Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 13

Harry mở to mắt và lùi lại một bước. "Ông... ông," cậu lắp bắp.

"Ta sao nào, cậu Potter. Ta là ma cà rồng? Ta muốn hút máu của cậu? Ta muốn biến cậu thành một Xác sống? Ta muốn đem cái xác nửa phân hủy của cậu đến cho Chúa tể Hắc ám như một món quà? Thế nào, cậu Potter?" ông hỏi một cách đầy đe dọa.

"Ông vẫn ăn uống bình thường mà," Harry lẩm bẩm, không còn sợ hãi nhưng cảm thấy câu này mình nói ra hơi ngốc.

"Suy nghĩ sắc bén đấy," Snape nói rồi đặt lại những tờ giấy da lên bàn làm việc. Harry thấy chúng được viết bằng tiếng La-tinh, tiếng Anh và một vài ngôn ngữ khác mà cậu thậm chí còn không nhận ra.

"Nếu việc này có chút gì liên quan đến cậu - mặc dù không hề, vậy thì, ta sẽ nói cho cậu một số chi tiết cụ thể để trí tưởng tượng điên rồ của cậu không đi quá xa, dẫn đến việc ta sẽ bị đánh thức vào một đêm nào đó bởi cậu đang cố gắng đóng một cây cọc vào trái tim ta - đúng là ta đang tìm kiếm. Ý tưởng này nghe có vẻ nực cười với cậu, nhưng đôi khi đọc một chút cũng có ích cho một người đang tìm kiếm câu trả lời."

Harry nghiền ngẫm câu nói của Snape - cậu biết mình đã bị xúc phạm ở đâu đó, nhưng điều đó là bình thường. Một phần nhỏ trong cậu cảm thấy buồn cười trước hình ảnh Snape nằm lạnh lẽo, xanh xao và vô hồn trong quan tài, trong khi Harry cố cắm một cây cọc vào ngực ông ấy.

"Điều đó có nghĩa là... ông không phải là một trong số họ, thưa ông?"

Snape nhếch mép. "Vẫn chưa, cậu Potter. Nơi nào có sự sống, nơi đó có hy vọng."

"Tôi muốn giúp đỡ," Harry nói quả quyết. Snape khịt mũi định mở miệng mỉa mai cậu.

Harry đã nói ngay "Tôi biết tôi không thông minh như ông, có lẽ sẽ không bao giờ, nhưng nếu có bất cứ điều gì tôi có thể làm, tôi sẽ cố gắng."

"Có lẽ sẽ không bao giờ, Potter?" Snape cảm thấy buồn cười.

Harry cười lên. "Đúng vậy, sẽ không bao giờ. Nhưng ý tôi là, tôi muốn giúp đỡ."

Snape bối rối nhìn cậu. "Nhưng tại sao?"

Harry nhún vai. "Như tôi đã nói, trong quá khứ ông đã luôn giúp đỡ tôi, ngay cả khi tôi không biết điều đó, và tôi muốn trả ơn ông. Và... điều này xảy ra với ông có một phần là lỗi của tôi."

"Cảm giác tội lỗi à, cậu Potter? Ta khó có thể cảm nhận được cảm xúc cao quý thế nào khi một người phải đi giúp đỡ kẻ thù."

Harry giận dữ nhìn ông. "Ông không phải là kẻ thù của tôi, không phải nữa. Tôi không biết tại sao ông vẫn ghét tôi, nhưng tôi không ghét ông. Tôi đã nói với ông điều đó rồi."

"À đúng," Snape nói, nhớ lại một buổi chiều mà ông ngủ quên trong khi có mặt của thằng nhóc. Ông đã nghĩ cuộc nói chuyện cuối cùng của họ chỉ là một giấc mơ. Ông đã suy ngẫm về những khả năng có thể xảy ra. Đúng là cậu ấy không phải nói đùa, nhưng Harry sẽ không giúp được gì nhiều trừ khi được hướng dẫn. Hơn nữa cậu ấy đã biết về tình trạng khó khăn của ông.

"Làm ơn đi," Harry nói nhẹ nhàng, vẻ mặt cương quyết. Snape cố gắng nghĩ ra tất cả những lý do mà ông không nên tin tưởng Harry lần nữa, nhưng không có lý do nào xuất hiện trong đầu ông. Tất cả những gì ông có thể nghĩ đến là giấc mơ mà ông đã có, về cách cơ thể ướt lạnh của Harry ép vào người ông, cách mà Harry đã tự cắt cổ mình và hiến máu cho ông.

Làm ơn đi.

Snape cau mày. "Được rồi," ông thất thần khi nghe chính mình đồng ý.

*

"Tôi vẫn chưa nói gì. Với bất kỳ ai, kể cả Ron và Hermione. Tôi đã nói rằng ông có thể tin tưởng tôi từ bây giờ. Tôi thề với ông."

"Như một Gryffindor?" Snape chế nhạo.

"Không, với tư cách là một người đàn ông."

Snape nghi ngờ nhìn cậu, Harry kiên nhẫn chờ đợi quyết định của ông. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy điều này rất quan trọng khi cậu được người đàn ông này đối xử như một người trưởng thành, và bình đẳng. Cậu biết về cơ bản cậu đang đặt mạng sống của mình vào tay Snape mỗi khi họ tập luyện cùng nhau, và cậu cũng muốn có một cách cân bằng nó.

Snape chậm rãi chớp mắt, sau đó gật đầu. Harry bước đến bàn của ông.

"Hãy đọc cái này," ông lẩm bẩm, dúi một mảnh giấy da vào tay Harry. Đó là bài thơ mà Harry đã đọc ở quảng trường Grimmauld. Cậu đọc lại nó, nhưng không thể nhận ra bất kỳ ý nghĩa mới nào trong đó, bất kể gần đây cậu đã dịch rất nhiều tài liệu.

"Đó là thông tin đáng tin duy nhất mà ta tìm thấy trong núi tài liệu này," Snape nói một cách miễn cưỡng rồi ngồi xuống. "Đó là một mô tả về lời nguyền. Cậu biết bao nhiêu về ma cà rồng?"

Harry nhún vai. "Không nhiều. Ngoài giáo sư Lupin, chúng tôi đã không gặp nhiều may mắn trong việc tìm được một giáo viên giỏi về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám."

Snape mắt nheo lại. "Thế đấy. Cho phép ta nâng cao kiến ​​thức của cậu trong lĩnh vực đặc biệt đó. Lời nguyền, tình trạng, hay hình thái ma cà rồng được lan truyền qua việc truyền dịch cơ thể; đặc biệt là máu."

Harry nhún vai. Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng biết điều đó.

Snape cau mày và tiếp tục. "Có nhiều hình thức khác nhau mà hình thái ma cà rồng có thể thực hiện. Nếu... nạn nhân... bị ma cà rồng cắn và máu của họ bị uống, đó sẽ là một nửa của lời nguyền. Chỉ đến khi nạn nhân đâm thủng da và uống máu của ma cà rồng thì chu trình mới hoàn tất. Cả hai phải uống máu từ người kia cùng một lúc. Chính sự đáp trả này khiến nạn nhân biến hình ngay lập tức. Nếu điều đó xảy ra, tình hình là không thể thay đổi."

Harry nghiêm túc nhìn. "Ông đã -"

"Ta không biết," Snape cáu kỉnh. Ông bình tĩnh lại và nói. "Ta không."

Harry gật đầu và Snape nhìn cậu với vẻ ngờ vực, rồi tiếp tục. "Thật không may, từ thời điểm này ta chỉ có thể suy đoán. Chưa có đủ nghiên cứu được thực hiện trong lĩnh vực này."

Harry nhíu mày suy nghĩ. "Tại sao không? Không phải là nên có ai đó nghiên cứu về điều này từ trước đến nay hay sao?"

"Ma cà rồng là sinh vật nổi tiếng với sự bí ẩn, Potter. Phần lớn thế giới Phù thủy sẽ giữ cho cậu ấn tượng sợ hãi và ghê tởm đối với chúng."

"Giống như người sói." Có gì đó lóe lên trong mắt Harry.

Snape đồng ý. "Giống như người sói. Còn đối tượng thứ hai - những người chỉ uống máu của ma cà rồng. Họ..."

Snape dứt lời, môi nhếch lên nhăn nhó.

"Cũng giống như ông, phải không?"

Snape quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Harry, cố gắng xem liệu ông có đang bị chế nhạo hay không. Harry chắc chắn rằng khuôn mặt của mình không thể hiện điều gì khác lạ.

"Giống như ta, Potter. Nếu một... nạn nhân... được thực hiện theo cách này, thường là không có sự đồng ý của họ, sẽ có một khoảng thời gian nhất định trôi qua trước khi họ biến đổi hoàn toàn. Hãy nhìn những con số trên tờ giấy da."

Harry thực hiện một phép tính nhanh trong đầu. "Có phải là chỗ 'bảy bảy bảy' không thưa ông?"

Snape gật đầu.

"Là ba trăm bốn mươi ba."

"Ngày, Potter. Ngày."

"Cho đến nay là ngày mấy, thưa ông?" Harry hỏi nhỏ.

"Năm mươi sáu. Như vậy ta có thời gian cho đến cuối tháng sáu năm sau để nghĩ ra một cái gì đó," Snape thở dài. "Nghe có vẻ lâu đấy, nhưng ta không thể tìm thấy..." giọng ông kéo dài phiền muộn.

"Ông sẽ làm được, thưa ông," Harry nói, nắm chặt lấy cánh tay của ông. "Dumbledore và tôi sẽ giúp ông."

Hết chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro