Chương 5: Những Ngày Sau Đó (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Những Ngày Sau Đó (2)

Tuần ấy trôi qua mà không có vấn đề gì. Snape càu nhàu và cằn nhằn (như dự kiến). Harry cho ông ăn bất chấp những cái nhìn trừng trừng, tắm rửa sạch sẽ cho ông mặc cho những tiếng la hét, và gửi tài liệu cho ông đọc theo yêu cầu. Hypericia đến mỗi ngày một lần và giảm số lượng thuốc mà Snape phải uống.

"Chà, tôi nghĩ vào cuối tuần này ông sẽ ổn, không cần có tôi nữa," Hypericia nói vào thứ Sáu. "Vì vậy, tôi sẽ trở lại vào thứ Hai khi chúng ta cần thảo luận về liệu pháp vật lý trị liệu. Tôi sẽ phải mời người khác làm việc đó. Hãy để tôi suy nghĩ về điều đó vào cuối tuần, cần một người mà tôi có thể tin tưởng và tôi thì không thực sự biết nhiều nhà trị liệu." Hypericia đang ngồi cạnh giường của Snape; Harry đứng ở ngưỡng cửa.

Snape đã chế nhạo ý tưởng về vật lý trị liệu. "Một lọ thuốc kích thích cơ bắp đơn giản là đủ. Không cần thêm một người khác và liệu pháp này," ông nói.

"Ừm, giống như việc thuốc dinh dưỡng không phải là thứ thay thế cho thức ăn; thuốc kích thích cơ bắp sẽ hỗ trợ ông, và có thể được sử dụng, nhưng nó không phải là thứ thay thế cho việc ông thực sự nhấc mông lên và di chuyển," Hypericia mỉm cười và vỗ vào tay Snape, sau đó nhanh chóng rút tay lại. "Ma dược không thể làm mọi thứ."

Harry cười, "Tại sao lại không chứ Hypericia, cô không biết với ma dược, cô có thể tạo ra danh tiếng, đóng chai vinh quang và chặn đứng cái chết sao?" Snape lườm Harry.

Hypericia cũng cười, "Bây giờ tôi biết phải đi đâu nếu tôi cần bất kỳ thứ gì trong số đó rồi. Chúc hai người cuối tuần vui vẻ! Tôi cần phải tắm rửa. Nó luôn có ích để khôi phục thể xác và tinh thần. Hẹn gặp lại hai người vào thứ Hai." Vẫn cười khúc khích, Hypericia rời đi.

"Cậu vừa chế giễu ta sao?" Snape hỏi.

"Chỉ trêu ghẹo một chút thôi. Ông sẽ sống sót," Harry mỉm cười với Snape, người đã khịt mũi đáp lại cậu. "Tôi có một bức thư từ giáo sư McGonagall. Cô ấy không thể đến ăn tối, nhưng cô ấy sẽ đến đây vào chiều mai để thăm ông." Snape gật đầu và ra hiệu cho Harry bắt đầu đọc bản cập nhật Ma dược gần đây. Harry cầm cuốn sách lên, "Việc Hypericia đề cập đến tắm rửa khiến tôi tự hỏi, ông có muốn tôi giúp ông tắm thật thay vì bùa tẩy không?" Harry quay đề tài về nơi mà cậu đã dừng lại trước khi Hypericia đến và liếc nhìn Snape để tìm câu trả lời. Snape cảnh giác nhìn Harry.

"Giáo sư?" Harry hỏi. Cậu nghĩ rằng cậu đã hỏi một câu hỏi đơn giản.

"Ta nghĩ là không," Snape cuối cùng cũng trả lời. Thấy ông khá kỳ quặc, Harry nhún vai và bắt đầu đọc.

***

Vào chiều thứ bảy, Harry rất vui khi được đón tiếp cô hiệu trưởng Minerva McGonagall ở nhà.

"Hiệu trưởng, rất vui được gặp cô," Harry mỉm cười nói khi mở cửa cho cô. Tóc cô búi cao như thường lệ, có nhiều hoa râm hơn Harry nhớ và những nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô ôm cậu một lúc rồi lùi lại để nhìn cậu cẩn thận, hai tay cô đặt trên vai cậu giữ cậu tại chỗ.

"Làm ơn đi Harry, hãy gọi tôi là Minerva. Thật tuyệt khi được gặp cậu. Tôi tin rằng đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau. Thỉnh thoảng cậu phải ghé thăm Hogwarts chứ," cô mắng.

"Thật khó để quay lại đó," Harry nhẹ nhàng nói.

"Tôi biết, nhưng có một bức chân dung trong văn phòng của tôi có thể có vài lời an ủi cho cậu," cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt cậu. "Người nghệ sĩ đã thực hiện một công việc tuyệt vời khi chụp được ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó. Tôi tin rằng cụ ấy cũng luôn xoa dịu những tổn thương của những bức chân dung khác." Cô mỉm cười với hồi ức này.

Harry mỉm cười, "Giáo sư đang ở trong phòng ở đầu cầu thang, bên trái. Tôi mang trà lên nhé?"

"Ông ấy như thế nào rồi?"

"Giống như mọi khi, vẫn là một tên khốn. Ông ấy đang phục hồi tốt và nhanh chóng sau nhiều năm bị bỏ rơi. Vị Lương y Hypericia từ St. Mungo đã giúp ích rất nhiều."

"Cậu đã tìm thấy ông ấy ở đâu?"

"Một nhà thương điên của Muggle, được chẩn đoán mắc một chứng bệnh hoang tưởng cấp tính kỳ lạ nào đó có xu hướng bạo lực. Khi tôi đến đón ông ấy, ông ấy còn không biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Ông ấy đã thay đổi quá nhiều trong hai tuần qua. Mặc dù ông ấy không nói bất cứ điều gì, nhưng tôi nghĩ rằng ông ấy đang mong muốn có lại cuộc sống của mình như trước." Minerva mím môi.

"Làm thế nào mà cuối cùng ông ấy lại bị chuyển vào nơi mà cậu tìm thấy ông ấy vậy?" cô hỏi.

"Tôi không biết. Thật may mắn khi điều tra viên của tôi đã tìm thấy ông ấy ở đó. Không có giấy tờ chuyển nhượng; tên của ông ấy khác với bất kỳ tên nào khác mà chúng tôi đã thấy. Snape đã không thực sự nói về những trải nghiệm của ông ấy và tôi cũng vậy, không hỏi."

"Harry, tôi muốn nói chuyện riêng với Severus," Minerva nói.

"Tất nhiên. Tôi sẽ mang khay trà lên." Minerva đi lên cầu thang để gặp Snape và Harry đã gửi khay trà bay lên ngay sau đó.

Harry ngồi ở chiếc bàn viết nhỏ trong phòng khách, làm một vài công việc giấy tờ. Sau khi đánh bại Voldemort, cậu nhận thấy mình là người nhận được rất nhiều tiền, quyên góp từ những người phù thủy trên khắp Quần đảo Anh và thế giới, để tỏ lòng biết ơn về những gì cậu đã làm. Cậu nhận được mọi thứ, từ vài knut tiết kiệm được của một đứa trẻ đi học cho đến hàng nghìn galleon từ các doanh nghiệp và quý tộc giàu có được đánh giá cao. Harry không thể giữ số tiền đó cho riêng mình, cũng như không thể trả lại mà không xúc phạm rất nhiều người, vì vậy cậu đã thành lập một quỹ từ thiện để hỗ trợ các nạn nhân của Voldemort. Khi điều đó được viết trên tờ Tiên tri hàng ngày, thậm chí còn có nhiều tiền hơn được gửi đến cậu. Nó nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu và Harry sớm thấy cần phải thuê một nhân viên, đảm bảo không gian văn phòng, tạo các tài khoản phù hợp tại Gringotts, và nói chung hành động không chỉ với tư cách là một người trưởng thành có trách nhiệm mà còn với tư cách là giám đốc của một tổ chức từ thiện trị giá hàng triệu đô la. May mắn thay, cậu đã bố trí những người giỏi tại Tổ chức White Bumblebee để xử lý hầu hết mọi việc, và bản thân cậu cũng tham gia làm việc và được quyền đưa ra sự chấp thuận cuối cùng cho tất cả các khoản tài trợ lớn.

Lúc này Harry đang xem xét yêu cầu hỗ trợ nhà ở và hỗ trợ tài chính cho một phù thủy gốc Muggle có một cô con gái sáu tuổi, từng bị Draco Malfoy cưỡng hiếp. Harry đã chấp thuận yêu cầu với một ghi chú bổ sung để hỗ trợ phù thủy tìm việc làm và chăm sóc con. Cái chết của Malfoy là điều mà Harry không hối tiếc, mặc dù cuối cùng thì cậu ta cũng chết vì câu thần chú của Ron. Harry biết rằng đã có hai đứa con được sinh ra vì mẹ của chúng bị Malfoy cưỡng hiếp.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro