Chap 4: Ngày đầu tiên đi làm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ò........ó.........O". Mới đây mà con gà trống của Kim lão gia đã báo thức vang trời. Đối với một Kim phủ giàu có như thế này thì cầu mười tiếng gà như thế này để đánh thức những vị công tử, lão gia và phu nhân. Huống chi đây mới là tiếng gà đầu tiên. Nhưng trong căn nhà này có những con người phải thức trước khi tiếng gà này vang lên. Chỉ riêng những hầu nhân phục vụ cận thân cho chủ thì mới được thức trễ hơn chủ một  canh giờ để chuẩn bị thôi. Cũng may là những người đẹp của chúng ta được một suất làm hầu nhân cao cấp nên không bị thức sớm. Chứ nếu không thì còn đâu sắc đẹp trời ban nữa chứ.

Bây giờ chúng ta cùng đi xem họ đang làm gì nhé. Các bạn nghĩ họ đang ngủ hay đang thức dậy đây. Câu trả lời sẽ có ngay bây giờ đây. 

-Aaaaa~~.Mấy gờ rồi nhỉ? Có nên gọi Nghệ Hưng và Khánh Thù dậy không đây. Hôm qua Mai tỉ tỉ đã nói là có thể ngủ tới giờ mẹo rồi thức dậy đến giờ thìn là các vị thiếu gia và hai vị lão gia, phu nhân cũng dậy rồi. Nhưng mà mình ngủ nữa thì không được mà kêu họ dậy thì cũng không được. Ais làm sao đây trời._sau một hồi lảm nhảm tự kỉ thì Kim Chung Đại đã đứng dậy và xếp mền chuẩn bị đi rửa mặt.

Bỗng cái mền đụng chúng Khánh Thù và..........Thù nhi đã bị đánh thức.

-Đại Đại a~~. Sao dậy sớm dữ vậy hả?_ôi cái tiếng mè nheo ấy làm nổi da gà quá đi. Thù caca à có thể lạnh lùng như lúc tỉnh táo không vậy hả. Cái tiếng này nó hơi kì kì thì phải.(- Thù ca ca: ngươi còn nói là ta chỉ lúc tỉnh táo mời lạnh lùng mà còn bậy giờ đâu có tỉnh táo đâu nên hành đồng này hoàn toàn chấp thuận nha *ble*. Au: -_-)

-À xin lỗi cậu tớ làm cậu tỉnh rồi.

-Không sao lạ chỗ nên tớ cũng chẳng ngủ được._ờ thì chẳng ngủ được -_-.

-Thôi cậu ngủ tiếp đi. Tớ đi rửa mặt rồi đi dạo lòng vòng mọt chút rồi còn chuẩn bị cho thiếu gia nữa.

-Thôi tớ cũng đi theo cậu vậy. Tớ một khi đã thức thì không ngủ lại được. Thôi chúng ta nhỏ tiếng một chút để Nghệ Hưng ngủ đi.

Nói rồi hai người rón rén chuẩn bị ra ngoài thì một tiếng nói vang lên làm họ dừng bước.

-Hai người đi mà không rủ nha._Nghệ Hưng nửa tỉnh nửa mê trách cứ.

-Đâu có bọn tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không dám làm phiền mà._Chung Đại vừa cười trừ vừa nói. Sau đó huýt cù chổ vào Khánh Thù ý bảo cậu tiếp đi.

-À đúng rồi tại tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không dám kêu sợ cậu ngủ không đủ giấc mà.

-Sợ sợ cái gì. Hai người nói chuyện làm tui tỉnh mà còn nói giọng cao cả hả? Thôi lỡ thức thì thức luôn vậy.

-Thế là ba người đẹp tự nguyện thức dậy trước tiếng gà gáy thứ hai. Bây giờ họ đành đi rửa mặt và bắt đầu đi cải trang thôi. Vì họ có vẻ đẹp tự nhiên rồi nên không cần phấn son nhiều lắm. Mà nói thực thì họ chỉ sử dụng phấn thơm thôi chứ không thích đụng tới những cây son như những nữ nhân khác. À mà củng phải thôi, họ là con trai mà.

-Haizzz! Bây giờ làm gì đây. A Mai, A Hương và A Đào tỉ tỉ vẫn chưa thức._Nghệ Hưng đã bắt đầu hối hận sao mình lại đi thức chung với hai người này chứ. Nhưng không thức thì ngủ lại cũng chẳng được. Đúng là nhà giàu, ngủ tới trưa trời trưa trực mói thức. Chán thiệt.

-Hay mình đi làm quen với mọi người đi. Chúng ta dù gì cũng làm lâu dài mà chĩ biết có có tỉ ấy thì lỡ có chuyện gì cần giúp thì sao._Chung Đại hoạt bát chỉ ra mục đích cho công cuộc thức sớm này.

-Ờm Chugn Đại nói đúng đó. Hay mình đi chung với họ đi. Nghe nói là họ thường đi chợ sớm lắm đó. Mà chợ sớm chắc cũng vui lắm đó._Khánh Thù cũng góp lời vô và đã thành công.

-Ừ đi thì đi._Nghệ Hưng cũng tán thành.

Đi ra hoa viên họ thấy có hai người một trai một gái ở đó. Hình như là tình nhân thì phải, ba người lẳng lặng quan sát một hồi thì quá mỏi chân nên đành phá vỡ không khí lãng mạn của "đôi tình nhân trẻ"này.

-A thực xin lỗi quá đã làm phiền hai bạn rồi._Chung Đại anh hùng ra quân trước .

-À không sao chúng tôi cũng định đi rồi. Nhưng mà các bạn là ai vậy? Có chăng là hầu nhân của ba vị thiếu gia sao?

-À đúng rồi. Xin giới thiệu đây là Khánh Thù là hầu nhân của Kim tam thiếu gia. Còn đây là Nghệ Hưng là hầu nhân của Kim nhị thiếu gia. Còn mình là Chung Đại là hầu nhân của tên đáng ghét kia._Câu cuối cùng là dành ám chỉ một người nào đó. 

-À xin chào mình là Đường Dẫn Nhi còn đây là Cao Triệu Hy bạn của mình. Mình là hầu nhân của Kim tiểu thư. Kim San San đó, nhưng hiện giờ tiểu thư đã bận đi học xa rồi nên mình tạm thời phục vụ cho Kim phu nhân. 

-Ừ chào mấy bạn._wow bạn Triệu Hy này kiệm lời dễ sợ.

-À vậy chúng ta kết bạn đi. Dù gì thì mình mới quen có vài người thôi. Nay gặp hai người nữa thì vui quá. Mình theo chủ nghĩa càng đông càng vui mà._Khánh Thù vui vẻ với hai người bạn mới của mình.

-Ờm mình cũng rất vui được làm bạn cùng những người xinh đẹp như các bạn vậy đó._cô bạn Dẫn Nhi này hoạt bát giống Chung Đại vậy đó. Luôn nói thay cho tên lãnh đạm kia.

Nói tới cô bạn này thì phải nói đến sắc đẹp của cô. Sắc đẹp của cô chẳng kém gì sáu người bọn họ. Khuôn mặt trái xoan duyên dáng và chiếc mũi cao dọc dừa thật hợp quá đi. Dã thế cô còn có đôi môi đỏ bóng như quả cherry vậy đó. Làn da trắng sứ là điểm nhấn cho cả cơ thể cô. Thân hình thon gọn chứ không thô kệt như những hầu nhân khác. Nói chung tổng thể là một tuyệt sắc gia nhân. Còn anh chàng kế bên chẳng kém cạnh gì. Anh có một vóc dáng khỏe mạnh và làn da nâu tôn lên nét lịch lãm và nam tính của anh. Nói đến khuôn mặt thì anh có ngũ quan tinh tế từ đôi chân mày đến cái miệng thì không có chỗ nào chê hết đó nha. Nếu mặc đồ sang trọng một chút thì có thể anh sẽ thành một công tử nhà giàu rồi.

-Ừ mà hai người định đi đâu vậy hả?_lần này người ngơ nhất cũng theo đúng chủ đề rồi. 

-À tụi mình định đi chợ sáng. Mấy bạn có muốn đi chung không?_wow anh chàng lãnh đạm  này cũng bắt đầu hoạt bát hơn rồi kìa. Vậy là nhóm Chung  Đại đã có thêm hai thành viên nữa rồi. Hihi vui quá đi.

-À đi chớ, tụi mình chỉ chờ câu đó thôi. À nhưng mà hai người ..ưm có làm phiền chuyện tốt của hai người không đây._Chung Đại hơi ấy nấy một chút vì ban đầu mình là người phá đám mà bây giờ cũng y chang luôn. Vui vẻ và hoạt bát là một đức tính tốt nhưng không phải trong trường hợp nào cũng ok đâu nha.

-Aish không sao đâu. Tụi mình còn nhiều thời gian mà. Thôi đi lẹ đi. Hôm nay cho các cậu mở mang tầm mắt luôn._Dẫn Nhi vui vẻ với bọn họ. Haizz may quá, gặp ngay người hiền lành chứ nếu không là bị đứng nghe chửi rồi. Mốt phải ráng kinh nghiệm mới được.

-À đi thôi. Dù gì còn hai canh giờ nữa các thiếu gia mới thức mà._Khánh Thù rất háo hức vì tối qua mới đi chợ đêm thôi còn chợ sáng thì chưa đi nên muốn đi cho trọn combo luôn. Đã tới Trường An này là phải đi chơi nha.

TẠI CHỢ 

-Oa đã quá đi. Ở đây bán nhiều đồ quá đi. A màn thầu kìa, thích quá đi. Ước gì mỗi ngày được đi chơi như thế này._bản tính ham chơi của Chung Đại nổi lên rồi kìa.

-Cậu thích lắm sao?

-Ưm thích lắm luôn_nói rồi lại chạy đi chơi tiếp.

-Nhìn Chung Đại hồn nhiên quá ha Khánh Thù?_Dẫn Nhi quay sang nói với Khánh thù và nở nụ cười như muốn đánh thức cả mặt trời dậy bằng nụ cười sáng lạng của cô.

-Ừm cậu ấy ham chơi lắm. Hồi ở quê cậu ấy thường rủ bọn mình đi chơi dữ lắm. Có khi cả bọn lạc nhau trên rừng một đêm luôn. Cũng may là không có thú dữ chứ không là tiêu rồi. Chung Đại luôn vô tư như vậy đó, cậu ấy không thích suy nghĩ quá nhiều. Mọi chuyện chúng ta cảm thấy rắc rối thì đối với Chung Đại nó sẽ rất dễ dàng vì cậu ấy luôn suy nghĩ tích cực hơn tiêu cực._Khánh Thù cũng đáp lại nụ cười đó bằng nụ cười tươi tắn nhất của Thù nhi.

-Phải chi chúng mình cũng có suy nghĩ vô lo vô nghĩ như Chung Đại cũng mừng. Chỉ vì tui mình yêu nhau nhưng Đại thiếu gia lúc nào cũng thấy gai mắt. Không hiểu vì Đại thiếu gia không có người yêu hay không có khái niệm về tình yêu nữa._Triệu Hy vừa góp lời vừa đặt tay lên vai của Dẫn Nhi an ủi.

-Oa mọi người nói chuyện gì vui vậy hả?_sau một hồi "ngao du" thì Chung Đại cũng đã về. Nhưng không phải một mình mà là năm mình lận nha.

-A Hạo Tuyết tỉ tỉ, tỉ cũng đi chợ sáng sao. Còn đây là....Dẫn Nhi hình như đã quen với Hạo Tuyết rồi thì phải. Còn ba người còn lại là ai vậy ta.

-À đây là ba người bạn của mình cũng làm hầu nhân thân cận cho thiếu gia nhà họ Phác và Ngô đó. Đây là Lộc Hàm, Tử Thao và Bạch Hiền. Còn đây là Triệu Hy và Dẫn Nhi, mọi người làm quen đi._Chung Đại lại một lần nữa làm cầu nối cho cả nhóm. Haizz thực mệt à nha.

-À xin chào các bạn. Lại được làm quen với người đẹp nữa rồi._Dẫn Nhi Lên tiếng trước.

-À xin chào bạn. Bạn cũng đẹp không kém tụi mình đâu nha._Bạch hiền là cũng là một người hoạt bát nhưng thường suy nghĩ vu vơ lắm. Không vô lo vô nghĩ như Chung Đại đâu.

-Dù gì hôm nay chúng ta cũng là cùng chung một chí hướng nên mọi người mau đi theo kế hoạch đi à nha._Lộc Hàm vừa nói vừa cười nhưng không quên nhắc lại mục đích quan trọng của chuyến đi sáng sớm này.

-À Hàm nhi nói đúng quá đi. MÌnh thấy ở đây bán nhiều đồ ăn lắm nên mọi người không đi là mình và Bạch Hiền  đi ăn một mình đó nha chưa._lúc này Chung Đại chỉ nghĩ tới mấy cái màn thầu nóng hổi thôi à nên không còn tâm trạng nói chuyện nữa.

-Nha đầu này, thích ăn thì đi một mình đi sao lại lôi tớ vào chứ. Làm như tớ ham ăn như con heo nhà cậu ấy._Bạch Hiền cốc nhẹ vào đầu Chung Đại một cái nhẹ hều rồi giở giọng trách móc.

-Dạ xin lỗi Biện tỉ tỉ nha từ nay Chung Đại này không thèm chơi với ngươi nữa đâu. Tại người ta đói bụng nên mới rủ ngươi đi ăn chung chứ bộ. Bày đặt làm giá nữa._Chung Đại phụng phịu nói với giọng hờn dỗi Bạch Hiền. Lúc nào bị ai trong nhóm bắt nạt Chung Đại cũng chưng ra vẻ mặt này. Không lúc nào là không có tác dụng hết đó nha. Ai nhìn cũng xiêu lòng hết.

-Haizz được rồi, ngươi muốn ăn gì ta mua cho._Bạch Hiền không thể nào làm lơ đứa con nít to xác này.

-Da Bạch Hiền xinh đẹp là nhất nha. Đúng là người đẹp tâm cũng đẹp nha._Chung Đại ơi là Chung Đại. Sao có thể thay đổi 360 độ như vậy chứ.

-Được rồi đừng nịnh nữa. Đi thôi đồ ham ăn._Bạch HIền quay qua cười hiền với Chung Đại một cái rồi quay về hướng mọi người ý bảo"Đi thôi".

-Chung Đại thật dễ thương nha. À mà sao muội không mua son phấn gì mà chỉ biết đồ ăn không vây. Không sợ mập sao._Hạo Tuyết phì cười trước bộ dạng làm nũng của Chung Đại rồi sau đó thấy thắc mắc một điều nan giải.

-Tỉ đừng lo. Chung Đại không bao giờ mập cả. Chỉ sợ không có đồ ăn cho cậu ấy ăn no thôi chứ cậu ấy ăn bao nhiêu cũng một mẫu thôi._Tử thao quả là người bạn tốt khi đang "khen" Chung Đại giữa bàn dân thiên hạ mà.

-Yah im đi Tử Thao đáng ghét. Cậu thì ăn ít lắm hả. Hứ ta giận rồi không thèm ăn nữa._lại phụng phịu hờn dỗi nữa rồi. Chung Đại này bộ muốn giết người không gươm đao sao?

-Thôi bây giờ mình đi chơi rồi mới đi ăn và quay về. Chịu không?_Khánh Thù vẫn là người giải vậy cho cuộc chiến nảy lửa sắp bắt đầu đó.

-Nể tình mọi người ta không trách con gấu trúc đó nữa đó nha._Chung Đại nghe kế hoạch cũng tạm ổn nên đành hạ cái tôi xuống vậy. Quan trọng là mọi người vui vẻ là được rồi.

-Ừm đi thôi._Nghệ Hưng cũng hòa theo và buổi đi chơi bắt đầu.

Sau một hồi đi mua đủ thứ linh tinh thì mọi người đang tập trung tại một quán mì rất ngon trong Trường An để thưởng thức buồi sáng.Họ vừa ăn vừa trò truyện với nhau.

-Dẫn Nhi mua vải về may đồ đi chơi sao._Lộc Hàm tò mò hỏi.

-À tớ mua cho mẹ tớ may đồ. Đi làm cũng có tiền nên mua gì về cho bà cũng là chuyện nên làm mà. Phải không?

-Ừm để khi nào nhận tháng lương đầu tiên thì tớ sẽ mua thuốc gửi về cho mẹ và sau đó dẫn mọi người đi ăn coi như cảm ơn đã dẫn tớ đi ăn nha._Chugn Đại vừa gặm đùi gà vừa chen vào nói với vẻ mặt ngây ngô.

-Không cần đâu, đã  là bạn bè thì tại sao phải tính toán như thế chứ._Tử Thao cười xòa rồi xoa đầu Chung Đại. Cậu bạn này tuy hơi trẻ con và tham ăn một chút nhưng mỗi khi cậu buồn thì Chung Đại an ủi cậu luôn phải vui vẻ và đừng lo gì vì đã có bạn bè giúp đỡ rồi.Có khi Tử Thao còn rất nể Chung Đại vì tính kiên cường này của cậu nữa.

-Không cần sao được chứ. Các cậu cho tớ ăn hoài thì tớ cũng phải mời mọi người ăn lại chứ. Tớ cũng không phải mặt dày đâu nha._Chung Đại vênh mặt nói.

-Được rồi, đãi thì đãi. Sợ tụi mình ăn nhiều quá cậu trả không nổi thôi._Triệu Hy cũng góp vui vô câu chuyện này.

-Triệu Hy nói đúng đó. Sợ cậu khao không nổi thôi nha._Bạch Hiền cũng góp lời để giữ bầu không khí vui vẻ này.

-Thôi mấy đứa ăn lẹ đi. Sắp tới giờ tỵ rồi đó._Hạo Tuyết tỉ tỉ tâm lí dặn dò mấy đứa nhỏ ham chơi này kẻo lại bị mắng.

-Haizzz! Chán quá đi. Sắp phải gặp tên đáng ghét đó rồi._Chung Đại sau khi ăn xong đùi gà thì vươn vai một cái như vừa mới làm một việc gì nặng nhọc vậy đó. 

-Ý cậu là Đại thiếu gia sao?_Triệu Hy là người bảo vệ cho Đại thiếu gia còn Chung Đại là người hầu thân cận của anh nên biết rõ "tên đáng ghét" đó là ai. Nhưng anh vẫn muốn hỏi cậu.

-Ừ chứ sao nữa. Đàn ông gì nhỏ mọn muốn chết á_Chung Đại khi nhắc đến Đại thiếu gia thì sắc mặt không tốt cho lắm.

-Có chuyện gì sao?_Khánh Thù và Nghệ Hưng hôm qua ngủ trước Chung Đại nên không biết chuyện gì cả.

Chung Đại chán nản kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe. Ai nghe xong cũng hiểu hết sự tình rồi. Haizz khổ thân Chung Đại rồi. Ai cũng chia buồn cho cậu hết.

Sau mấy phút chia buồn thì họ cũng mau chóng chia nhau đi về. Trên đường về năm người nói chuyện rôm rả. Bỗng Dẫn Nhi quay qua Chung Đại một một phấn.

-À hồi nãy tớ thấy cậu không mua gì hết nên đã mua cho cậu một phấn này nè. Nó giúp dưỡng da tốt lắm đó nha. Bảo đảm cậu thoa xong sẽ đẹp lắm luôn._Dẫn Nhi đưa hộp phấn cho Chung Đại rồi quay qua bên Khánh Thù và mọi người nói chuyện tiếp.

-À tớ không nhận đâu. Cậu tặng cho Khánh Thù hay Nghệ Hưng đi nha. Mình không quen sử dụng mĩ phẩm cho lắm._Chung Đại vội từ chối món quà này.

-Nhận đi, bọn tớ mua hết rồi. Lúc cậu lo chạy lòng vòng vui chơi thì bọn tớ đã mua mỗi người một hộp hết rồi. Dẫn Nhi thấy vậy mới đề nghị mua cho cậu đó. Cái này chỉ giúp da không khô mà thôi. Trai gái gì cũng dùng được hết đó._Khánh Thù vội giải thích cho cậu hiểu. Và ráng nói thêm câu cuối cùng.

-À cám ơn mọi người nha. Oa là mùi hoa anh đào đó nha. Mùi này mình rất thích._Chung Đại sau khi nghe giải thích thì mở ra ngửi thử. Công nhận thơm thật nha. Đã vậy còn là mùi cậu thích nữa chứ.

-Thôi đi lẹ đi mấy mĩ nhân._Triệu Hy giục cả bọn.

                                                        END CHAP 4

Sorry tại lần này mình viết nhảm nhiều quá nên mệt bở hơi tay rồi. Xin lỗi vì chuyện quá lòng vòng nha. Hẹn chap sau nhé.

                     Lịch dăng chap:

-Thứ 7 và chủ nhật hàng tuần.

-Có thể là có ý tưởng chừng nào thì viết chứng đó nha. Cảm ơn mọi người đã đọc và cám ơn hai bạn đã bình chọn cho mình nha. Nhờ hai người mà mình mới có động lực viết tiếp đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro