Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 18

 "Rõ ràng là tin đồn về trí thông minh của trò đã bị phóng đại rất nhiều," Snape nói, chế nhạo lọ ma dược của Hermione. Cô thoáng đỏ mặt nhưng không nói lời nào. Đến giờ, cô và mọi Gryffindor khác trong lớp đều biết rằng cố gắng tranh luận với giáo sư Độc dược là vô nghĩa.

Harry liếc nhanh qua cái vạc của cô. Chất lỏng chính xác là màu vàng lấp lánh, và theo quan điểm của cậu, cô ấy đã làm hoàn hảo. Cậu nhìn chất lỏng màu nâu đục trong cái vạc của mình; chắc chắn Snape sẽ mỉa mai nỗ lực của mình. Nhưng Snape không thèm để ý đến cậu, giống như trong ba tuần qua. Nếu là trước đây thì Snape đã chớp thời cơ để liệt kê những khuyết điểm của Harry trước cả lớp, còn bây giờ ông ấy thậm chí không thèm nhìn về phía cậu. Harry đã mong đợi Snape sẽ tức giận với cậu vì cậu cứ cố xen vào việc riêng của ông; và như mọi lần trong quá khứ, cậu vẫn trót lọt đối phó được. Nhưng lần này cậu không thể nắm bắt được bất cứ suy nghĩ nào của ông ấy.

Harry chau mày. Tại sao cậu phải quan tâm đến việc Snape ghét cậu hay không? Người đàn ông đó nghĩ gì về cậu không quan trọng, miễn là ông ấy tiếp tục dạy cậu Bế quan, và có thể cả pháp thuật nữa. Mặc dù giảng dạy là một từ quá tử tế cho những gì cậu đã trải qua trong các bài học của họ.

Cậu chạy dọc hành lang, phớt lờ Hermione khi cô gọi với theo. Sau khi rẽ vào góc, cậu dừng lại và dựa vào tường, thở hổn hển. Cậu nhìn vào lòng bàn tay của mình; máu bắt đầu chảy chậm khi nó đông lại, mặc dù cánh tay và ống tay áo của cậu trông như thể chúng bị nhúng vào một xô máu. Cậu hình dung ra biểu cảm thấy được trên khuôn mặt của Snape, sự ghê tởm và khao khát thoáng qua trên mặt ông trước khi ông cố kiềm chế biểu cảm của mình. Harry lại rùng mình và tự hỏi sẽ như thế nào nếu người ta khao khát một thứ gì đó quá nhiều nhưng không bao giờ để bản thân có được nó.

*

Sau khi để bà Pomfrey chữa lành bàn tay của mình, Harry từ từ đi xuống sảnh chính. Mặc dù tâm trạng của cậu không tốt lắm, nhưng cậu vẫn đói và biết rằng nếu cậu không xuất hiện, Hermione sẽ lo lắng đến mức cô sẽ đến tìm cậu.

Cậu nặng nề ngồi xuống giữa Ron và Dean rồi kéo một đĩa sườn về phía mình. Khi thu xếp đống đĩa của mình, cậu lén nhìn sang bàn của giáo viên. Snape không ngồi ở chỗ quen thuộc của ông.

"Cậu khá hơn chưa?" Ron lo lắng hỏi và rót đầy ly nước cho cậu.

"Tốt rồi," Harry nói, mở tay ra chỉ cho Ron. "Thậm chí còn không có một vết sẹo"

"Cậu để quên cặp trong lớp. Mình đem nó cho cậu đây," Hermione nói ngắn gọn.

"Cảm ơn," Harry đáp, cắt miếng thịt của mình và đẩy nó xung quanh đĩa rồi xúc một thìa lớn khoai tây nghiền vào đĩa của mình.

"Tại sao cậu lại chạy, Harry?" cô hỏi, miệng mím thành một đường mỏng khi nhìn cậu đang tránh ánh mắt của cô.

"Cậu đã chạy à?" Ron vừa hỏi vừa nuốt một ngụm thức ăn.

"Nuốt xong đã rồi hẵng nói," Dean cười khúc khích. Harry cũng cười; Ron đôi khi có cách cư xử hơi thô lỗ trên bàn ăn.

"Mình đã gọi cậu nhưng cậu không dừng lại," Hermione tiếp tục, đặt dao nĩa lên chiếc đĩa đã trống rỗng.

Harry uống ngụm nước lớn. "Ừm, mình phải nhanh chóng gặp Pomfrey, phải không nào? Cậu đã thấy mình chảy nhiều máu như thế nào. Mình không muốn bị trừ điểm vì đã nhỏ giọt máu Gryffindor ghê tởm trên sàn nhà quý giá của Snape."

Dean và Ron cười. Harry cười nhăn nhở với họ và hỏi, "Vậy, cuối cùng ông ấy đã trừ Gryffindor được bao nhiêu điểm sau đó?"

Hermione trông có vẻ ngạc nhiên. "Không có. Thực sự kỳ lạ. Ông ấy chỉ bảo mình quay lại bàn làm việc và làm phép dọn dẹp chỗ của cậu. Mình cứ nghĩ ông ấy sẽ để lại vết máu và bắt cậu dọn chúng khi cấm túc."

Harry cảm thấy mặt mình nóng lên. Ron nói, "Có lẽ ông ấy nghĩ rằng ông ấy sẽ bị cụ Dumbledore trách cứ vì đã để một học sinh tự cắt mình thành từng mảnh trong lớp Độc dược."

"Mình không hiểu–" Hermione nói.

"Thôi nào, cậu thắc mắc chuyện gì?" Harry ngắt lời. "Cậu bảo mình đến bệnh xá, Snape cũng bảo mình đến bệnh xá, mình đơn giản là đi đến đó. Chuyện khó hiểu đến thế cơ à?"

Hermione thở dài đưa tay vuốt mái tóc xù của mình. "Không có vấn đề gì, Harry. Mình chỉ lo lắng cho cậu."

Harry cười. "Mọi chuyện ổn rồi. Trước đây mình đã từng bị thương nặng hơn mà."

Cô cười nhẹ. "Mình biết. Mình chỉ không muốn thấy nó xảy ra."

"Vậy bây giờ mọi chuyện coi như xong nha?"

Cô ấy lại cười, lần này là một nụ cười tươi. "Chỉ khi cậu nhớ mang theo đồ đạc của mình vào lần sau. Cậu có biết túi của cậu nặng bao nhiêu không?"

Ron khịt mũi. "Phải, đó là vì cậu ấy nhét tất cả sách của mình trong đó. Lịch học của cậu ấy quá dày đặc để tuân theo một thời gian biểu."

Harry thúc mạnh vào sườn Ron. "Chết tiệt."

"Ngu ngốc."

"Cậu có muốn cùng làm bài tập về nhà môn Độc dược với mình không?" Hermione hỏi.

Harry lắc đầu, liếc qua Dean. "Không đâu."

Ron cau có còn Dean mỉm cười. Harry nháy mắt với Ron và lấy túi xách của cậu từ gầm bàn.

"Cảm ơn vì đã lo lắng cho mình," cậu nói với Hermione.

"Không phải bạn bè là để cho những lúc như thế nào sao?" cô nhẹ nhàng nói.

Ron hắng giọng. "Mình sẽ làm bài tập với cậu, Hermione. Cậu có thể chế ma dược trong khi mình làm bài luận môn Muggle học."

Hermione đỏ mặt. "Được thôi."

Harry mỉm cười bước đi.

Hết chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro