Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 19

Cậu kiên nhẫn đợi trước cửa căn hầm. Cậu gõ liên tục trong năm phút nhưng Snape không cho cậu vào. Harry thở dài và cân nhắc các lựa chọn của mình. Cậu có thể đợi đến khi ông ra ngoài, nhưng không có gì đảm bảo rằng Snape có ở bên trong hay không. Ông ấy không có mặt trong bữa tối, Harry cũng không nghe nói về bất kỳ buổi cấm túc nào mà ông ấy phụ trách. Cậu có thể quay trở lại tòa tháp để nghỉ ngơi. Ngay cả khi Ron và Hermione bận học và tán tỉnh nhau, thì cậu cũng có thể thư giãn trước bếp lửa và đọc thứ gì đó không có trong sách giáo khoa. Cậu có thể xem liệu một trong những người bạn cùng phòng của mình có muốn chơi trò gì đó hay chỉ nằm quanh và chém gió. Cậu cũng có thể đến thăm Hiệu trưởng.

Nhưng cậu lại không muốn làm bất cứ điều gì trong số đó. Cậu muốn ở trong căn phòng yên tĩnh của Snape, trong sự hiện diện yên tĩnh của ông, đọc những bản văn tiếng La-tinh mốc meo và phàn nàn về việc chúng vô dụng. Cậu muốn uống trà và giành bánh quy sô cô la với Snape. Cậu muốn dốc hết tâm trí của mình để luyện tập phản kích lại giáo sư và xem liệu cậu có thể tung một đòn Chân Thạch trúng người đàn ông nghiêm khắc đến kinh người đó hay không. Cậu muốn ngồi trước đống lửa và không suy nghĩ.

Cậu rất muốn.

Sau nửa giờ chờ đợi không có kết quả, cậu đành bỏ cuộc và trở về phòng. Sẽ không có buổi học nào tối nay.

*

Harry tỉnh dậy với tiếng thở hổn hển, đôi mắt căng thẳng mở to trong bóng tối. Cậu đã có một giấc mơ mãnh liệt, một giấc mơ bạo lực, nhưng không thể nhớ được nội dung của nó. Cậu rùng mình với lấy cái kính, lắng nghe những hơi thở sâu và chậm của những người bạn cùng phòng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ - trăng vẫn treo cao trên bầu trời đêm tĩnh lặng. Cậu biết rằng việc quay lại giấc ngủ là điều không thể, vì vậy, giống như nhiều đêm trước, cậu kéo Áo khoác Tàng hình quanh người rồi lặng lẽ đi trên những hành lang trống trải của Hogwarts.

*

Harry cuộn mình thành một quả bóng khi ngồi ở chân cầu thang yên tĩnh. Những bức chân dung im lặng một cách lạ thường, mặc dù Harry nghi ngờ rằng họ sẽ bắt đầu trò chuyện nếu thấy ai đó thức để lắng nghe mình. Cậu ôm chặt chiếc áo choàng quanh người hơn và ước rằng mình đã khoác thêm thứ gì đó ấm hơn lên trên bộ đồ ngủ của mình, nhưng ngoài sự khó chịu trên cơ thể nhỏ bé đó, cậu cảm thấy bản thân rất bình yên.

Trong ánh sáng yếu ớt của vài ngọn nến lập lòe, cậu nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trái của mình. Bà Pomfrey đã chữa vết cắt quá tốt, làn da của cậu trông gần như mới và không có vẻ bị thương một chút nào. Cậu nắm chặt rồi thả tay ra vài lần, cảm nhận sự chuyển động của xương và dây chằng dưới làn da. Cậu tự hỏi cảm giác mất kiểm soát cơ thể sẽ như thế nào.

Tiếng bước chân đến gần vị trí của cậu khiến cậu ngồi thẳng dậy. Nếu đó là Filch và con mèo của ông ta, cậu sẽ xong đời. Không có lý do gì cậu có thể đưa ra cho việc ra ngoài sau giờ giới nghiêm. Trái tim của cậu đập loạn xạ trong lồng ngực khi cơ đùi thắt lại, sẵn sàng ép cơ thể đứng lên và chạy trước khi cậu bị bắt. Nhưng người đàn ông đến gần cậu lại không phải là Filch. Đó là Snape.

"Tôi có nên quay lại giường không?" Harry hỏi, hy vọng rằng Snape sẽ nói không.

Snape rời mắt khỏi lòng bàn tay Harry. Harry có thể nhìn thấy những quầng đen mệt mỏi dưới mắt ông ấy.

"Về ngủ đi, Potter," ông nói.

Harry gật đầu, bắt đầu mặc lại áo choàng. Cậu do dự. "Thưa ngài? Chúng ta có thể... ý tôi là, tôi có thể đến buổi học tối mai được không?"

Cậu nín thở cho đến khi nghe thấy câu trả lời đầy mệt mỏi của Snape. "Được, Potter. Tối mai quay trở lại."

Harry khẽ mỉm cười với ông rồi chui vào áo khoác. Khi quay trở lại tòa tháp, cậu nhìn Snape tiếp tục cuộc tuần tra im lặng của mình.

*

Harry đứng trước cửa phòng Snape. Cậu bồn chồn cả ngày, nửa mong đợi được học lại nửa mong Snape hủy bỏ buổi học của cậu mà không cần lý do. Khi buổi chiều trôi qua, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Rõ ràng là Snape đang đau khổ. Có lẽ máu của chuột không còn hữu dụng nữa, hoặc có thể Snape cần nó với số lượng lớn hơn, nhưng bất cứ điều gì đã xảy ra kể từ khi ông ấy ngừng nói chuyện với Harry, thì tình trạng của ông ấy đã trở nên tồi tệ hơn nhiều. Đêm trước nhìn ông ấy trông mệt mỏi hơn bình thường. Ông có vẻ căng thẳng vì lo lắng và Harry tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu ông không thể chịu đựng nổi. Bất chấp những biệt danh của ông trong quá khứ, chưa từng có giai đoạn nào Harry chứng kiến ​​bất kỳ hành vi nào giống ma cà rồng của Snape, nhưng sau sự kiện ngày hôm qua, cậu biết rằng một giới hạn đã đạt đến. Cậu vỗ nhẹ vào vật trong túi áo choàng và gõ cửa.

Snape mở cửa, trừng mắt khi nhìn thấy Harry. Harry nhanh chóng lao vào phòng, tâm trạng lo lắng khiến lòng bàn tay đổ mồ hôi.

"Potter," ông nói, hai hàm răng nghiến vào nhau khi ông khóa cửa và ếm bùa Im lặng lên cánh cửa.

Harry đặt cặp xuống rồi nhìn ông.

"Chuẩn bị tinh thần," Snape gầm gừ, đũa phép chỉ về phía Harry.

"Thưa ngài, tôi có chuyện muốn nói," Harry nói, dựng thẳng cột sống của mình.

"Chúng ta không có gì để nói với nhau. Cậu đang lãng phí thời gian quý giá. Chuẩn bị đi."

Harry mím chặt môi. "Tôi không muốn bắt đầu cho đến khi tôi nói hết ý nghĩ của mình."

Snape nheo mắt. "Cậu Potter- "

"Ý tôi là chuyện đó, thưa ngài." Cậu cuối cùng cũng nói ra. Cậu nhìn chằm chằm vào mắt Snape và hy vọng rằng giáo sư Độc dược có thể nhìn thấy quyết tâm của cậu.

Sau một lúc trầm ngâm, Snape cáu kỉnh khoanh tay trước ngực, nói: "Bất cứ điều gì cậu muốn nói, phun ra đi. Ngắn gọn thôi."

Harry hít thở sâu và cố gắng bình tĩnh lại. Cậu không muốn sự tức giận làm sai lệch những gì mình sắp nói.

"Tôi biết chuyện gì đã xảy ra vào chiều hôm qua và tôi nghĩ mình đã tìm ra cách để ngăn nó tái diễn."

Snape chế nhạo. "Chuyện đã xảy ra là cậu Potter, một trong những học sinh vụng về của ta đã tự gây thương tích cho mình khi làm một việc đơn giản như cắt một mảnh gỗ đuông. Cách cậu có thể ngăn nó tái diễn, là hãy làm theo hướng dẫn của ta và tập trung nhiều hơn vào bài học trong tương lai."

"Không phải vậy," Harry nói một cách cứng rắn. Cậu không muốn nổi giận. Nếu cậu bắt đầu la hét, Snape cũng sẽ bắt đầu châm chọc, và tất cả lại quay về điểm xuất phát.

"Không phải vậy," cậu lặp lại, bây giờ bình tĩnh hơn. "Ý tôi là về máu. Tôi đã thấy nó ảnh hưởng đến ông như thế nào và tôi đã nghĩ ra cách để làm cho nó dừng lại." Cậu thò tay vào túi áo choàng và rút ra một con dao.

Hết chương 19

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro