Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 17

Những cơn gió mùa thu ở Hogwarts thổi nhanh như dao cắt. Những viên đá khô khốc của lâu đài dường như co lại trong gió, hành lang dài dẫn đường hoàn hảo cho những cơn gió lạnh, kèm theo bệnh cảm cúm cho tụi học sinh.

Harry nhăn mặt khi xì mũi lần thứ mười một trong ngày. Mắt cậu ngấn nước, mũi tắc nghẽn, xương khớp đau nhức theo mỗi bước chân khi cậu rời khỏi chiếc giường êm ái, ấm áp và thoải mái.

Nơi được bao phủ bởi xác của những con chuột chết.

Snape nhìn chằm chằm vào cậu, trên mặt ông xuất hiện những đốm màu. Harry bối rối nhìn những con chuột chết. "Ông đã-? Có phải ông, ông đã giết chúng?"

Snape mím chặt môi một lúc rồi mới nói, "Tất nhiên là ta đã giết chúng rồi Potter, trừ khi cậu nghĩ chúng là món quà từ một người hâm mộ giấu mặt."

Harry nhìn những cái xác chuột cứng đơ. Chúng trông hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ không cử động, hơn nữa sự bối rối của Snape ám chỉ rằng có điều gì đó bất thường đang xảy ra. Harry bước đến bàn và từ từ chạm tay vào một con chuột chết.

"Chúng vẫn còn ấm," cậu nói, rồi nhìn Snape, ông lùi ra sau tránh ánh mắt cậu.

"Để chúng lại đó và cút ra ngoài," ông lẩm bẩm, vòng tay ôm chặt lấy ngực mình.

Harry nhìn xung quanh phần còn lại của căn phòng - vật dụng khác thường duy nhất là một cái vạc và một chiếc cốc.

"Thưa ngài?" Harry lắp bắp, cổ họng bắt đầu khàn đi.

"Bỏ đi, Potter," Snape nói với vẻ khẩn khoản.

Harry nghiêm mặt nhìn ông và ghi nhận cách ông ấy giữ mình cứng nhắc, sự run rẩy nhẹ của cơ thể mà ông cố gắng kiềm chế, cậu cảm thấy một thứ cảm xúc mạnh mẽ mà ông ấy không muốn thể hiện ra.

"Ông đã uống máu của chúng, phải không," Harry nói nhẹ nhàng.

Snape gầm gừ quay đi, hơi thở gấp gáp khi ông nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Harry cảm thấy một nỗi buồn mà cậu chưa bao giờ trải qua trước đây lấp đầy lồng ngực.

"Là ông, phải không," cậu nói, lặng lẽ đi về phía tấm lưng rắn chắc của người đàn ông.

"Dừng lại!" Snape hét lên, lùi lại một chút và nhìn Harry với ánh mắt chán ghét. "Cậu im đi một lần được không? Không ai yêu cầu cậu xen vào chuyện của ta."

Harry muốn quay đầu bỏ chạy nhưng vẫn đứng tại chỗ. "Tôi không biết mọi chuyện đã đi xa đến thế này. Tôi cứ nghĩ ông có thể kiểm soát nó. Tôi xin lỗi thưa ngài, tôi không cố ý xâm phạm -"

"Đó là thói quen của cậu mà, phải không, Potter?" Snape rít lên đầy đe dọa, nhìn chằm chằm vào Harry. Mắt ông nheo lại, khóe miệng cong lên vì tức giận. "Lúc nào cậu cũng thích chõ mũi vào việc của người khác. Ta cho rằng bây giờ cậu sẽ rất vui - vì tất cả những gì cậu từng nghĩ về ta đều là sự thật. Snape không chỉ là một tên khốn nạn, độc ác, mà bây giờ hắn còn là một tên độc ác khốn nạn thích uống máu. Sẽ không an toàn khi ở bên cạnh hắn. Mọi người đừng lại gần hắn, hắn rất nguy hiểm. Phải không, Potter?"

Harry bối rối khi cái tên của mình bị phun ra với vẻ khinh thường.

"Ừ, thật trớ trêu là ta thấy máu rất ngon," Snape tiếp tục, bàn tay nắm chặt của ông run lên. "Trước kia bao nhiêu lần ta đã mỉa mai Black về việc ăn thịt chuột, và hãy nhìn xem ta bị quả báo thế nào. Bây giờ cậu đã hài lòng chưa, Potter? Cậu có cảm thấy vui mừng khi thấy ta phải trả giá không? Cậu không sợ ta sao, Potter?"

Harry nhìn vào đôi mắt hoang dại của ông đang run lên vừa đáng thương vừa tức giận.

"Chạy ngay đi, cậu bé," Snape nhỏ giọng, nhìn Harry với vẻ căm ghét.

"Tôi không -"

"CÚT ĐI!"

Harry lùi lại vài bước, chậm rãi rời khỏi phòng. Khi trở về ký túc xá, cậu rùng mình dưới tấm chăn và suy nghĩ rất lâu. Không phải về việc cậu đã sợ hãi như thế nào khi xảy ra chuyện của Snape, mà là việc cậu đã không sợ hãi như thế nào.

*

Như thể hai tháng trước đó chưa từng tồn tại. Snape vẫn như cũ tiếp tục phun nọc độc, không chỉ vào Harry, mà vào tất cả các Gryffindor mà ông có thể. Lớp học Độc dược trở thành một cơn ác mộng. Hermione cắn môi bực bội khi cố gắng làm theo hướng dẫn chính xác của Snape, nhưng mọi nỗ lực của cô ấy đều bị khinh thường. Malfoy và những đứa bạn của hắn cũng được vui vẻ một thời gian. Chúng rất thích thú khi nhìn giáo sư thẳng tay trừ điểm Gryffindor. Harry mỗi lần rời khỏi lớp học đều có cảm giác đau đớn trong lòng.

Những bài học ngoài giờ của họ lại trở về tình trạng căng thẳng như trước đây. Nếu hồi xưa Harry nghĩ rằng Snape cố tình gây khó dễ cho cậu, thì bây giờ cậu đã biết người đàn ông này sẽ tung hết sức mạnh làm cho cậu không thể chống đỡ. Hết lần này đến lần khác, hết giờ này đến giờ khác, Harry cố gắng tập trung, cố gắng củng cố tâm trí để chống lại những đòn tấn công của Snape, nhưng mỗi lần đều giống như bài học đầu tiên của cậu. Snape xé toạc hàng phòng ngự của cậu một cách dễ dàng; ông ấy cắt xuyên qua ký ức của cậu; ông cố tình buộc Harry phải nhớ lại những ký ức tồi tệ một lần lại một lần. Harry dự tính sẽ nói chuyện này với cụ Dumbledore, nhưng cậu biết rằng điều duy nhất cậu nhận được sẽ là việc các buổi huấn luyện này sẽ bị hủy bỏ. Bất kể chuyện gì đang xảy ra với Snape, cậu vẫn cần những bài học này. Cậu sẽ không bỏ cuộc. Cậu không thể.

Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro