Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Thứ hai tiếp sau đấy, Harry sắp xếp nơi làm việc của cậu cẩn thận hết mức, theo cách mà cậu nghĩ Sna - Slughorn sẽ làm. Cậu thái nguyên liệu thành độ lớn chính xác. Cậu bắt đầu thêm nguyên liệu vào đúng thời gian công thức chỉ định, đúng đến từng giây. Cậu vươn ra bỏ thêm lá khoai ma.

"Không," một giọng nói nhơn nhớt từ trên đầu cậu nói. Harry ngẩng lên. Snape nhìn xuống cậu với ánh mắt khó hiểu.

"Công thức nói bỏ chúng vào ngay bây giờ," Harry trả lời cụt ngủn.

"Công thức không chính xác. Cậu cần phải chờ cho đến khi nó màu xanh mòng két, không phải xanh lục lam."

"Ờ vậy thì tại sao công thức lại nói "Thêm vào khi thành màu xanh lục lam," đây?" Harry hỏi.

"Bởi vì nó được viết từ những năm 1400 khi có vô cùng ít sự phân biệt về màu sắc và không ai thèm sửa lại công thức," Snape đáp lời.

"Vậy mắc gì người ta lại dùng công thức này, nếu như màu sắc nó sai hoàn toàn như thế?" Harry hỏi, bực dọc quá độ.

"Nếu cậu muốn trở thành một Bậc thầy, cậu cần phải nhìn thấy trạng thái đúng chuẩn không chỉ bằng mắt, mà còn bằng cả pháp thuật. Đó là lý do tại sao nó lại được phân cho thực tập sinh. Chạm đến ma dược bằng pháp thuật của cậu. Cậu có cảm nhận được nó chưa sẵn sàng không?"

Harry nhẹ nhàng giải phóng pháp thuật của mình hướng đến món dược. Snape đã đúng, món dược cảm thấy thiếu sót một cách kỳ lạ. Harry quy cho sự thật rằng món dược ở trạng thái này vẫn chưa có quá nhiều nguyên liệu bên trong, nhưng khi cậu nghiền ngẫm vào sâu hơn, cậu đi đến kết luận là nó đơn giản chỉ cần thời gian lâu hơn. Harry thở dài.

"Quyết định quay trở lại rồi hả?" Harry hỏi. Câu nói phát ra nghe cay đắng hơn cậu dự liệu.

Snape ậm ừ vô tư. Harry quên mất cậu đã nhớ âm thanh đó đến mức nào. Harry nhắm mắt lại và giữ cho pháp thuật của cậu tỏa ra đến cái vạc. Khi nó cảm giác như đã sẵn sàng - như thể nó đang ngân nga đòi nguyên liệu tiếp theo, Harry mở mắt ra. Và biết gì không, món dược màu xanh mòng két. Harry khuấy độc rắn lục vào và đợi cho đến giai đoạn tiếp theo. Harry và Snape làm việc trong sự im lặng tương đối suốt cả ngày còn lại - Harry chỉ phá vỡ nó khi cậu muốn sự xác nhận rằng món dược đã sẵn sàng cho nguyên liệu tiếp theo.

Đến cuối tuần, Harry và Snape đã gần như trở lại trạng thái mà họ đã bắt đầu. Harry không muốn quên Snape có thể xấu tính kinh khủng đến mức nào, nhưng mỗi khi Snape nói gì đó không xấu tính, Harry sẽ lại cảm thấy bụng dạ cậu kỳ lạ.

Khi hai giai đoạn cuối cùng đến, Harry cảm thấy tự tin đủ để cảm nhận khi nào cậu nên bỏ nguyên liệu cuối cùng vào mà không cần sự xác nhận của Snape. Giai đoạn áp chót xảy đến sớm hơn nhiều so với trong công thức chỉ định, và giai đoạn cuối đến hơi chậm hơn. Khi Harry khuấy nguyên liệu cuối cùng vào, cậu cho phép bản thân ngẩng đầu nhìn Snape.

Snape liếc xuống từ bức chân dung, một bên lông mày nhếch cao. Có gì đó lấp lánh trong mắt ông - thứ gì đó mà Harry không thể hiểu nổi.

"Tốt," Snape nói. Thế đấy. Chỉ, "Tốt," và vậy là đủ để bụng dạ Harry lộn nhào, làm đầu gối cậu hơi yếu đi. Cậu bắt lấy bàn thí nghiệm để nâng đỡ cơ thể.

"Cảm ơn," Harry yếu ớt nói. Cậu hắng giọng. "Chắc là tôi sẽ đóng chai mẻ này đem cho Slughorn đây."

"Cậu nên bỏ nó ra khỏi nguồn nhiệt trước đã." Snape nhàn nhạt nhận xét. Harry thấy vệt ửng đỏ bò lên cổ cậu.

"Ừ, chắc rồi," Harry vung đũa để tắt ngọn lửa. Thay vì tắt đi nhẹ nhàng và ổn thỏa, ngọn lửa biến mất với một tiếng động nghe như bị hút vào trong máy hút bụi, và cái bếp lò rung lên.

"Chết, tôi làm hỏng nó rồi hả?" Harry hỏi. Cậu nhấc vạc ra khỏi bếp lò và đặt nó lên cái giá kệ để nó nguội bớt đi. Khi cậu chỉ đũa lại về cái bếp lò và gọi ngọn lửa ra lại, chúng bùng lên cả thước trong không trung trước khi dịu trở lại.

"Rõ ràng là không. Nhưng cậu sẽ phải cẩn thận hơn với chỗ cậu đứng trong tương lai," Snape nói, gật đầu về hướng tay Harry. Một bên tay áo Harry hơi xém nhẹ. Harry bận bịu chiết dược vài bình, dán nhãn lên chúng và viết tên lên một bình để cho Slughorn.

"Cảm ơn về sự giúp đỡ của ông," Harry nói khi đã xong việc.

Snape chỉ gật đầu.

*

Amanda, bạn gái Neville, đến Hogwart vào tuần này. Neville chặn Harry lại ở hành lang trên đường quay về từ văn phòng của Slughorn để mời cậu tham gia cùng với họ ở quán Ba Cây Chổi vào tối thứ bảy. Harry nhiệt tình đồng ý.

Amanda hóa ra là một trong những tổ hợp Gryffindor và Ravenclaw thú vị nhất Harry từng gặp. Gần như là kiểu anti-Hermione, cô ấy quậy phá và liều lĩnh, nhưng có vẻ như mê đắm với việc thu thập kiến thức vì lợi ích của chính bản thân nó. Cô ấy có âm giọng Úc đặc sệt, nhưng thỉnh thoảng lại đá thêm vài từ tiếng Quan Thoại. "Tôi lai Trung-Úc," cô giải thích. "Ba má tôi chuyển đến Úc khi má tôi mang thai em gái tôi."

Neville với Amanda trông... chà, dễ thương một cách kỳ cục, Harry nghĩ. Không phải kiểu thẳng-mặt, Won-won với Lav-Lav các thứ. Nó chỉ quá rõ ràng là họ tôn trọng lẫn nhau và quan tâm sâu sắc đến nhau. Và cô ấy rất phù hợp cho sự tự tin của cậu ấy. Cô ấy dễ cười, lớn tiếng và vô tư, và trông có vẻ cũng thích mấy trò-đùa-ông-bố nho nhỏ của Neville. Harry dễ dàng thấy nó khiến Neville vui đến thế nào.

"Ba tôi yêu Nev," Amanda nói, cười rộ lên. "Ông ấy ghét tất đám bạn trai cũ của tôi, nhưng rõ ràng là Neville khác biệt. Chúng tôi phải dùng Khóa cảng quốc tế để đến chỗ họ ở tận Melbourne. Em gái tôi cũng quý Nev, nhưng họ sẽ không đụng tay vô ảnh được đâu," cô huyên náo cười. "Tệ thật khi bà anh ghét em," cô bình luận với Neville, "bởi vì trong thời gian gần đây, em sẽ không sớm rời đi đâu."

Neville vén một lọn tóc loạn về sau tai cô - thực ra có hàng đống lọn tóc tán loạn, nhưng Harry nghĩ là Neville chọn lọn sau tai cô để cậu ấy có thể vuốt nhẹ má cô trong khi đưa tay về.

Amanda với Neville sẽ ở lại một phòng trong quán Ba Cây Chổi cho chuyến thăm viếng của Amanda, nên họ lui lên tầng khi đêm đã muộn. Harry tự đi về lâu đài một mình, để luồng khí mát lạnh thổi qua cơ thể cậu. Câu không say lắm, chỉ hơi ngà ngà say, nhưng sự mát mẻ vẫn cảm giác thật tuyệt vời. Cậu nghĩ trời sẽ đổ tuyết vào vài tuần tới, mặc dù cậu không biết liệu chúng có kéo dài đến tháng mười hai hay không.

Người chăn cừu đang mang tâm trạng vui vẻ khi Harry về tới. Dạo gần đây, anh ta đã lê la qua bức chân dung người kiếm sĩ Arthur ở cửa Neville, và anh ta bắt đầu miêu tả chi tiết khủng khiếp cuộc gặp gỡ của họ. Khi người chăn cừu bắt đầu tả một trong mấy sợi gân trên thằng nhỏ người kiếm sĩ, Harry cắt ngang anh ta.

"Anh chăn cừu," Harry bắt đầu, nhưng gọi anh ta thế nghe hơi kỳ. "Anh tên gì đấy?" cậu hỏi. "Tôi chỉ mới nhận ra là tôi chỉ toàn gọi anh là "người chăn cừu" suốt từ bấy đến giờ."

Người chăn cừu chớp mắt khó hiểu, không nghi ngờ gì vẫn còn đang kẹt trong dòng suy nghĩ lúc nãy của ảnh. "Tôi không có tên gọi, đồ ngốc này," anh ta nói. "Tôi không phải một bức chân dung, chỉ là một bức họa thôi. Tôi không vẽ dựa theo ai cả - tôi là nguyên bản; độc-nhất-vô-nhị."

"Anh muốn tôi gọi anh là gì?" Harry hỏi.

"Tôi là người chăn cừu," anh ta nói, lông mày vẫn nhăn tít vì bối rối.

"Đúng, nhưng kiểu, anh có muốn tôi gọi anh bằng tên gì khác ngoài người chăn cừu không?"

"Không - cái gì? Đó là tôi mà. Người chăn cừu." anh ta nói. "Harry, cậu rắc rối thật. Tôi phải công nhận, tôi có hơi đau lòng, nhưng mà nếu cậu muốn giỡn chơi, thì tôi chắc chắn tôi sẽ hùa theo, chỉ vì mình cậu thôi."

Harry cười to. "Thật đấy, anh chỉ nghĩ đến mỗi tình dục thôi à?"

"Chắc vậy," người chăn cừu nhún vai. "Người họa sĩ vẽ tôi có hơi biến thái. Nhưng mà cây hàng của ổng, dù sao thì, oh Merlin -"

"Cảm ơn, anh chăn cừu, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ chỉ vào đi ngủ ngay thôi," Harry nhanh chóng cắt ngang, gõ gõ lên tường. Người chăn cừu thở dài và để Harry vào phòng trong không vui.

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro