Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 22

Tiếng gõ nhẹ nhàng khiến cụ Dumbledore giật mình thoát khỏi suy nghĩ. "Mời vào," ông nói, che đi một số cuộn giấy.

Snape bước vào phòng, thận trọng hơn bình thường.

Snape nhìn chằm chằm Dumbledore, nhăn nhó nhếch môi. "Có một chuyện, Albus. Tôi nghĩ rằng tôi có thể nói chắc chắn có điều gì đó không ổn đã xảy ra."

Không đợi lời mời, Snape nặng nề cúi người ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên đầu cụ Dumbledore. Hầu hết những người trong tranh đều đang ngủ, mặc dù ông có thể thấy một hoặc hai người đang khép hờ đôi mắt của họ.

Ông khẽ lắc đầu để tập trung. Cụ Dumbledore đã chuẩn bị xong trà cho họ và nhướng mày nhẹ, đưa cho Snape một chai rượu Ogden's Best. Snape gật đầu cười khổ.

Ngay khi rượu lửa di chuyển từ trong chai, sang cốc, đến dạ dày của mình, Snape cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn một chút. Thực ra ông không thực sự tin rằng mình sẽ bị khiển trách vì hành động của mình, nhưng ông lại cảm thấy tội lỗi và mong đợi một lời nói cay nghiệt nào đó. Chết tiệt, ông cần nó.

Snape ném cho ông già một cái nhìn u ám. "Giá mà ông không phải là một người bạn tốt -"

"Ta biết. Nếu ta không như vậy thì chúng sẽ tìm thấy cái xác thối rữa của ta sau quán Cái Vạc Lủng từ nhiều năm trước rồi. Nói thẳng ra đi. Ta ghét việc cậu cứ dây dưa thế này."

"Tôi đã uống máu của cậu bé ấy." Rồi xong, cuối cùng ông cũng nói ra. Snape không cần phải nói rõ là cậu bé nào; vì cả ông và Albus đều hiểu đó chỉ có thể là ai.

Lông mày của cụ Dumbledore nhướng lên. "Có thật không? Cậu ấy có biết không?"

Snape nhăn mặt. "Ông điên rồi. Tất nhiên là cậu ấy biết, Albus, đó là ý tưởng của cậu ấy."

"Ta phải đi ngược lại ý kiến ​​của cậu và thừa nhận một Gryffindor cũng có thể nghĩ ra thứ gì đó... rất Slytherin như vậy," Dumbledore nói, rót đầy cốc cho cả hai người.

"Hiệu trưởng! Đây là vấn đề nghiêm túc."

"Ta biết chứ, Severus, ta chỉ đang cố gắng làm dịu tâm trạng của cậu. Và đừng gọi ta là hiệu trưởng. Mấy ngày nay cậu thực sự quá nghiêm túc rồi."

"Mấy ngày nay có nghĩa là từ rất lâu rồi."

"Nên ta hy vọng nó không cần tiếp diễn nữa." Dumbledore ngồi thẳng vào chỗ của mình. "Được rồi, trêu chọc đủ rồi. Kể cho ta chuyện gì đã xảy ra."

Snape khẽ thở dài. "Có một sự cố trong lớp Độc dược. Cậu ấy vô tình tự làm chảy máu. Máu của cậu ấy, nhưng điều đó không quan trọng. Cái chính là tôi nghĩ mình có thể giữ tâm trí trong tầm kiểm soát. Tôi không biết rằng tôi ... được rồi, rằng phản ứng tồi tệ đó lại đến nhanh như vậy. Tiếp đó, cậu ấy đến phòng tôi vào cuối đêm hôm đó. Chúng tôi đã cãi nhau một chút..."

"Bất ngờ, bất ngờ đấy."

"... Sau đó cậu ấy rạch lòng bàn tay ra, dí vào mặt tôi và ép tôi uống."

"Ép cậu uống?" Câu hỏi nhẹ nhàng đưa ra.

Snape nhìn vào chiếc cốc gần cạn của mình, mái tóc đung đưa che đi khuôn mặt. Ông phát hiện ra mình đã uống khá nhiều.

"Tôi đã cố gắng, Albus."

Họ ngồi lặng lẽ, cả hai chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man. Fawkes ngái ngủ gật gù trên giá của mình, và nhất thời, tất cả tiếng động tràn ngập văn phòng của cụ Dumbledore đều im bặt.

"Cậu muốn ta phải nói cái gì bây giờ?" Dumbledore hỏi.

Snape kích động ngước mắt lên. "Nói cho tôi biết tôi đã làm điều sai trái, chết tiệt! Nói với tôi rằng tôi quá yếu đuối, và là một kẻ ngu ngốc, khi sử dụng học sinh của mình một cách đáng sợ. Hãy nói với tôi rằng tôi không bao giờ được làm điều đó nữa. "

"Ta không thể làm điều đó, Severus," Dumbledore dường như khá áy náy nói.

"Tại sao?" Snape hét lên, đứng dậy khỏi ghế. "Ông không hiểu sao, ông đang cố gắng mỉa mai ư? Tôi đã uống... máu... của một học sinh."

"Nếu cậu đang tìm kiếm sự lên án -"

"Vậy ông không nghĩ rằng tôi đáng bị lên án?" Snape gầm gừ, ném chiếc cốc của mình vào lò sưởi. Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, sau đó trở lại thành màu vàng cam như cũ.

Ông đột ngột quay lại nhìn cụ Dumbledore. "Tôi đã làm điều sai trái. Tôi đã lợi dụng một học sinh. Tôi đã dùng tuổi tác và trí thông minh của mình để khiến cậu ta thực hiện một hành động không suy nghĩ. Tôi không đáng được tin tưởng."

"Luôn có những khó khăn," cụ Dumbledore thở dài. "Ngồi xuống đi Severus, cậu đang làm cho cổ của ta mỏi đấy. Cậu nghĩ rằng mình không đáng tin cậy và rất tức giận khi không ai chú ý đến điều đó. Ta tin tưởng cậu, và điều đó rất phù hợp với cậu, kể cả sau ngần ấy năm. Cậu bé ấy tin tưởng cậu, và sự thật là như thế. Ta chỉ có thể nói, cậu không làm gì sai cả. Nếu cậu ép buộc Harry vào bất cứ điều gì, ta chắc chắn rằng cậu ấy sẽ nói với ta ngay, hoặc với những người bạn của cậu ấy. Harry nhìn thấy cậu đau đớn và cố gắng giảm bớt sự khó chịu của cậu. Đó là điều đã khiến cậu rất tức giận, chứ không phải việc cậu ấy là học sinh, hay có liên quan đến lời nguyền. Cậu chỉ là không muốn mắc nợ cậu bé."

"Tất nhiên là tôi không," Snape rít lên. "Không phải một Potter nữa, không phải sau nhiều năm."

"Và," cụ Dumbledore tiếp tục, phớt lờ sự chen ngang, "cậu vẫn tiếp tục cố tình nhầm lẫn hai cha con họ, ngay cả khi cậu bé ấy đã có nhiều bằng chứng cho thấy họ không giống nhau như cậu muốn - vì điều đó sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn và cậu tin như thế."

Snape lùi lại, lo lắng xoa các đốt ngón tay. "Ông không biết tôi đang cảm thấy như thế nào đâu, Albus."

"Ta chắc chắn rằng ta hoàn toàn không biết những gì cậu đang trải qua, mặc dù ta phải thừa nhận điều đó. Cậu đã làm rất tốt trong suốt thời gian qua, và dù là dấu hiệu nhỏ nhất của sự yếu đuối, suy cho cùng, đối phó với một phép thuật cực kỳ đen tối, cực kỳ mạnh mẽ thì cậu cũng đã tự trách mình một cách vô cớ vì nó."

"Tôi cảm thấy như mình sắp phát điên," Snape thì thầm.

"Vẫn chưa đâu," cụ Dumbledore nói, đứng cạnh và đặt tay lên vai Snape. Ông già lắc nhẹ cho đến khi Snape ngước mắt lên. "Cậu không điên, cũng không hề độc ác. Cậu là con người."

"Tôi cảm thấy như mình là tất cả cùng một lúc," Snape nói, vỡ òa.

Dumbledore mỉm cười. "Và thuận tiện quên luôn những phần khác trong con người mình, Severus."

"Đó là phần nào?"

"Lòng tốt. Lòng tốt gần như vô hạn của cậu."

"Làm sao những gì tôi đã là, sẽ trở thành, từ bao giờ trở nên tốt đẹp? Đủ tốt cho -"

"Đủ tốt cho bất cứ điều gì cậu muốn, con trai của ta. Đôi khi, những điều tốt đẹp đến với cậu, ngay cả khi cậu nghĩ rằng cậu không xứng đáng với chúng." Cụ Dumbledore vỗ mạnh vào vai ông và rời tay đi, để cho người đàn ông đang tuyệt vọng có một chút thời gian để hồi phục lại.

"Còn chuyện gì khác không?"

Snape chậm rãi lắc đầu, như là vừa tỉnh mộng. "Không. Không, tôi chỉ muốn nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi thà rằng ông nghe nó từ tôi còn hơn là -"

"Ta cảm ơn cậu vì điều đó, mặc dù ta tin rằng cậu sẽ không phải lo lắng gì cả. Chuyện này cuối cùng sẽ diễn ra tốt đẹp thôi, rồi cậu sẽ thấy."

"Merlin, tôi ghét những người lạc quan," Snape rên rỉ. "Và ông đã đổ bao nhiêu rượu whisky chết tiệt xuống cổ họng tôi rồi?"

"Đủ để cậu có thể ngủ và mơ một giấc."

"Tôi ghét sự đa cảm của ông."

"Ừm, ta luôn có thể trích dẫn thơ..."

Snape nheo mắt lại. Miệng cụ Dumbledore khép lại với một nụ cười tươi.

"Chúc ngủ ngon, con trai của ta," cụ Dumbledore nói và bật cười trước cái cách chiếc áo choàng của Snape xoay tròn khi ông ra khỏi phòng trong một cơn giận dữ.

Cụ Dumbledore mỉm cười ngồi xuống và rót cho mình một ly khác. Merlin, Snape đôi khi thật khờ khạo, xấu tính, nhưng, Merlin, Albus lại rất yêu quý người này.

Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro