Chương 9: Snape Hồi Phục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Snape Hồi Phục (1)

"Chào buổi sáng Severus," Harry nói. Đó là vào một sáng sớm và cậu đang kiểm tra tình hình của Severus ('cách gọi Snape cậu sẽ cần một chút thời gian để quen dần') chỉ để sau đó nghe thấy tiếng sột soạt của tờ báo. Làm thế nào mà Severus có thể bảo con cú giao tờ Nhật báo Tiên tri cho ông, thay vì Harry, người đã thanh toán hóa đơn, là điều cậu vẫn chưa hiểu lắm. Severus liếc nhìn Harry và gật đầu xác nhận rồi quay lại đọc. Harry khẽ thở dài. Severus gấp tờ báo rồi đặt nó lên đùi.

"Chào buổi sáng Harry," ông nói.

Harry mỉm cười. 'Ông ấy gọi mình là Harry.' "Ông muốn dùng gì cho bữa sáng?"

"Trà, bánh mì nướng, trứng bác," Severus dừng lại. "Nhờ cậu."

Lông mày của Harry nhướng tận lên trán và Severus khịt mũi. "Mình nghĩ cả hai người đều có một vài điều chỉnh cần thực hiện," Harry nghĩ khi cậu rời đi để làm bữa sáng.

****

Hypericia độn thổ đến nhà Harry vào sáng hôm đó, cùng với một y sĩ mà Harry không biết. Harry có vẻ thoải mái khi bước vào phòng khách để chào đón những vị khách của mình, nhưng cây đũa phép của cậu luôn sẵn sàng ở trên tay.

"Chào Harry!" Hypericia nói. "Nghe nói ngày hôm qua có chút kích động. Đây là Grant Moven, trước đây từng hợp tác làm việc vật lý trị liệu, rất có danh tiếng." Grant trông giống như một cầu thủ bóng bầu dục, to lớn, vạm vỡ với chiếc mũi khoằm. Grant bắt tay với Harry. Harry nhận thấy cái bắt tay của ông ta rất chặt.

"Thật vinh dự được gặp cậu, cậu Potter. Những đóng góp của cậu cho St Mungo thực sự có tác động tích cực." Harry thầm rên rỉ. 'Làm ơn đừng có nịnh hót!'

"Cảm ơn ông Moven. Tôi hy vọng Hypericia đã giải thích rằng tôi đang tìm kiếm sự thận trọng trong việc đối xử với bạn mình."

"Ồ làm ơn, gọi tôi là Grant."

"Nếu ông gọi tôi là Harry."

Grant mỉm cười. "Tất nhiên rồi ông... ờ... Harry. Chính sách của bệnh viện là tất cả thông tin về bệnh nhân đều được bảo mật. Tôi sẽ chỉ nói về bệnh nhân với những người trực tiếp tham gia chăm sóc họ, trong trường hợp này đó sẽ là Hypericia."

"Đôi khi mọi người có thể bất cẩn. Thông thường thì đó không phải là vấn đề, nhưng trong trường hợp này có thể là một thảm họa. Bạn tôi có nhiều kẻ thù. Đó là lý do tại sao ông ấy không ở St Mungo ngay từ đầu, nó không đủ an toàn. Nếu ông không muốn tham gia thì ông có thể rời đi, nếu không tôi sẽ yêu cầu ông hứa rằng sự sắp xếp này sẽ được giữ bí mật nghiêm ngặt nhất." Harry nhìn Grant nghiêm nghị.

"Cậu có được lời hứa của tôi rồi đó," Grant nói. Harry tiếp tục đánh giá trực quan Grant, người tỏ ra không hề bối rối.

"Tốt," Harry thư giãn và mỉm cười. "Chúng ta đi gặp Severus thôi."

***

Harry có thể nghe thấy tiếng càu nhàu của Severus khi cậu bước lên lầu mang theo khay đồ ăn tối. Grant đã làm việc với Severus được một tuần rồi. Harry mỉm cười. Severus đã làm mọi thứ mà Grant yêu cầu ông ấy làm mà không hề phàn nàn. Nhưng thời điểm Grant rời đi, những lời phán xét bắt đầu.

"Ông ta đang cố giết ta, cậu biết đấy, một cái chết từ từ như tra tấn," Severus nói khi Harry bước vào phòng. "Làm sao ta có thể ra khỏi giường, tự mặc quần áo hay làm bất cứ điều gì nếu ta đau đến mức không thể cử động được!"

"Ông đang cáu kỉnh sao?" Harry hỏi. Cậu đặt khay lên đùi Severus. Severus ném bánh mì của mình vào Harry.

"Thằng nhóc xấc xược. Đáng lẽ cậu phải là một người theo chủ nghĩa đa cảm của Nhà Gryffindor, sự đồng cảm của cậu ở đâu rồi hả."

Harry cười. "Nhớ này, Severus, ông đã bảo ông không cần được thương xót đấy nha."

"Làm thế nào ngón tay của ta có thể đau khi cầm mỗi cái dĩa, nói cho ta tại sao đi? Ông ta hẳn là một Tử thần Thực tử cải trang, rất tinh vi và xảo quyệt. Hãy tìm xem ông ta ở Nhà nào ở Hogwarts. Chắc chắn là Slytherin." Severus bắt đầu ăn, hầu như không thở giữa các miếng ăn. Liệu pháp của Grant chắc chắn đã làm tăng cảm giác thèm ăn của ông ấy.

Harry lại cười. "Thực sự đấy Severus, Grant không phải là Tử thần Thực tử hay Slytherin. Ông ấy thực sự là một Hufflepuff. Tôi đã nhờ Ron kiểm tra lý lịch của ông ấy, giống như tôi đã làm với Hypericia. Ông ấy trong sạch. Ông ấy chỉ đang vượt qua giới hạn của ông để giúp ông lấy lại sức mạnh của mình thôi. Nếu ông ấy là một chuyên gia trị liệu có bằng cấp Muggle thì liệu pháp này sẽ có tác dụng nhanh hơn rất nhiều. Mặc dù vậy, ông sẽ thực sự bị đau. Grant nói rằng điều đó là điều ông ấy mong đợi. Hypericia để lại cho ông thứ gì đó để giảm đau và giúp ông dễ ngủ." Harry nhặt lọ thuốc lên và đọc nhãn. "Nó nói nên uống 30 phút sau bữa ăn để đạt hiệu quả tối đa."

"Hừm. Một số thành phần có thể phản ứng với một số loại thực phẩm." Severus bắt đầu ăn một cách điềm tĩnh hơn. "Việc trị liệu đang tiến triển nhanh hơn những gì ta nhớ dưới sự chăm sóc của người Muggle. Ta đã nghĩ rằng sẽ mất hơn một năm trước khi ta thực sự hồi phục và có thể hoạt động bình thường. Ta... đôi khi... có những khoảng trống, rất nhiều khoảng trống trong trí nhớ của ta... thỉnh thoảng có một số thứ..."

"Ừ, ông cứ nói tiếp đi," Harry nói.

"Đôi khi ta cảm thấy như có một khuôn mặt luôn xuất hiện trong tâm trí mình. Một khuôn mặt mà ta nên biết nhưng ta không thể nhận ra." Severus nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa trống rỗng của mình.

"Tôi biết một số chuyện đã xảy ra với ông trong bảy năm qua; như việc ông đã vào bệnh viện nào, nhà điều dưỡng, viện tâm thần; tại sao ông không nói cho tôi biết thêm?"

"Tại sao cậu mất bảy năm để tìm thấy ta? Cậu cũng đã không cố hết sức." Severus hỏi.

"Tôi bắt đầu tìm kiếm ông gần hai tháng sau trận chiến cuối cùng. Tôi đã gặp khó khăn trong việc lần ra dấu vết. Và mỗi khi tôi nghĩ rằng ông đã được tìm thấy, thì ông lại biến mất. Tôi thường mong đợi ông sẽ tự mình xuất hiện tại Hogwarts vào một ngày nào đó."

"Ta đã rất nhiều lần cố gắng bỏ trốn. Nhưng thể chất ta yếu và không có đũa phép, ta không đi được xa. Sau đó, họ lại đánh thuốc mê ta. Năm đầu tiên, ta gần như hôn mê vì vết thương của mình. Sau đó, ta đã chịu đựng rất nhiều vật lý trị liệu vì ta biết nếu không thì ta sẽ không thể đi xa được đến vậy. Họ cho ta uống liều thuốc nặng đến nỗi ta thường không biết mình là ai. Một ngày nọ, ta tuyệt vọng vì nhớ ra rằng mình là một phù thủy, tuy họ không nghe nhưng ta vẫn phải nói, phải nói to lên và củng cố nó để ta không quên. Dù sao thì ta cũng đã quên." Harry quan sát khi Severus xoắn tấm vải thành một cái nút. "Họ sẽ đánh thuốc mê ta và khi ta bước ra khỏi lớp sương mù đó, ta sẽ ở một nơi nào đó mới. Các kế hoạch tẩu thoát sẽ phải được thiết kế lại. Nếu ta mất bình tĩnh, ta sẽ bị cho uống thuốc an thần. Thật vô vọng. Và ta đã ngừng thử việc trốn thoát. Ta đã thua cuộc."

Harry kéo tấm trải giường từ tay Severus và nắm lấy đôi tay đó. "Nhưng bây giờ ông đã được tìm thấy. Tôi đã không ngừng cố gắng tìm kiếm. Tôi biết ông quá cứng đầu để chết." Harry bóp nhẹ. "Bây giờ hãy giải thích về cái khuôn mặt đi."

"Ta... thỉnh thoảng... khi... Ta không chắc những gì mình nhớ có phải là thật không. Có lúc xuyên qua sương mù, ta nhìn thấy một khuôn mặt. Khuôn mặt đó, ở những nơi khác nhau, rồi ta lại được chuyển đến một địa điểm mới. Đó có thực là ai đó không hay chỉ do tác dụng của nhiều loại thuốc? Ta không biết."

"Nhưng đó là một người đàn ông sao?" Harry hỏi.

"Anh ta có vẻ quen quen nhưng ta không thể gọi tên anh ta," Severus nói.

"Ông có nhận ra đó là ai không?"

"Phải. Nếu anh ta là người ta biết, thì anh ta là kẻ thù. Nếu là một người bạn thì anh ta đã hỗ trợ ta rồi. Nhưng tại sao không giết ta?"

"Trừ khi hắn muốn ông đau khổ bằng cách nào đó? Bây giờ có ai sẽ có động cơ muốn làm cho ông đau khổ?" Harry cười khúc khích. Severus hất tay Harry ra.

"Chà, Severus, tôi nghĩ chúng ta nên tiếp tục giữ kín tung tích của ông."

Severus gật đầu. "Cũng có thể tâm trí của ta đang giở trò bịp bợm. Tuy nhiên, ta có những kẻ thù và ta không muốn bị chúng tìm được. Giữ im lặng, sống kín tiếng là một chiến lược tuyệt vời cho dù trò chơi có là gì."

"Nghỉ ngơi đi. Đó là bữa ăn cuối cùng của ông ở trên giường đó. Grant sẽ đánh thức ông vào buổi sáng."

Severus rên rỉ. "Hãy kiểm tra lại ông ta. Xem ông ta có làm việc trong thế giới Muggle không."

Harry cười. "Ngủ ngon Severus."

"Chúc ngủ ngon Harry."

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro