Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

"Rất giống nhau. Bọn ta là, à... một kiểu bạn bè, theo như bất kỳ ai có thể ở trong nhóm nào đó," Snape tiếp tục, nắm lấy con dao ma thuật và hoàn thành công việc nhanh hơn tốc độ mà ông đã thiết lập trước, trong khi đọc qua cuốn sổ ghi chú mà ông để trên giá đỡ. Ông thậm chí còn buông bỏ cái rễ cây mà không hề chậm lại, để đổi trang. Harry sẽ không ngạc nhiên nếu tiếp theo ông bắt đầu sử dụng ngón chân của mình, hoặc cắt đứt bàn tay của mình một lần nữa.

Ngón chân! Ông ấy có ngón chân. Cậu có thể thuyết phục Snape đi chân trần không? Đó là một phần mà Harry chưa nhìn thấy ở người đàn ông này. Tất nhiên là một trong nhiều phần. Trên thực tế, có rất nhiều chỗ cậu chưa thấy. Đó là điều tốt. Cậu không muốn nhìn thấy phần còn lại của ông ta, bởi vì điều đó sẽ rất kỳ lạ và cậu không kỳ lạ và mọi thứ vẫn ổn.

"Cậu đã nói là cậu sẽ không phán xét," Snape nói.

Harry nhanh chóng chỉnh lại khuôn mặt bình thường. Cậu đã nghĩ về... một thứ khác. "Tôi không. Nó... Lại chỉ là một cơn đau đầu thôi." Cậu nói dối, lấy tay che mặt mình. "Tiếp tục đi, tôi thích nghe ông nói chuyện."

Im lặng kéo dài trong một lúc lâu, nhưng cậu không dám ngẩng đầu lên vì cảm thấy đỏ mặt. Sau đó, cậu nghe thấy tiếng thủy tinh chạm vào kim loại, và Snape tiếp tục. "Ta đã hút cocain một lần. Ta cho rằng đó là 'hòa hợp', và vào thời điểm đó, người ta không biết rằng ta chỉ giả vờ. Không có một học viện đào tạo gián điệp nào cho những việc kiểu như vậy. Ta đã bị các thần sáng ở Portsmouth tóm được sau khi suýt bị mất tay lúc dùng thần chú dịch chuyển trúng vào nhà vệ sinh nam của một hộp đêm muggle. Albus đã cứu ta khỏi một bản tuyên án, một trong những điều mà ta – đã – mắc nợ ông ấy vì..."

Giọng nói của ông tiếp tục trong một âm thanh trầm đục mà Harry chắc chắn rằng cậu đang nghe, cho đến khi cậu chớp mắt tỉnh dậy và Snape đã biến mất. Hai giấc ngủ ngắn trong một buổi chiều, việc điều trị thực sự đã có hiệu quả với cậu. Cậu dụi lớp gỉ dính trên mắt, thấy nó có những đốm xanh và tím, rồi hất một mẩu vào một cái đĩa nhỏ để phòng khi Snape muốn nghiên cứu sau. Nó có thể có nghĩa là cậu đã không hấp thụ một cái gì đó đúng cách.

Hai vạc thuốc đang sôi sùng sục vẫn bốc khói nghi ngút, nhưng ngọn lửa đã tắt ở dưới sáu cái vạc còn lại, và những nguyên liệu vương vãi khắp không gian làm việc đều đã được cất gọn gàng. Rõ ràng, Snape đã hoàn thành công việc cần thiết cho chúng.

Đôi mắt cậu rơi vào cuốn sổ tay của Snape trên giá, và cậu lăn xe lại gần hơn một chút. Tốt hơn hết là cậu không nên bỏ nó ra khỏi vị trí – giáo sư rất bảo vệ nó, và ông ta có thể sẽ nhận ra nếu nó lệch dù chỉ 1/5 inch so với vị trí ban đầu. Liếc nhanh về phía cánh cửa đóng kín, Harry đạp phanh và giữ tay ghế, đẩy người lên để có thể đọc được những dòng chữ trên trang giấy. Cánh tay cậu rung lên dưới sức nặng.

Chữ viết tay ngoằn ngoèo của Snape thậm chí còn khó giải mã hơn bình thường, được viết nguệch ngoạc bằng những nút thắt chặt chẽ của các từ nối tiếp nhau và trông giống một loại kịch bản giả tưởng nào đó của yêu tinh hơn là tiếng Anh. Cậu nhận ra tên của chính mình, nhưng không nhận ra các từ ở hai bên. Yêu cầu Harry? Mảnh vụn Harry? Có lẽ đó là huýt sáo. Huýt sáo Harry hợp lý ở chỗ cậu có thể nói được ngôn ngữ phân tích cú pháp, nhưng cậu không thể ghép nó thành một câu cũng như không hiểu những từ khác trong đoạn văn đó. Cậu giải mã được một vài từ khác từ trang đó: "can thiệp", "không biết tại sao" và "điều trị". Thực sự có một chút thất vọng. Cậu đã hy vọng có được một số thông tin chi tiết về cách mà mọi thứ đang diễn ra.

Cậu giật mình khi Snape gọi tên cậu từ căn phòng khác. Cậu bị ngã và cố gắng xoay chiếc xe lăn đối diện với cánh cửa đúng lúc để thấy cánh cửa mở ra. "Thức ăn, nếu cậu muốn." Cậu nói với Snape rằng cậu sẽ đến đó ngay lập tức, và dùng ống tay áo của mình để lau mồ hôi trên trán. Cậu gần như không thể giữ được mình trong một phút.

'Thức ăn' là một món súp màu nâu không gây khó chịu, nhưng cậu không thể nuốt nổi ngay từ ngụm đầu tiên. Snape đưa cho cậu một lọ thuốc để thay thế, và Harry cho ông xem gỉ mắt lốm đốm nhưng không nhận được dấu hiệu nào về ý nghĩa của gỉ mắt đó cả. Nó khiến cậu nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi trong bệnh viện muggle, khi lần đầu tiên cậu chạy trốn và giả vờ mất trí nhớ. Họ luôn rất rõ ràng về những gì họ đang làm, những gì họ hy vọng tiết lộ từ các cuộc thử nghiệm và những gì họ tìm thấy. Sưng não, liệt nửa người và một ca nhiễm trùng phổi không ai biết từ đâu. Ồ, và rằng cậu không được chủng ngừa hầu hết mọi bệnh của muggle, một vấn đề mà họ đã khắc phục cho cậu bằng nhiều loại vắc xin khác nhau.

Họ ngồi cùng nhau trong im lặng ở bàn bếp trong một giờ sau khi Snape ăn xong, mặc dù thực tế là ông ấy phải có hàng triệu việc khác phải làm. Tiếng sột soạt của đầu bút chì là âm thanh duy nhất truyền qua giữa họ, cho đến khi Snape cuối cùng cũng đứng dậy và đấm đấm mấy phát vào lưng mình. Ông lẩm bẩm điều gì đó về việc "quá già để làm việc này", và Harry giấu một nụ cười.

Cậu từ chối để Snape rửa bát đĩa. "Hãy ngủ một giấc hay làm gì đó, bất cứ thứ gì người già các ông làm sau một ngày làm việc vất vả," cậu nói. Cậu thu dọn bát đĩa và thả chúng vào bồn rửa, nhăn mặt khi bàn tay trái co rút và nắm chặt thành nắm đấm.

Cậu cầm đũa phép trong tay mình để bớt cảm thấy vô dụng hơn, và đã sử dụng một câu thần chú để rửa sạch bát đĩa. Một làn sóng mệt mỏi khác ập đến khi cậu làm như vậy, và câu quyết định không có gì xấu hổ khi đi ngủ sớm. Cậu cảm thấy yếu đến mức cậu chỉ cởi một nửa quần áo trước khi leo lên giường. Một làn sương xám len lỏi trong tầm nhìn của cậu và cậu cố xoa mũi bằng tay trái, chỉ để nhận thấy rằng cánh tay đang co giật trên tấm ga trải giường bên cạnh cậu. Cậu cố gắng gọi to, nhưng tất cả những gì thoát ra được là một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt khi ý thức thoát ra khỏi cậu.

Hết chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro