Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 16

"Chiết Tâm Trí Thuật." Bộ não của Harry như bị xé toạc, nhưng cậu vẫn cố gắng đẩy được nó ra sau một hồi vật lộn. Snape bắt đầu tăng nhịp độ cho các bài học của họ, ngay sau khi lời nguyền được thực hiện, ông sẽ chuẩn bị một bùa chú tấn công để ném vào Harry.

Harry cảm thấy mình như bị đập vào bức tường, cậu cắn chặt răng cố gắng đóng chặt tâm trí.

Những dòng ký ức ngẫu nhiên đang gào thét trong tâm trí cậu dần tăng tốc và trở nên rõ ràng. Cậu đè chúng xuống, cổ họng căng lên khi đáp trả lời nguyền của Snape.

"Chiết Tâm Trí Thuật," Snape hét lên.

"Không phải... hôm nay... Snape," Harry lẩm bẩm, cậu đẩy lực lượng xâm lược ra khỏi tâm trí.

Cậu thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại. Cậu lắc đầu để chất lỏng cay xè bay ra khỏi mắt. Snape vẫn bình thản, nhưng khuôn mặt nhợt nhạt của ông ấy có một biểu cảm vặn vẹo mà Harry nhận ra đó là một biểu hiện của sự tôn trọng.

"Không tệ, Potter."

"Không tệ chút nào, Harry," cụ Dumbledore nói từ góc tường. Hai người xoay lại nhanh chóng, cây đũa phép chỉ theo hướng giọng nói.

Harry thở phào nhẹ nhõm, còn Snape nheo mắt. "Hiệu trưởng," cậu nói.

"Ta chỉ muốn xem hai người tiến triển như thế nào," cụ Dumbledore vui vẻ nói. "Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp."

"Em nghĩ vậy," Harry nói, dùng vạt áo phông lau trán. "Em cũng đã xoay sở để chống lại giáo sư Snape được vài lần."

"Tốt, rất tốt," Dumbledore nói, đi đến giữa phòng. "Severus?"

Snape nhăn mặt. "Cậu bé đang... tiến bộ. Cậu ấy đã có vài bước tiến."

Dumbledore mỉm cười. "Con cùng ta thử một chút nhé, Harry?"

Harry mỉm cười. "Được ạ, nhưng em hơi mệt. Có thể mất một lúc em mới đẩy được tâm trí thầy ra ngoài."

Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra khỏi tay áo. "Hãy cố gắng hết sức, Harry." Ông vung đũa phép của mình, đột nhiên Harry nhận ra điều gì đã khiến cụ Dumbledore trở thành một pháp sư đáng sợ như vậy, và hiện tại vẫn là một kẻ đáng sợ.

"Chiết Tâm Trí Thuật," ông nói nhẹ nhàng, đầu của Harry bị hất ra sau khi va chạm. Đầu của cậu như bị đập bằng một cái búa tạ. Cậu cảm thấy tâm trí của cụ Dumbledore lướt qua lớp vỏ mềm mại của tâm trí mình, lướt qua những đường cong. Harry hít một hơi thật sâu và đẩy chúng ra.

"Xuất sắc, Harry, làm tốt lắm. Và cả cậu nữa, Severus," Dumbledore nói. "Ta rất hài lòng với nỗ lực của cả hai."

"Hiệu trưởng, em nghĩ rằng thầy đã nương tay quá nhiều. Thầy có thể làm mạnh hơn, thầy biết đấy, giáo sư Snape tàn bạo hơn thầy rất nhiều."

Snape khịt mũi quay đi, khoanh tay dưới áo choàng. Dumbledore nhướng mày.

"Có vẻ như ta đã bị khiêu chiến," ông nói nửa đùa nửa thật, "Tốt thôi. Chiết Tâm Trí Thuật!" Lần này sức mạnh của câu thần chú đã đánh bật Harry, cậu cảm thấy bức tường phòng thủ của mình bị xé toạc. Nó giống như tâm trí của cậu được làm bằng cao su, và cụ Dumbledore là một cây gậy sắc nhọn chọc vào và tạo ra những cái lỗ để chui vào.

Harry thấy những cảm xúc gần đây nhất của mình, những ký ức đau thương nhất của cậu, hiện lên rõ ràng trong não. Umbridge cười nhạo khi Harry rạch lên làn da của chính mình bằng bút lông của mụ. Sirius ngã vào Cổng Tò Vò. Quả cầu tiên tri rơi xuống làm vỡ sàn nhà. Ron chìm đắm trong những ảo ảnh mê muội. Đầu của Tử thần Thực tử lão hóa rồi tự đổi mới không ngừng. Snape bị tra tấn bởi Malfoy. Harry la hét và nôn mửa. Dumbledore nhìn cậu và khóc. Harry tự ném mình vào vòng tay của Snape và đưa ra cái cổ của mình.

"Đủ rồi!" cậu thở hổn hển buộc hiệu trưởng ra khỏi tâm trí. Harry lấy kính ra khỏi mặt để dụi mắt. Cậu có thể cảm thấy một cơn đau nhức nhối đang dồn lên trong não. Cậu đã không bị đau đầu như thế này kể từ cái hôm ngất xỉu ở Hẻm Xéo.

"Albus -"

"Chúc ngủ ngon, Severus. Chúc ngủ ngon, Harry. Ngủ một giấc đi. Mỗi người đều xứng đáng có một đêm ngon giấc."

Harry nhìn chằm chằm vào chiếc lọ gần như trống rỗng, uống nốt vài giọt cuối cùng còn sót lại khi cụ Dumbledore rời đi.

"Cái đó?" Giọng nói trầm thấp của Snape vang lên.

"Cái gì cơ, thưa ông?" Harry đáp lại, cuối cùng cũng bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.

Harry nhìn chăm chú, cậu sẽ không lùi bước và sẽ không nói ra. Giấc mơ đó đã quá đủ tồi tệ - bây giờ đến hiệu trưởng cũng biết. Cậu sẽ không để thêm người nào nữa biết về giấc mơ kỳ quái đó, nhất là Snape.

Snape nhìn cậu chằm chằm, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt cứng rắn. Ông đột ngột quay lại, bước đến bàn của mình.

"Chúc ngủ ngon, Potter," ông như nói với cái bàn trước mặt.

"Buổi tối tốt lành, thưa ông," Harry đáp nhẹ nhàng, thu dọn đồ đạc và lên đường trở về Tháp Gryffindor một mình.

Hết chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro