Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Khi Harry quay trở lại phòng mình đêm hôm đó, cầm theo một giỏ đồ ăn còn thừa do mấy con gia tinh chuẩn bị cho, cậu kiệt sức ngã vật ra chiếc ghế dài đệm đỏ của mình. Nó quá mềm mại và mời gọi, Harry không chịu nổi mà nhắm mắt lại mấy giây.

Chuyện tiếp theo cậu biết, là cậu tỉnh lại lúc ba giờ sáng bởi tiếng réo to của dạ dày. Cậu lờ mờ dụi mắt ngái ngủ, bắt lấy chiếc giỏ picnic từ chỗ cậu đã thả nó xuống, và mang chúng đến bên giường cậu. Ngả lại ra giường và nhai nuốt chiếc bánh sandwich, Harry nghiên cứu bức tranh treo tường đối diện giường ngủ của cậu. Nó là một khu rừng rậm rạp. Xanh rì và tươi tốt. Mặt trời lười biếng chiếu phủ lên tàn cây, tạo ra mấy vạt nắng thành hình gợn sóng trên mặt đất. Một cây dương xỉ đang nhẹ nhàng đung đưa, ngọn cây nó như trêu đùa lúc ẩn lúc hiện trong ánh nắng. Nhìn đến cây dương xỉ, Harry nhận ra thực chất đó là một cây dương xỉ gai cứng, một trong những nguyên liệu chính trong Thuốc Mọc Xương. Trong khi nghiên cứu bức tranh, Harry nhận ra hàng loạt cây cỏ trong khu rừng đều là nguyên liệu ma dược. Người nghệ sĩ đã vẽ nên chúng một cách tuyệt vời. Đám dương xỉ thật hoàn hảo, bụi mâm xôi nguyên sơ. Cậu tưởng tượng cảm giác sẽ thế nào khi được dạo bước qua cánh rừng ấy, gom nhặt thảo dược và cảm nhận ánh nắng ấm lốm đốm trên vai. Cậu gần như ước rằng mình được ở trong bức tranh ấy.

Chắc có lẽ mình nên kể cho Snape về bức tranh này, cậu nghĩ, sau đó tự cười chính mình trước hình ảnh Snape chạy nhảy tung tăng trong bức họa với chiếc giỏ nhỏ xinh bằng liễu gai trong tay. Kì cục y như suy nghĩ vừa nãy, Harry nghĩ không biết liệu Snape có thể thu gom nguyên liệu, hay là có thể điều chế dược ở trong tranh không. Nó sẽ buồn lắm, cậu nghĩ, nếu như Snape không thể làm việc duy nhất ông yêu thích trên đời này. Harry muốn giúp ông nếu cậu có thể. Sau cùng, hôm nay ông ấy cũng giúp ích rất nhiều. Ngoại trừ mấy lúc hơi phán xét ra, ông ấy chưa hề tỏ ra đối chọi Harry lần nào. Và ông ấy đã dành hàng giờ trong phòng thí nghiệm với Harry, xem cậu gần như phá hỏng món ma dược mà ông có nhắm mắt cũng điều chế được.

Harry cố không ghen tị với khả năng Ma dược của Snape, nhưng cảm giác đắng ngắt tràn vào trong miệng. Harry dám cá là Snape có thể điều chế hoàn hảo Dược Hưng Phấn khi ông học năm thứ năm. Harry chưa từng thật sự thưởng thức sự tỏa sáng của người đàn ông cho đến khi cậu tự mình bắt đầu chế dược. Ở Hogwarts, nó là một công việc bắt buộc, một thứ gây xao nhãng, một nỗi phiền toái. Nhưng bây giờ, Ma dược là lối thoát, là đam mê. Một thứ cậu tận hưởng, một thứ cậu muốn thành thạo - không chỉ vì sự nghiệp của cậu, mà còn cho chính sự tốt lên của bản thân mình. Ma dược là môn cậu tình nguyện đăng kí thêm một năm nữa để học tập. Và ma dược là thứ cậu giỏi - không phải giỏi theo kiểu truyền thống, giống như kiểu Snape, mà cậu giỏi việc chế tạo ma dược. Cậu có thể tạo ra món dược mới dễ như ăn bánh. Chắc đấy, có thể tỷ lệ chính xác của nguyên liệu có hơi sai lệch, nhưng cậu vẫn tạo ra món dược hoàn-toàn-mới có tác dụng. Harry giỏi môn Ma dược, và cậu sẽ không để chút gục ngã này làm lu mờ đi thành công trong suốt mấy năm qua. Cậu sẽ dùng những khoảnh khắc thất bại đó để trở nên tốt hơn, học hỏi từ sai lầm, nâng cao tay nghề của mình.

Với niềm hy vọng mới nhú mới cho kỳ thực tập, Harry cầm lên một cuốn sách mà câu đã trì hoãn chưa đọc từ lâu. Ma dược của Olde, đó là tựa sách, và nó lấp đầy bởi những chương sách được viết tay, mỗi chương nói về một loại ma dược cổ xưa. Harry bắt đầu lật qua những trang sách - cả thảy hai ngàn loại - cố thử tìm một loại ma dược cậu thấy hứng thú. Một số lượng khủng khiếp về ma dược tra tấn, và Harry lật nhanh qua những trang đó, trước khi đống hình minh họa thiêu cháy mắt cậu. Nhiều loại nữa gần như vô dụng, ví dụ như một loại dược phức tạp đến không cần thiết từ mấy năm 1400 cho phép người ta giả giọng kêu quạc quạc y như một con vịt thật. Fred với George chắc sẽ thích món ấy, ngoại trừ sự thật là một nửa số nguyên liệu của nó là bịa đặt và nửa còn lại là từ mấy loài động vật đã tuyệt chủng.

Một loại ma dược lọt vào mắt cậu - Panacea. Thuốc trị bách bệnh. Harry vật vã lướt qua thứ ngôn ngữ khó nhằn và chính tả lỗi thời của cuốn sách để đọc hết chương về Panacea. Được cho là một loại dược Hy Lạp cổ đại, Circe nguyên bản tạo ra nó để cho Odysseus sau khi ông ta trôi dạt vào bờ biển của bà, sử dụng nguyên liệu chỉ có hoa moly và minh chứng tình yêu của bà. Không lâu sau đó, một phù thủy người La Mã tên Flavia đã điều chế Panacea (Thuốc trị bách bệnh) cho người chồng của mình, người đang chết dần vì một căn bệnh không tên. Flavia sử dụng nền tảng là dầu ô liu, tất cả số trang sức vàng thừa hưởng từ gia đình, và nhiều thêm "minh chứng tình yêu của bà," một lần nữa. Bản ghi chép tiếp theo về loại thuốc này được điều chế thành công là ở Morthumbia những năm 700, một người chăn-gia-súc-ban-ngày, nhà-chế-dược-ban-đêm điều chế cho người vợ của mình khi cô ngã bệnh nặng sau khi sinh con. Ông cho vào gồm rượu mật ong, lông của con bò cái tơ mà bà yêu nhất, và một lần nữa, "minh chứng cho lòng chung thủy của ông". Cuốn sách có thêm nhiều ví dụ nữa, suốt đến tận những năm 1700, mỗi cái lại có thêm những nguyên liệu mơ hồ và cá nhân. Nó rất thú vị, Harry nghĩ, nhưng hoàn toàn không hề khả thi. Cậu cho rằng khả năng món dược kia là vô dụng và người bệnh không hẳn là được "chữa khỏi" và họ chỉ đơn giản là bình phục một cách thần kỳ. Tuy vậy, tìm hiểu về các lý thuyết đằng sau những món dược cổ xưa khá thú vị. Cậu quyết định tìm hiểu sâu hơn mấy cuốn sách về Panacea (Thuốc trị Bách bệnh), nghĩ rằng nó là một chủ đề nghiên cứu tuyệt vời cho bằng Bậc thầy của cậu.

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro