Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 5

Một buổi sáng, Harry thức dậy với một nỗi kinh hoàng không thể giải thích được khiến cậu choáng ngợp, nặng nề và kinh hãi đến nỗi cậu không còn sức để mở mắt. Để đáp lại một cách lịch sự với bữa sáng đã sẵn sàng của Molly, cậu loạng choạng đi xuống cầu thang, nhấm nháp một miếng bánh mì nướng nhỏ, nhận ra rằng mình hoàn toàn không để ý đến cảnh vật xung quanh, cậu chỉ còn cảm thấy tinh thần suy sụp.

Vì vậy, cậu nói với Hermione rằng hôm nay cậu sẽ gặp Snape sớm hơn và sau đó Floo đến quán bar Cái Rìu Mẻ. Từ đó, chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là đến quán rượu của dân Muggle, nơi cậu có thể tìm thấy một người bạn. Cậu giả vờ như đang uống rượu, phát ra ám hiệu rằng cậu muốn làm tình, rồi tìm một căn phòng gần đó, cuối cùng tìm được một người đàn ông rất quan tâm đến cơ thể của cậu (với bằng chứng là những dấu hôn khắp người cậu), để có một hồi làm tình mãnh liệt. Sau hai lần cực khoái, cậu đã cảm thấy một chút thư giãn, nó đơn giản vậy thôi. Thật không may, chuyện đó không thể xua tan nỗi phiền muộn trong lòng cậu, nhưng nó cũng đủ để làm cậu có thể không thấy đau nhói trong mỗi lần hít thở. Vượt qua buổi chiều với tiếng ngáy của đối phương, Harry viết "cảm ơn" bằng một ít xà phòng trên gương trong phòng tắm, sau đó quay trở lại phòng ngủ và đặt một bùa ngủ cho người trên giường để hắn không phát hiện ra khi Harry Độn thổ dời đi. Tiếp theo, cậu gặp Snape tại căn phòng này.

"Potter, cậu có ba phút để suy nghĩ trước khi kể hết." Snape biến ra một chiếc đồng hồ cát thu nhỏ trước mắt Harry, lơ lửng trên không như một thanh gươm của Damocles. "Ta sẽ rời khỏi đây trong ba phút nữa nếu cậu vẫn không thể sắp xếp ngôn ngữ. Ta nghĩ cậu biết chính xác nơi ta sẽ đến," Snape đe dọa Harry.

Harry uống thêm một ngụm rượu whisky. "Ông là một tên khốn nạn, Snape."

"Thật thảm hại và vô nghĩa khi cố gắng đánh lạc hướng ta khỏi hành vi thô tục không thể tin được của cậu bằng cách gọi tên ta; khi không có cách nào tốt để nghĩ về nó trong tâm trí tồi tệ của cậu. Mau nói đi. Ta nhắc lại. Ta vẫn đang chờ câu trả lời của cậu."

Uống cạn ly, Harry khẽ lẩm bẩm, vẫn hy vọng rằng Snape sẽ không nghe thấy những gì cậu đang nói, "Sau khi mọi người đã ngủ say, tôi đã đến quán rượu Muggle, sau đó ... ờ ... thu hút ai đó. Hoặc gọi ai đó đến, ờ, ông biết đấy, ngủ với tôi. Tôi không ngủ hai lần với cùng một người. Thường đến nhà người ta, hoặc tìm phòng bên ngoài, và sau đó, ừm, hai hoặc ba giờ. Chuyện là vậy. Đó là lý do tôi có dấu hôn. Tôi thường không làm như vậy vào ngày gặp ông, nhưng hôm nay thật tệ nên tôi đã đến quán bar Muggle trước khi tới đây."

Cả hai cùng im lặng. Sau đó Snape hỏi: "Trong một tuần cậu thường có mấy đêm như vậy?"

"Hai hoặc ba. Nhưng nếu có nhu cầu, tôi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào," Harry đột nhiên ngậm miệng. Đôi khi, thậm chí sẽ là ba hoặc bốn đêm, cậu tự thêm vào trong đầu. Tất nhiên cậu sẽ không để Snape biết điều đó. Về lý thuyết, nếu Snape nghĩ rằng thật đáng sợ khi quan hệ tình dục vô nghĩa với người lạ hai đêm trong một tuần, thì bốn đêm một tuần có thể khiến ông ấy cảm thấy càng ghê tởm.

"Nhu cầu?"

Con mẹ nó, ai đó đến giết tôi ngay đi.

"Họ không phải phụ nữ," Harry thú nhận. Cậu thậm chí còn không có đủ năng lượng để gồng mình trước làn sóng tấn công bằng lời nói tiếp theo của Snape. Harry Potter, kỳ tích của thế giới phù thủy, vị cứu tinh, đối thủ số một của Voldemort, là một người đồng tính chết tiệt. Mong manh. Ẻo lả. Đồng tính luyến ái. "Tôi đã nghĩ rằng tôi thẳng, nhưng, khi tự hỏi liệu ngày mai mình còn nhìn thấy mặt trời mọc hay không ...Tốt thôi, tôi là người đồng tính. Tôi thề với ông rằng những người tôi đã ngủ cùng đều giống như tôi. Là đồng tính. Chỉ vậy thôi, dừng ở đây đi."

"Ra vậy," Snape nói với giọng không chút cảm xúc. Nếu Harry có đủ năng lượng để nhận ra điều này, có lẽ cậu sẽ ngạc nhiên trước thái độ của Snape.

Vài phút sau, ánh lửa trong lò sưởi dần dần tắt, hai người trong phòng bất động, thậm chí không ai uống rượu.

Rồi Snape nói, giọng trầm đến mức Harry đoán được tiếng gầm gừ bão táp quen thuộc sắp đến.

"Theo phép lịch sự, ta muốn cậu biết rằng ta hiểu hoàn cảnh của cậu, Potter. Ta cũng muốn cậu hiểu rằng hành vi này không thể kéo dài. Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cậu cũng phải dừng ngay hành động giao du vô nghĩa với người lạ."

Bất cứ lúc nào Harry cũng có thể cười thành tiếng. Chỉ có Snape mới gọi hành động chọn người để làm tình trong quán bar là 'việc giao du vô nghĩa với người lạ', và thay vì bảo cậu cút đi thì ông lại nói, 'hãy dừng lại'."

"Theo một cách nào đó, cậu sẽ ngày càng thèm muốn những người lạ đó hơn và cơn đói của cậu sẽ không được thỏa mãn."

Harry đỏ mặt. Đôi mắt của Snape đã bắt giữ điểm này.

"Ta chắc rằng cậu vẫn không cảm thấy thỏa mãn." Harry cúi đầu, hy vọng có thể thừa nhận lời nói của Snape. "Ta có thể đoán được, ở một mức độ nhất định, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo." Lời nói của Snape khiến Harry phải ngước nhìn. "Những quán bar cậu thường lui tới dạo này là nơi tập hợp của đủ loại người. Vào thời của ta, loại hình thành lập này được gọi là 'buôn bán hoang dã'." Harry nhăn mặt. "À, phản ứng của cậu vẫn vậy."

Snape nhìn Harry từ trên xuống dưới. "Cậu vẫn còn trẻ. Cậu có sức quyến rũ. Bên người cậu tự nhiên sẽ không thiếu người yêu. Cậu tới cái nơi mà tuổi trẻ và sức sống được xem là hàng hóa mua bán có giá trị nhất. Nhưng với một ly rượu whisky, cậu sẽ choáng váng với ám chỉ tình dục của tất cả các loại người đến uống rượu với cậu. Cậu sẽ không có nhiều thời gian để phân biệt xem điều người kia mang lại cho cậu là thô bạo hay quá mức thô bạo, thậm chí nhiều hơn cậu có thể tưởng tượng, so với những gì cậu muốn. Những gì cậu cần. Kể cả cho dù theo thời gian, nó vẫn sẽ để lại dấu vết. Nhưng nó không là gì đối với cậu, cậu sẽ tự nhủ với mình như vậy, bởi vì cậu vẫn còn một cây đũa phép. Nếu mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của cậu, cậu có thể sử dụng bùa Quên Lãng hoặc làm hắn ta choáng váng." Snape dừng lại. "Hoặc là làm bọn họ choáng váng. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ được xoa dịu nhẹ nhàng, nhưng ta đảm bảo với cậu, đó là nơi cậu không thể phân biệt được đâu là lòng tốt thực sự và sự tàn nhẫn. Thoạt đầu, cậu có thể nghĩ đó chỉ là tình một đêm bình thường, nhưng, cậu Potter, ta tin rằng cuối cùng cậu sẽ chỉ được chào đón bằng sự trừng phạt."

Harry nhìn chằm chằm vào Snape. Snape nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt thành ghế.

Snape tiếp tục, "Sẽ chỉ là vấn đề thời gian để đến thời điểm mà cậu nhận ra cây đũa phép không có ở đó, và cậu thì đang bị hắn đánh đập, đang bị tàn phá bởi một kẻ có thể đã ghê tởm cách hắn phải thân mật với cậu, hoặc ngược lại. Ta lệnh cho cậu ..." Nói đến đây, Snape mở mắt ra bắt gặp ánh nhìn của Harry, "Ta lệnh cho cậu dừng việc đó lại. Không phải vì ta quan tâm cậu ngủ với ai, cậu Potter. Cậu có thể làm chuyện đó với đám Nhu trùng, nhưng là," Harry phát hiện âm điệu của Snape ngày càng hạ thấp. "Chỉ khi cậu thực sự phát điên."

"Chẳng lẽ ông ... ?" Giọng Harry nhỏ dần, sợ hãi hỏi Snape vấn đề này, nhưng cậu rất muốn biết câu trả lời.

"Về chuyện đó ta có thể viết thành một cuốn sách, cậu Potter," Snape trả lời Harry bằng giọng quen thuộc, ngả người ra ghế và nhắm mắt lại, kết thúc giọng điệu cố tình kéo dài của mình.

Ôi chết tiệt! Snape là người đồng tính. Snape cũng đi chơi trong một quán bar dành cho người đồng tính để tìm kiếm bạn tình. Trong suy nghĩ của Harry, đây là lần đầu tiên Snape thực sự hiểu được tất cả những gì cậu đã nói - ông ấy hiểu đó là cọng rơm cứu mạng mà cậu nắm lấy khi sống lay lắt trong thế giới đầy rắc rối này khi tìm đến một người không hề quen biết. Snape hiểu cậu. Và ông cũng có ý tưởng giống cậu.

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro