Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

Vài ngày nữa trôi qua. Mỗi buổi sáng, Harry thức dậy, đi vệ sinh với sự trợ giúp của đôi tay vô hình có phần đáng sợ của mình – bất kể bao nhiêu lần cậu kêu nó rằng cậu có thể tự lau mình, nó dường như không bao giờ hiểu mệnh lệnh của cậu.

Nếu Harry phải nghe "Tôi xin lỗi, không thể nhận ra cụm từ khóa RIPE IT MYSELF. Vui lòng xem sách hướng dẫn để biết danh sách các lệnh khả thi, hoặc nói giúp tôi, Help Hands!" thêm một lần nữa, thì cậu sẽ ném đôi tay ấy vào thùng. Đó là nếu cậu có thể tìm thấy chúng. Bùa Hiện hình (để đôi tay vô hình ấy hiện ra) có lẽ nằm trong danh sách những câu thần chú quá mạnh để cậu được phép sử dụng trong trạng thái đang được chữa trị lúc này.

Giờ đây, với Helping Hands và tấm ga trải giường dễ tháo lắp của cậu, thì mọi thứ chắc chắn đã dễ dàng hơn rất nhiều, - nhưng sau đó, nó lại khó khăn hơn rất nhiều theo những cách khác. Không có bùa chú, cậu càng ngày càng khó di chuyển quanh nhà. Ngay cả khi thời tiết đang tốt lên, cậu cũng không thể ra ngoài vườn vì sợ rằng cậu sẽ không thể quay trở lại bên trong trước khi đôi chân của cậu bị đóng băng. Việc cánh tay trái của cậu ngày càng xấu đi chẳng ích gì, và cậu phải xoa bóp cho nó hồi phục mỗi sáng. Rất may, như đã hứa, Snape đã bôi thuốc mỡ cho bàn tay phải của cậu. Ông cũng đã cho phép Harry sử dụng tất cả loại kem trị viêm khớp muggle mà cậu thích, và miễn cưỡng đồng ý rằng hỗn hợp paracetamol và ibuprofen thực sự có thể hiệu quả hơn – và không gây hại khi trộn với các loại thuốc khác trong cơ thể cậu – hơn là một liều thuốc giảm đau.

Harry không thường xuyên gặp Snape vào buổi sáng. Hầu hết các ngày, ông ủ thuốc từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn và hơn thế nữa, vào những ngày ít việc hơn, ông cố gắng ngủ thêm một hoặc hai tiếng để hồi phục. Từ những cái bọng dưới quầng mắt ông, thì điều đó có vẻ không tác dụng lắm.

Vì vậy, thật vô cùng ngạc nhiên khi Harry lăn vào bếp vào một buổi sáng thứ Sáu và thấy Snape đang ngồi khó chịu trên chiếc ghế quen thuộc của mình – mặc chiếc áo khoác vảy rồng.

Harry trừng mắt nhìn. "Tôi sắp chết, phải không?" cậu nói. Đó là lời giải thích duy nhất. Snape đang cho cậu điều ước cuối cùng, trước khi cho cậu biết rằng mọi thứ đã chấm dứt và cậu sắp chết.

"Tất cả chúng ta đều sắp chết," Snape trả lời, dịch người trên ghế. Ông đã chờ như thế này bao lâu rồi? Ông có thể chỉ cần đến phòng của Harry và gõ cửa với lời hứa về một điều bất ngờ, nhưng thay vào đó ông lại ngồi một mình trong phòng và chờ đợi.

Harry cười toe toét, với tay lấy quyển phác thảo. Cậu cần bảo Snape lại gần cửa sổ, nơi ánh sáng sẽ chiếu vào áo vest tốt hơn. Đúng như đã hứa, những chiếc vảy da sẫm màu được viền bằng ánh sáng xanh lục và hồng. "Ông đã nói rằng ông sẽ không mặc cái áo này, nó quá khoe khoang. Ông có chắc là tất cả những bức vẽ của tôi sẽ không làm ông quá khó chịu chứ?"

Snape nâng cằm lên, đặt một ngón tay lên má và trả lời cụt ngủn: "Đúng vậy, cậu đã thuyết phục ta bằng những nét vẽ chính xác đến kinh ngạc của mình, rằng ta là hiện thân của vẻ đẹp và nhiệm vụ của cậu là nắm bắt và lưu giữ vẻ óng ánh của ta cho các thế hệ tương lai. Cậu có thể cúi đầu bất cứ khi nào cậu sẵn sàng, Potter." Ông nhấp một ngụm trà, giả vờ không quan tâm đến kẻ kém cỏi rõ ràng là Harry Potter.

"Vâng, thưa đức vua của tôi," Harry nói với nụ cười toe toét. Cậu cúi đầu và xoay bàn tay của mình trong một điệu nhảy bút chì quay cuồng. Điều này thật tuyệt – để Snape ở những vị trí không thoải mái như thế này luôn có xu hướng bộc lộ những viên ngọc quý tiềm ẩn trong tính cách của người đàn ông. Nó giống như nhìn thoáng qua vào con người mà lẽ ra ông có thể trở thành, với một cuộc sống khác. Dí dỏm và tự tin ngay cả khi không ngừng phản đối.

Snape ngồi yên gần như cả buổi sáng, uống trà và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ cùng một khung cảnh mà chắc hẳn ông đã ngắm nhìn hàng chục giờ đồng hồ trong vài tuần qua. Harry nghĩ rằng cậu sẽ tập trung vào việc nắm bắt những màu sắc chuyển động trên chiếc áo vest hơn là bản thân người đàn ông, và nó đã bắt đầu như vậy – nhưng đến giờ ăn trưa, cậu đã vẽ nhiều chi tiết trên khuôn mặt hơn là quần áo.

Cậu đã bắt đầu một cuốn phác thảo mới vào ngày hôm kia, và cuốn này nhanh chóng chứa đầy những bức vẽ bất tận về Snape uống trà, nấu ăn, pha chế, nói chuyện và thậm chí đá vào máy giặt. Có một bản phác thảo đặc biệt thú vị về khuôn mặt của Snape sau khi Harry giả vờ không biết mình đã làm gì sai. "Nhưng ông đã nói rằng ông không cần bất kỳ sự trợ giúp nào khi sử dụng một cỗ máy đơn giản của muggle được thiết kế để ngay cả một kẻ ngu ngốc như tôi cũng có thể sử dụng nó," cậu nhắc nhở người đàn ông. Và hình ảnh ấy hoàn toàn vô giá.

Nếu thành thật mà nói, có lẽ cậu cần được điều trị cho bộ não của mình hơn là đôi chân của mình – rõ ràng là cậu sắp phát điên. Thay vì trở nên buồn chán hay chán ngấy với việc vẽ đi vẽ lại cùng một khuôn mặt, cậu thậm chí còn trở nên mê mẩn hơn với khuôn mặt ấy. Cậu thậm chí còn nhìn thấy khuôn mặt ấy khi nhắm mắt lại vào ban đêm. Ít nhất thì cậu không phải lo lắng về việc khuôn mặt nào sẽ xuất hiện trong đầu khi cậu thủ dâm.

"Ông có thấy chán không?" cậu hỏi vào giữa trưa, sau khi nhận ra rằng đôi mắt của Snape đã trở nên ngơ ngẩn. Người đàn ông nhảy dựng lên, chậm rãi chớp mắt như thể đang ngủ gật.

"Hửm? À không, chỉ mệt thôi," Snape trả lời, nhân cơ hội này duỗi cổ ra. Ông nhìn Harry, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông không bao giờ nhìn thẳng vào mắt Harry khi ông nói những điều riêng tư, đó là cách mà cậu biết đó là điều sắp xảy ra. "Ta biết ơn vì đã sống sót đủ lâu để thấy một chút yên bình và tĩnh lặng, và có lý do để chỉ cần ngồi và tận hưởng nó. Ta sợ rằng khi tự mình xoay sở, ta sẽ tìm thấy công việc mới và những lo lắng mới. Ta dường như không bao giờ có thể dừng lại." Cuối cùng, ông nhìn xuống lòng bàn tay đang mở của mình.

Bàn tay của Harry ngừng đổ bóng, và cậu nhìn chằm chằm xuống đôi bàn tay ấy. Lần cuối cùng cậu dành một ngày mà không vẽ là khi nào? Cậu đã nghĩ rằng kể từ khi rời Hogwarts, mỗi ngày đều là một ngày nghỉ ngơi, thoát khỏi mọi thứ đã đeo bám cậu suốt những năm tháng đó... Nhưng nếu cậu sai thì sao? Có lẽ cậu vẫn đang chạy trốn, giống như Snape.

Họ ăn mì ống cho bữa trưa – hay đúng hơn là Snape ăn trong khi Harry đẩy cái bát của cậu đi. Cậu đã nhận được một món quà ngẫu nhiên từ Hermione - một chiếc nơ màu đỏ đậm, được gửi trong hộp đen thông qua thư cú - như lời cảm ơn vì đã "cho phép mình giúp đỡ cậu". Cậu không thể nghĩ ra bất cứ thời điểm nào để cậu cần đeo nó, vì vậy cậu nhét nó vào ngăn kéo. Sau đó, Harry vào phòng của mình để 'đọc' - ngủ trưa - trong khi Snape bắt đầu chuẩn bị cho các lọ thuốc trong ngày. Khi Harry quay lại với ông vài giờ sau đó, người đàn ông này đang ở trạng thái sung sức và đạt công suất tối đa để bù đắp cho thời gian pha chế đã mất.

"Ông đã từng dùng mấy thứ thuốc nào?"

Snape không nhìn lên. Ông đang tung hứng với quá nhiều nhiệm vụ nên không thể rời mắt đi dù chỉ một khoảnh khắc. Có sáu cái vạc đang di chuyển trước mặt ông và hai cái nữa đang sôi trên quầy phía sau. Vào lúc đó, ông đang khuấy hai cái bằng tay và một cái bằng phép thuật, trong khi một con dao tự động cắt ngọn và đáy của một cái rễ màu xanh lam. Ông trông không có vẻ thoải mái cho lắm, nhưng cậu chắc chắn vẫn tiếp cận Snape gần hết mức có thể. Đây là thời điểm hoàn hảo để hạ gục cảnh giác của ông và nhận được một số thông tin hấp dẫn. Cậu đã hy vọng rằng Snape sẽ mặc áo vest cả ngày, nhưng cái áo đó đã biến mất.

"Ý tôi là, dùng thuốc với tư cách là một thiếu niên chán ghét Máu bùn. Ông đã dùng loại gì vậy? Tôi sẽ không phán xét đâu." Harry tiếp tục, bất chấp yêu cầu sự tập trung của Snape. Theo những gì cậu được biết, giáo sư đã tự rước họa vào thân khi luôn từ chối sự giúp đỡ của Harry. Cậu sẽ rất vui nếu có một con dao không cần giám sát để cậu chặt thái, nhưng Harry không được phép chạm vào mấy thứ như thế... Bên cạnh đó, cậu đã bị các triệu chứng giống như nôn nao kể từ khi thức dậy sau giấc ngủ ngắn nên cậu đang cảm thấy đặc biệt khốn khổ.

Cậu nghi ngờ mọi thứ không diễn ra như người đàn ông đã lên kế hoạch. Mọi thứ đều suôn sẻ cho đến khi xét nghiệm máu, nhưng kể từ khi thay đổi loại thuốc, các triệu chứng của cậu ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Cậu uống thứ thuốc gì đó mới vào mỗi buổi tối, mà không có bất kỳ manh mối nào về việc liệu họ có tiến bộ hay không.

Chắc chắn đó không phải là tiến bộ, bây giờ cậu bị chuột rút định kỳ, đau đầu và buồn nôn. Mọi thứ cậu ăn đều khiến cậu phát ốm, vì vậy Snape đã bổ sung thuốc dinh dưỡng vào danh sách ngày càng nhiều các loại ma dược để đổ xuống cổ họng cậu.

Snape không trả lời, vì vậy cậu thở dài và ngồi phịch xuống xe lăn, xoay xoay cây bút chì trong ngón tay. Có lẽ cậu nên quay về phòng để vẽ, thử đưa vào ít nhất một vài trang không phải của Snape. Hoặc cuối cùng nói với mọi người rằng họ có thể vứt cách chữa trị vào nơi không có mặt trời chiếu sáng đi, bởi vì cậu không đầu tư cho cuộc tìm kiếm/chữa trị đôi chân này nhiều như họ đã giả định. Ngoại trừ việc cậu bắt đầu nhận ra rằng cậu đã đầu tư vào Snape, để giữ ông ở lại đây trong nhà.

"Cần sa," Snape nói, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Ông liếc nhìn Harry nhanh đến mức có thể là cậu đã tự tưởng tượng ra. "Thuốc hít. Ta không biết những ngày này thế hệ các cậu sẽ gọi nó thế nào. Ta thường xuyên hút chúng với Regulus Black. Bọn ta đã trải qua mỗi mùa hè trong tình trạng hưng phấn muốn bay lên trời."

Harry buộc phải ngậm miệng lại để không có bất cứ tiếng động nào có thể lọt ra ngoài, nhưng không thể. Vậy là, ông ta đã từng chơi thuốc. Cậu không thể kìm nén nụ cười của mình - Snape là một kẻ nổi loạn. Trước đó cậu không biết điều đó. Chuyện này gần như đủ để khiến cậu quên đi cơn đau đầu dữ dội của mình. "Đó là em trai của Sirius?" cậu hỏi. Đó chính là người đã lấy đi cái Trường Sinh Linh Giá.

Hết chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro