24 - sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Beomgyu ah, anh về rồi." - Taehyun lớn giọng khi bước vào căn hộ. Anh khệ nệ xách hai túi thức ăn nên phải dùng chân để đóng cửa.

Đây là tuần cuối cùng hai người sống chung rồi, thế nên anh muốn làm điều gì đó đặc biệt. Thoạt đầu anh định đưa Beomgyu đi ăn ở nhà hàng, nhưng sau đó đã thay đổi quyết định. Tốt hơn hết là hai người nên ở nhà, nơi họ có thể thoải mái hơn, và Taehyun có thể hôn và chạm vào cậu mà không cần lo lắng ai sẽ nhìn thấy. Anh cũng không muốn làm lớn vào cuối tuần này. Đó không phải là lần cuối họ gặp nhau. Beomgyu nhất định sẽ ghé qua, và thỉnh thoảng cậu vẫn ở lại qua đêm. Nó chỉ là một sự sắp xếp lại trật tự của cuộc sống, không có gì thực sự thay đổi cả. Hoặc vì Taehyun liên tục tự nhủ với bản thân rằng, bởi đó là sự thật duy nhất mà anh có thể đối mặt ngay lúc này.

Thế nên, đêm nay dự sẽ là một đêm đặc biệt, nhưng không quá phô trương. Trên đường về nhà, anh đã ghé qua một trong những nhà hàng yêu thích của Beomgyu và chọn lượng thức đồ bữa tối cho ít nhất bốn người, vì vậy họ có thể chọn bất cứ món ăn nào họ muốn. Đầu tuần, Taehyun cũng đã mua một vài món quà nhỏ mà anh chắc chắn rằng Beomgyu sẽ rất thích. Anh có thể hình dung ra cách cậu cười hạnh phúc khi mở chúng ra. Hai người sẽ đồng thời trải qua một đêm yên tĩnh, thủ thỉ trò chuyện, làm tình, cùng nhau tận hưởng chúng và đó là một ngày cuối tuần tuyệt vời nhất.

Một vài vết nứt bắt đầu ló dạng trong trí tưởng tượng nhỏ nhoi của anh, khi Beomgyu nổi bật, bóng bẩy xuất hiện ở phía hành lang. Mái tóc hồng nhạt của cậu sau cả tháng trời cũng đã phai sắc hồng, chuyển hẳn sang tông chủ đạo là màu be sữa xinh xắn. Chúng được tạo kiểu hoàn hảo, uốn nhẹ, và cậu đang mặc một bộ quần áo mới, trông rất hào nhoáng.

"Anh đã mua.. bữa tối." - Taehyun vẫn cố nói.

"Em ra ngoài một chút."

"Đi chơi sao?"

"Chết dở, em quên nói với anh phải không, hyung?" - Beomgyu cau mày. "Em xin lỗi.. gần đây em hơi lơ đãng. Có lẽ em quên nói với anh rồi."

"Không..." - Taehyun muốn tình hình bây giờ phải hợp lý và nói rằng điều đó hoàn toàn ổn, nhưng câu từ không tài nào phát ra được.

"Hôm nay là sinh nhật của bạn em, thế nên em thực sự phải đi."

"Anh... hiểu." - Taehyun gắng gượng để không quá thất vọng, và anh đã làm được. Nhưng đây là tuần cuối hai người sống cùng nhau, anh thực sự mong rằng họ sẽ dành tất cả thời gian cho nhau, đặc biệt là vì hai người đã không gặp nhau thường xuyên bởi kì nghỉ phép và buổi triển lãm lớn của Beomgyu. Tuy là thế, nhưng đây mới chỉ là thứ sáu mà thôi, họ sẽ có chút thời gian vào ngày mai, anh tự nhủ, vì vậy anh cố gắng nở một nụ cười che lấp đi mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu. "Anh nghĩ là em sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ thôi."

"Uh..." - Beomgyu cau mày và rên rỉ một chút, rồi buông ra một hơi thở nặng nề và buột miệng: "Hyung, anh có thể đến nếu anh muốn."

"Em.. không phiền chứ?" - Thành thật mà nói thì lời đề nghị này nghe có vẻ miễn cưỡng, anh nên gạt Beomgyu ra khỏi tâm trí, nhưng Taehyun hoàn toàn muốn dành thời gian cho cậu, thế nên anh không thể không nở một nụ cười hy vọng.

Beomgyu lại thở dài. "Chắc chắn là không rồi hyung... Sẽ rất vui đó." - Cậu mỉm cười. "Nhưng anh cần phải thay đổi xíu xiu đấy."

Hai người nhanh chóng nếm thử một số thức ăn mà Taehyun đem về, sau đó anh cất phần còn lại vào tủ lạnh, để họ có thể ăn chúng vào ngày mai.

Trong phòng ngủ, Beomgyu bắt đầu chọn y phục cho anh. Khi họ đi mua sắm, Beomgyu thi thoảng khăng khăng rằng cậu cũng đã mua một vài thứ gì đó cho mình rồi, để anh không phải bỏ quá nhiều tiền sắm thêm cho cậu. Đôi khi Taehyun cảm thấy mình dễ dàng khuất phục trước những lời nói nũng nịu từ cậu, có lẽ vì anh hiện tại đã quá u mê chàng trai này, thêm cả việc có vẻ sẽ quá kỳ lạ nếu anh mua nhiều thứ hơn cho Beomgyu trong khi chẳng thèm sắm sửa gì cho bản thân cả. Thành thật mà nói, anh không quan tâm nhiều đến thời trang, và không bao giờ hoàn toàn hiểu tại sao một số bộ quần áo được coi là trông hợp thời trang hơn những bộ khác.

Nhưng Beomgyu dường như nhìn thấu được chúng, cảm giác hoàn toàn chuyên tâm đến, bởi cậu đã mỉm cười hài lòng sau khi dùng sáp tạo kiểu cho tóc, để Taehyun mặc một chiếc áo thun trắng do cậu chọn, phối với áo khoác da cừu đen nhẵn và quần jean rách bó sát cùng màu, thứ trang phục mà anh chưa bao giờ thực sự động đến bất kì lần nào trước đây.

"Woah, hyung. Trông anh đẹp trai quá!" - Cậu hôn chóc lên môi anh. "Mmh.. nam tính quá đi."

Taehyun không chắc liệu có khác biệt nhiều không, nhưng anh rất vui vì Beomgyu đang thích thú, anh chỉ hy vọng rằng mình sẽ không làm cậu xấu hổ trước mặt bạn bè.

Taehyun chẳng thể ngờ có bao nhiêu người bạn mà Beomgyu có. Rất nhiều. Quán bar nơi họ gặp nhau lần đầu giờ đã đông nghẹt người, hầu hết đều quen biết nhau. Beomgyu đã giới thiệu anh với ít nhất hai mươi chàng trai, và không có khả năng nào Taehyun sẽ nhớ một ai trong số những cái tên đó. Họ liên tục cười và kể những câu chuyện đùa mà anh không hiểu được, nhưng anh vẫn rất vui khi có mặt ở đó, vì nhìn thấy Beomgyu cười là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời. Cậu có vẻ vô cùng hạnh phúc khi liên tục giới thiệu Taehyun với tất cả bạn bè của mình. Mặc dù cậu không sử dụng từ 'bạn trai' hay bất cứ điều gì tương tự, cách Beomgyu giới thiệu anh thể hiện rõ ràng rằng họ đang ở bên nhau, và trông cậu chẳng có dáng vẻ dè chừng chút nào mà thực sự tự hào. Taehyun không chắc liệu cậu có đang giả vờ vì lợi ích của bản thân hay không, nhưng đó vẫn là một cảm giác rất tuyệt.

Mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp cho đến khi quán đổi sang một bài hát khác mang âm hưởng sôi động và mạnh mẽ hơn. Mặc dù cũng không quá khác biệt với bài hát trước đó, nhưng Beomgyu và vài người bạn mà cậu đang nói chuyện ngay lập tức tạo nên những tiếng hò hét chói tai vì một lý do không thể giải thích được.

"Taehyun hyung, chúng ta phải ra nhảy thôi!" - Beomgyu hào hứng nói.

"Uh..." - Có hơi quá tuổi khi Taehyun hòa chung một nhịp với đám người trẻ đầu hai mươi ngoài kia không, anh tự nhủ. "Em đi đi." - Anh cố gắng nở một nụ cười khích lệ. "Anh muốn ngồi đây một chút."

"Anh.. chắc chứ?" - Beomgyu ngập ngừng hỏi.

"Anh muốn uống chút rượu thôi. Tụi em đi vui vẻ nhé."

"Uh." - Beomgyu mỉm cười và hôn nhẹ lên môi anh. "Em sẽ quay lại sau bài hát."

Sau đó, cậu đi tìm bạn của mình, ngoảnh đầu nhìn lại để chắc chắn rằng Taehyun vẫn ổn, và khi cậu đã bắt đầu nhảy nhót với bạn bè của mình, Taehyun thở dài, cố gắng làm cho gò má của mình giảm bớt cái nóng hơn.

Anh vốn là một người đàn ông trưởng thành, vì vậy một nụ hôn đơn giản không nên làm anh rối bời như thế này. Trong lớp hàng rào phòng vệ nơi anh, anh chưa quen với việc Beomgyu hôn anh ở nơi công cộng, nhưng vì đây là quán bar dành cho gay nên điều đó chỉ là lẽ thường.

Anh yên vị tại quầy bar và gọi một ly whisky. Anh nhận ra người phục vụ ngay từ đêm đầu tiên đến đây, chỉ là lúc này mái tóc của anh ta rất dài và được cột lên gọn gàng. Anh có thể thề rằng người pha chế kia đã cười nhếch mép với anh, nhưng bây giờ Taehyun quá hạnh phúc để quan tâm nếu anh đang bị đánh giá.

Whisky có mùi vị thật kinh khủng, anh đã quên rằng nó tệ như thế nào ở nơi này. Nhưng anh không bận tâm cho lắm, chỉ cần ngồi đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Beomgyu nhảy cũng cảm thấy rất vui rồi.

Khi Taehyun gần hoàn thành xong đồ uống của mình, một cậu trai khác ngồi xuống bên cạnh anh. Người đó đã gọi một loại đồ uống mà Taehyun không nhận ra tên nhưng hóa ra nó có màu xanh lá cây tươi sáng. Taehyun không để ý đến cậu ta nữa cho đến khi cậu ta mở lời:

"Anh đi cùng Beomgyu phải không?"

Giật mình khi được bắt chuyện, Taehyun quay sang lịch sự đáp.

"Ừm.. phải. Tôi là Kang Taehyun" - Anh lúng túng đáp.

Anh cố vặn lại trí óc xem người này đã được giới thiệu trước đó chưa nhưng không thể, tối nay anh đã gặp quá nhiều chàng trai. May mắn thay, cậu ta nói với anh tên của mình:

"Tôi là Soobin."

"À, ra cậu là bạn của Beomgyu?"

"Bạn sao? Có lẽ." - Cậu ta nhếch mép cười một cách khá bất an, vì điều đó khiến họ trông có vẻ như còn hơn cả thứ định nghĩa bạn bè. Người đàn ông trước mắt này khá cao ráo, cực kỳ đẹp trai, rõ ràng là rất tự tin, và Taehyun bắt đầu cảm thấy bị đe dọa.

Ý nghĩ về việc đây là kiểu đàn ông Beomgyu thường hẹn hò quả thật rất khó chịu.

Nụ cười nhếch mép của Soobin trở nên rộng hơn một chút, có lẽ bởi cậu ta đã nhận thức rõ mình điển trai và phù hợp hơn biết bao nhiêu so với Taehyun.

"Thì ra anh là sugar daddy nổi tiếng của Beomgyu." - Cậu ta lẩm bẩm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro