Chương 2: Snape Tỉnh Lại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Snape Tỉnh Lại (1)

Đôi mắt của Snape vẫn dán chặt vào Harry, người cảm thấy không thể di chuyển dưới cái nhìn xuyên thấu của ông. Đôi môi của Snape mấp máy và yết hầu của ông nhấp nhô lên xuống nhưng không nghe thấy âm thanh nào. Chuyển động này làm Harry giật mình và cậu lấy ra một cốc chất lỏng mà y sĩ đã để riêng cho mục đích này. Cắm ống hút vào đồ uống, Harry cúi xuống và mời Snape.

"Một chút thôi. Nhiều quá sẽ không tốt cho dạ dày." Harry nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Mắt Snape nheo lại nhưng ông vẫn nhấp vài ngụm nhỏ. "Potter" ông rít lên. Đôi mắt ông vẫn nheo lại và môi ông nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh quen thuộc.

Harry viện cớ đặt chiếc cốc sang một bên để rời mắt khỏi Snape. Khi cậu nhìn lại, đôi mắt của Snape đã nhắm nghiền và hơi thở của ông cho thấy ông đã ngủ trở lại.

Harry lui vào bếp và bắt đầu pha trà. Cậu cảm thấy run rẩy, giống như cậu vừa tránh được một lời nguyền khó chịu.

'Chà, mình đã thực sự mong đợi điều gì vậy? Lời nói thể hiện lòng biết ơn vĩnh cửu? Khen ngợi bản chất anh hùng của mình sao? Làm thế nào một từ của ông ta có thể diễn tả rất nhiều hận thù đến vậy? Có lẽ là cách ông ta rít lên như một con rắn độc.' Harry tự rót cho mình một tách trà và phết bơ lên một chiếc bánh nướng. Cậu ăn và uống một cách máy móc khi xem xét Snape. 'Có lẽ mình có thể tiếp tục cho ông ta uống thuốc và tránh bất kỳ cuộc xung đột nào? Cũng giống như những những người Muggle đã đánh thuốc mê ông và để cho ông chết dần chết mòn sao.' Harry thở dài. 'Mình đã tìm thấy ông ta, đưa ông ra khỏi đó và đưa ông ta đến đây để ông ta có thể hồi phục bình thường. Vì vậy, bây giờ mình chỉ có thể chờ ông ta sắp sửa xé xác mình thôi.' Một tia chớp của cơn thịnh nộ làm cậu giật mình. "Ông ta không nhận ra những gì mình đã trải qua để đưa ông ta đến đây sao?!" Sự bộc phát của Harry khiến cậu ngạc nhiên và cơn giận biến mất nhanh như khi nó đến. "Không, ông ta không biết đâu," Harry lầm bầm vào tách trà của mình. "Mình thật ngốc khi nghĩ rằng ông ta cảm thấy gì khác ngoài sự căm ghét đối với mình. Mình đã đưa ông ta đến đây để làm cho mọi thứ trở nên đúng đắn, không phải để chiếm được tình cảm của ông ta." Harry khịt mũi trước hình ảnh trong đầu về một Snape trìu mến. "Mình sẽ làm điều đúng đắn cho ông ta, bất kể sự căm ghét của ông ta." Cậu rất kiên quyết, nhưng sao ngực cậu lại thắt lại?

Một tiếng rắc lớn bên ngoài thông báo có khách. Harry liếc ra ngoài cửa sổ và thấy y sĩ đang bước đến cửa. Kết giới của cậu được thiết lập để chỉ cho phép một số ít người được chọn xuất hiện trong khu đất. Cậu vẫy tay một cách lơ đãng và cánh cửa mở ra cho cô.

"Chào buổi sáng, Hypericia" Harry cất lời khi cô bước vào trong.

"Chào buổi sáng, Harry!" cô vui vẻ trở lại. "Người đẹp ngủ trong rừng này thế nào rồi?"

Harry khịt mũi. "Ông ấy tỉnh giấc trong chốc lát và tôi cho ông ấy uống một ngụm nước. Ông ấy nhận ra tôi là ai và đã gọi tên tôi (hoặc ông ấy đang gặp ác mộng liên quan đến tôi) rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ."

"Thật sao? Ông ấy tỉnh rồi à? Đồ uống có thuốc ngủ mạnh. Tốt nhất đừng khiến ông ấy dậy sớm. Thật tốt khi ông ấy vẫn nhận ra cậu, một số loại thuốc của Muggle có thể làm hỏng trí tuệ nên việc ông ấy có thể nhận ra cậu là một tín hiệu tích cực đó. Nhưng vẫn còn sớm để khẳng định bất kì điều gì. Chúng ta sẽ xem tình hình như thế nào!" Cô vỗ một bàn tay thân thiện lên vai Harry và siết chặt.

Harry dán một nụ cười yếu ớt lên mặt. "Trà chứ, Hypericia? Bà Weasley cũng gửi một mẻ bánh nướng." Harry bày bánh nướng, bơ và thạch ra đĩa, và rót một tách trà trước cái gật đầu của cô.

"Tuyệt vời, tuyệt vời đó," cô khen ngợi giữa các miếng cắn. "Tôi lúc nào cũng hối hả, chưa từng có giây phút nào để thưởng thức một ngụm trà. Cảm ơn nhiều."

"Không có gì."

"Được, để tôi đi kiểm tra Snape." Cô đặt tách trà xuống và mỉm cười với Harry.

"Cô có cần gì không?" Harry hỏi.

"Không, không. Cậu cứ ở nguyên đây để tôi làm việc của mình." Với một cái vỗ nhẹ khác, cô đi lên lầu.

"Tôi cũng không muốn lên lầu." Harry nhẹ nhàng tuyên bố. Cậu búng tay và bát đĩa bắt đầu đi rửa và được cất đi.

Tiếng chuông điện thoại đã phá tan sự im lặng. Harry thấy rằng cậu ấy thích sự kết hợp giữa ma thuật và các thiết bị của người Muggle. Ngôi nhà của cậu vốn là của Muggle và cậu đã giữ chiếc điện thoại đã có sẵn.

"Xin chào?" cậu hỏi.

"Harry! Ta là Arthur Weasley đây! Cháu có khỏe không? Hermione bảo ta gọi. Tuyệt vời, chiếc điện thoại này, tuyệt vời! Ta ở đây để trông chừng những đứa cháu, cháu cũng biết đấy. Molly khá bận rộn và ta rất vui được dành thời gian để giúp đỡ. Hermione cần một chút thời gian cho riêng mình, cháu hiểu mà, mới làm mẹ và tất cả những thứ đó ấy. Chà, quả là Hermione!" Harry cười khúc khích. Sự nhiệt tình của ông Weasley đối với dân Muggle không hề suy giảm. Ông thích đến thăm nhà của Ron và Hermione và khám phá tất cả các "đồ tạo tác Muggle" hữu ích mà Hermione chọn sử dụng trong gia đình.

"Chào Harry." Dạo này giọng Hermione có vẻ rất bình tĩnh và mãn nguyện. Chỗ thắt chặt đó trong ngực cậu nới lỏng khi nghe thấy cô.

"Chào Hermione. Mọi người thế nào?"

"Những người Munchkins thường xuyên ngủ qua đêm. Alleluia! Ron vẫn sống và không bị thương. Bản thân mình thì mệt mỏi nhưng hạnh phúc."

"Thật vui khi nghe điều đó. Cậu gọi có chuyện gì không?"

"Chỉ là để kiểm tra nhanh để xem cậu và khách của cậu thế nào."

"Ông ấy đã tỉnh. Dù trong một thời gian ngắn. Sáng nay." Giọng Harry đều đều. Ở đâu đó, một con quỷ vô hình đang cười khúc khích điên cuồng khi nó siết chặt lấy lồng ngực của Harry.

"Xung đột trong cảm xúc sao?" Hermione dịu dàng hỏi. Đôi khi cô hiểu cậu hơn cả chính cậu.

"Có lẽ vậy." Harry đang nghiên cứu sàn nhà. Hermione thậm chí còn không có ở đó, nhưng cậu vẫn không muốn nhấc mắt lên.

"Khi cậu đã sẵn sàng để nói chuyện thì mình luôn ở đây." Cô ấy nói.

"Cảm ơn cậu."

"Ông ấy luôn có thể đến St Mungo." Hermione cảm thấy rằng dù sao thì Snape cũng nên ở đó.

"Không. Nó không an toàn. Nhớ Bode không?"

"Được rồi, mình luôn ở đây với cậu." Hermione vẫn đang nói nhỏ nhẹ. Ở phía sau ống nghe, cậu có thể nghe thấy tiếng khóc lớn của một đứa trẻ bất mãn và ngay sau đó là một tiếng khóc khác vang lên cùng.

"Cảm ơn Hermione. Hãy cho Ron biết mình sẽ không tham gia trận đấu tiếp theo, để cậu ấy có thể tìm người khác đi cùng nhé. Thôi, không làm mất thời gian của cậu nữa."

"Tạm biệt Harry. Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé."

"Tạm biệt Hermione."

"Chà," Hypericia đã đi xuống cầu thang. "Ông ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại và điều đó là tốt. Ông ấy đang hồi phục nhanh chóng nên chúng ta sẽ để mọi thứ diễn ra như hiện tại. Nếu ông ấy tỉnh dậy thì nên để sẵn đồ uống. Hãy để mắt đến ông ấy và tôi sẽ quay lại vào khoảng bữa trưa. Độn thổ đến St Mungo nếu có trường hợp khẩn cấp. Được chứ?"

"Vâng Hypericia. Hiểu rồi. Cứ thư giãn đi và tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa."

"Tuyệt vời!" Cô mỉm cười với Harry và đi ra ngoài.

Hết chương 2 (1)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro