Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 10

Snape biết ông đang mơ khi thấy mình đang đi dọc con đường vắng vẻ đến Hogsmeade với chiếc mặt nạ Tử thần Thực tử trên tay. Những lần duy nhất ông rời khỏi Hogwarts vào ban đêm là khi ông bị ép buộc; cho dù là bởi một trong những 'Đêm liên kết' của cụ Dumbledore hay lệnh triệu tập từ Chúa tể Hắc ám. Mỗi lần như thế, ông sẽ lấy chiếc mặt nạ của mình, nhét nó vào túi giấu trong áo choàng và nhanh chóng rời khỏi Hogwarts cho đến khi ông có thể Độn thổ. Trước đây ông chưa bao giờ dành thời gian để đi bộ thong thả.

Mặt trăng treo thấp và tròn đầy trên bầu trời, âm thanh duy nhất là tiếng sỏi đá vang lên dưới chân Snape. Con đường trải dài cô đơn trước mặt. Ông nhìn về phía sau và trong ánh sáng rõ ràng, ông có thể nhận ra các tòa tháp của lâu đài.

Theo giấc mơ trôi tiếp, thì đây có lẽ là một giấc mơ đẹp.

Ông tiếp tục bước đi trong im lặng, tận hưởng cảm giác đôi chân co duỗi và không khí mát lành tràn vào phổi. Ông cảm thấy tĩnh lặng, bình yên với chính mình. Chỉ riêng những cảm giác đó thôi cũng đủ khiến ông ước mình có thể mơ như thế này mỗi đêm.

Ông nghe thấy tiếng ồn phía sau và vội quay lại. Ông nhìn thấy ở bên đường có một bóng người nhỏ bé. Snape nắm lấy cây đũa phép của mình và giữ nó phòng thủ trước mặt mình.

"Ai đó?" ông hỏi, chất giọng trầm lắng vang lên giữa bốn bề im lặng. Bóng người chậm rãi đi về phía trước.

Snape giữ bình tĩnh. Dù đó là ai, chiều cao cho thấy đó không phải là người lớn, vì thế nỗi sợ hãi của ông giảm bớt.

"Potter?" ông nói, lông mày nhíu lại. "Cậu đang làm gì ở đây?"

Sau đó ông giật nảy mình. Đây không phải là Harry Potter mà ông biết trong thực tế. Harry Potter này hình dáng giống như hơn hai năm về trước. Rõ ràng là cậu ta thấp hơn, với đôi mắt long lanh như thủy tinh đầy vẻ bối rối. Tay phải của cậu nắm chặt lấy đũa phép, tay trái quấn đầy những sợi rong biển mỏng dẹt như ruy băng.

"Potter?" ông hỏi lại lần nữa, tiến lại gần cậu bé. Đến gần, ông nhận ra thời điểm nào trong quá khứ ông đã nhìn thấy Potter trông như thế này.

Trong Giải đấu Tam pháp thuật, Harry đã sử dụng Cỏ mang cá để cậu ta có thể thở dưới nước. Snape nhận ra cậu bé ướt sũng, cơ thể run rẩy vì lạnh.

"Cậu không sao chứ?" Snape hỏi, cảm thấy hơi ngu ngốc vì ông biết đây chỉ là một giấc mơ, cũng biết rõ rằng Harry đã hoàn thành thử thách của giải đấu mà không hề hấn gì.

Ông khuỵu chân xuống trước mặt cậu bé để nhìn rõ hơn tình trạng của cậu, ngay lập tức Harry vòng tay qua cổ ông, ôm ông thật chặt và thở hổn hển bên tai ông. Snape có thể cảm thấy nước lạnh thấm vào áo choàng của mình.

"Thôi nào," ông nói, cánh tay lúng túng di chuyển để vỗ nhẹ vào lưng cậu bé đang run rẩy. "Thôi nào."

Hơi thở của Harry không hề chậm lại; Snape có thể cảm thấy những tiếng thở ra dồn dập trên cổ mình.

"Không sao đâu," ông lặp lại, kéo áo choàng của mình bọc lấy cơ thể đang run rẩy rồi ôm chặt cậu vào ngực mình. "Không sao đâu, cậu bé, cậu sẽ không bị hại đâu. Ta sẽ bảo vệ cậu."

Snape kinh hoàng khi cảm thấy đôi môi mát lạnh của Harry chạm vào cổ mình. Môi của Harry từ từ di chuyển trên da ông như để nếm thử phản ứng của ông.

"Đừng," Snape thì thầm, cố gắng kéo mình ra khỏi cậu bé. Ông cảm thấy một chiếc lưỡi ấm áp chạm vào má mình.

"Làm ơn đừng," ông rên rỉ, mắt ông nhắm chặt lại khi cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

"Giáo sư ơi," Harry nói rồi lùi lại khỏi vòng tay của Snape và với một cái quẹt nhanh đũa phép, cậu tạo một vết cắt nhỏ ở cổ họng.

"Làm ơn," Harry lặp lại, áp cổ họng đang rỉ máu vào miệng Snape. "Em muốn ông..."

Snape nhào tới. Không một giây chần chừ, miệng ông ngậm lấy cổ Harry một cách thèm khát, ông gần sung sướng đến ngất đi khi giọt máu đầu tiên rơi xuống lưỡi.

Quá ngon, quá ngọt ngào.

Thật mạnh mẽ.

Thật tinh khiết.

Harry vặn vẹo trong vòng tay ông và ép chặt hơn vào ông. "Làm ơn," cậu thút thít, vuốt ve mái tóc của Snape khi ông điên cuồng mút cổ cậu.

Còn chưa đủ. Máu chảy chưa đủ nhanh. Snape xé toạc chiếc áo sơ mi của Harry, tìm kiếm thêm da thịt để áp vào, nhiều da thịt hơn để máu chảy ra. Ông có thể cảm thấy gai ốc của mình nổi lên vì phấn khích; lượng máu ông đang hút từ Harry dường như đi thẳng xuống hạ thân của ông.

"Harry," ông rên rỉ trên da thịt nóng bỏng, liếm, mút. "Harry. Harry. Ôi, Harry."

Ông choàng tỉnh lại, đột ngột ngồi dậy từ bàn làm việc của mình. Hóa ra ông đã ngủ thiếp đi khi đang đọc sách. Ông cảm thấy môi mình ướt. Ông loạng choạng đứng dậy khỏi ghế, khiến nó đổ xuống sàn, và ông chạy nhanh vào phòng tắm. Ông nhìn vào gương và thấy những vệt đỏ chảy ra từ miệng mình. Ông tái mặt nhìn khuôn mặt nhăn lại vì tuyệt vọng. Ông đưa bàn tay đang run rẩy lên miệng đầy màu đỏ và nhìn chằm chằm vào những ngón tay nhuốm màu của mình. Sự kinh hoàng xen lẫn bản năng, ông nâng các ngón tay lên đầu lưỡi.

Là mực.

*

Cuối tháng, đó là thời gian cho chuyến đi hàng năm của Harry đến Hẻm Xéo để mua đồ dùng học tập. Dumbledore đã sắp xếp để cậu gặp Hermione, Ron và ông bà Weasley tại quán Cái Vạc Lủng. Mặc dù họ sẽ không chủ quan, nhưng rõ ràng vài giờ ra khỏi nhà sẽ không quá nguy hiểm, đặc biệt nếu họ nhanh chân.

"Để cậu ấy yên, Ron," Arthur nói, quỳ xuống bên cạnh họ. "Harry? Con ổn chứ con trai?" Arthur lo lắng nhìn xung quanh - họ đang thu hút ánh nhìn.

"Dừng lại, dừng lại, DỪNG LẠI!" Harry hét lên, sau đó nôn mửa. Ron chần chừ, nhưng vẫn tiếp tục xoa lưng cho Harry.

"Harry! Chuyện gì vậy?" Arthur lặp lại, nhìn xung quanh một cách tuyệt vọng. Molly đã ở đâu khi mình cần cô ấy?

"Voldemort," Harry thì thầm, rồi ngất đi. Ron đỡ cậu tránh đi bãi nôn của chính mình.

Arthur đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Harry khỏi tay Ron và ôm chặt lấy cậu. "Hãy tìm mẹ của con, và nói với bà ấy rằng bố đã đưa cậu ấy trở về ngôi nhà đó. Bảo bà ấy thông báo cho cụ Dumbledore càng nhanh càng tốt. Đi mau!"

Ron không hề chần chừ. Cậu nhảy lên và sử dụng cơ thể to lớn của mình để đẩy qua đám đông đang tụ tập.

Arthur nhắm mắt lại và để mình cùng Harry độn thổ trở lại quảng trường Grimmauld.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro