỉm cười chào hỏi mỗi khi gặp nhau. Người này không phải làm việc gì cũng đúng, anh cũng không có phán xét gì đặc biệt, nhưng bức ảnh này đã giải thích quá nhiều chuyện, ít nhất nó trực tiếp chứng minh rằng Giản Tùy Anh đã hoàn toàn bị loại khỏi giải thưởng này, đây là sự thật mà anh không thể phản bác.

        Có rất nhiều người theo dõi bài đăng, ngoài một số lời vu khống khó nghe, điều duy nhất anh có thể đọc được là thông tin do một người tự xưng là người trong cuộc tiết lộ. Người này trực tiếp tung ra tin tức về việc Giản Tùy Anh bị đình chỉ ba năm. Nếu những tin đồn trước đó vẫn là sai sự thật thì hôm nay, anh thực sự không còn cách nào để phản bác...Ngay cả khi kết quả này là do nhiều phán đoán ganh ghét gây ra, nó vẫn là một sự thật không thể chối cãi.

        Giản Tùy Anh đọc kỹ từng bình luận rồi ném điện thoại sang một bên. Anh muốn ép mình ngồi thẳng dậy rồi bình tĩnh suy nghĩ xem mình có thể làm gì tiếp theo, nhưng anh dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, tầm mắt chuyển sang màu đen mờ.

        Thiệu Quần đau lòng ôm lấy Giản Tùy Anh. "Đều là giả." Thiệu Quần nói. "Đừng sợ, những thứ đó đều là giả, anh sẽ giúp em giải quyết, anh có thể giúp em giải quyết. Tùy Anh, đừng sợ."

        "Không sao đâu." Giản Tùy Anh tựa vào vai Thiệu Quần, chậm rãi hít thở rồi khàn giọng nói: "Thật sự không sao đâu...chỉ là vài lời nhận xét thôi, nó sẽ trôi qua nhanh..."

     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro