Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 36

Snape đi trên hành lang vắng vẻ của Hogwarts, không để tâm nơi nào ông sẽ đến. Lúc này mới qua nửa đêm, khi mà sự tỉnh táo của mọi người ở mức thấp nhất, khi sự kiệt sức và giấc ngủ sâu bắt đầu xuất hiện. Ngay cả bà Norris cũng vắng mặt.

Snape dụi dụi đôi mắt khô khốc, ước gì có được một giấc ngủ không mộng mị, không cần ma dược trợ giúp, ông đã tuyệt vọng khi muốn quên đi hết thảy nhưng lại quá quen với sự đau khổ nên ông không biết làm gì để bản thân tỉnh táo ngoại trừ việc di chuyển không mục đích. Bốn ngày đã trôi qua kể từ lần cuối cùng ông nhìn thấy Harry một mình. Bốn đêm mà ông không ngủ được vì sợ lại mơ thấy giấc mơ đó.

Snape đã cố gắng hết sức để phớt lờ cậu bé trong lớp Độc dược, từ chối nhìn bất cứ nơi nào gần cậu sau khi ông nhìn thấy chiếc áo sơ mi được cài cúc chặt chẽ đang che giấu cổ cậu. Snape kinh ngạc vì không ai cảm nhận được sự kỳ lạ giữa họ, ông nghĩ rằng mọi người vẫn chỉ thấy được sự thù địch giữa hai người cũng giống như trước đây. Snape không biết mình có nên hài lòng về điều đó hay không.

Đêm nay ông bước đi liên tục, những tiếng lách cách rõ ràng của đế giày là âm thanh duy nhất vang vọng trong những hành lang trống trải.

Ngay cả những hồn ma cũng bỏ qua ông.

"Cậu có những người bạn..."

"Ron, Hermione," Harry bắt đầu một cách nghiêm túc, "ông sẽ không bao giờ đoán được những gì tôi đã làm vài đêm trước. Tôi... " Cậu dừng lại, cắn môi.

"Albus," Snape trả lời một cách khô khan, "ông ấy sẽ rất vui khi biết rằng Potter và ta đã đạt đến một mức độ nhận thức mới trong những nỗ lực của chúng ta."

Harry cười nhẹ. "Không có ai khác."

"Nhưng vẫn sẽ có."

Harry bực bội khó chịu. "Tất nhiên là phải có, nhưng giờ thì không."

Snape nghiêm túc nhìn cậu. "Ta đã nói với cậu rằng ta sẽ không phải là đối tượng để thử nghiệm những tò mò của cậu."

"Thôi đi," Harry rít lên. "Nếu chuyện chỉ có vậy, ông hoàn toàn có quyền nổi giận, nhưng nó không phải vậy."

"Vậy nó là gì?" Snape chế nhạo. "Đừng nói với ta rằng cậu đã nhầm lẫn giữa hormone tuổi mới lớn cộng với sự hiện diện sẵn sàng của một cơ thể ấm áp với một thứ khác. Có lẽ là tình yêu?"

"Tôi không ngu đến mức đó," Harry vặn lại. "Tôi biết có rất nhiều khả năng điều đó sẽ xảy ra với tôi. Tôi không tự ái như ông nghĩ. Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại làm vậy, huống chi còn là với ông."

Snape phớt lờ lời thách thức và dụi mắt lần nữa. "Vì sở thích đóng vai ác quỷ, thôi được rồi, nếu cậu có ai đó để nói chuyện, cậu sẽ nói gì?"

Harry cảnh giác nhìn ông rồi nói. "Tôi muốn nói rằng lúc đó tôi đã bối rối. Tôi muốn nói rằng tôi không biết tại sao tôi lại làm điều đó, hay nó có ý nghĩa gì."

"Chắc chắn là cậu không ngây thơ như vậy," Snape nói một cách khô khan.

Harry cười nhạo. "Ồ, tôi biết mình đã làm gì, chỉ là tôi không hiểu tại sao. Hoặc có thể tôi biết tại sao, nhưng tôi chỉ là không muốn thừa nhận điều đó với bản thân. Quan trọng hơn tôi không thể hiểu tại sao lại phải là ông."

"Cơ thể ấm áp, kích thích tố đang hoành hành," Snape lạnh lùng nói, "Cảm giác thân mật giả tạo do cơn khát máu tạo ra."

"Đó là tất cả những gì ông cảm nhận?"

"Ta có nói ta cảm nhận như vậy à?" Snape nói.

Harry nhún vai. "Tôi chỉ nghĩ -"

"Thôi, đừng."

Harry bối rối. "Còn ông, ông sẽ nói gì nếu ông có thể nói chuyện với ai đó?"

"Không có ai mà ta có thể thảo luận về điều này, ngoài Hiệu trưởng, và ta vẫn chưa đưa ra quyết định về việc thảo luận nó."

"Đừng," Harry cáu kỉnh. "Đó không phải việc của ông ấy."

"Cậu là học sinh của trường này nên -"

"Vậy hãy giúp tôi Snape, nếu không tôi sẽ..." Cậu nghiến răng.

"Cậu đang đe dọa ta?" Snape nheo mắt hỏi.

"Ông đừng ngốc thế," Harry trả lời. "Tôi không thể làm gì với ông nếu không có sự cho phép của ông."

"Cậu có thể kể với mọi người chuyện này."

Trong một lúc Harry ngơ ngác nhìn ông. "Kể với mọi người - về điều đó? Tôi không thể tin rằng ông sẽ nghĩ rằng tôi sẽ làm điều đó," cậu nói.

"Ta vẫn không thể tin rằng cậu sẽ không làm vậy, Potter. Sự cám dỗ để tiết lộ bí mật thật là hấp dẫn."

Harry thở dài và lại dựa vào tay mình một cách nặng nề. "Ông hãy nói chuyện với tôi. Giả vờ như tôi không phải là tôi. Hãy giả vờ như tôi là một người bạn mà ông có thể nói chuyện về điều này. Ông muốn nói gì?"

"Cậu nghĩ rằng ta sẽ nói ra bí mật của mình dễ dàng như vậy sao, cậu bé?" Snape chế nhạo.

"Nói với tôi đi!" Harry hét lên.

Snape ném bùa chú Im lặng vào không gian xung quanh họ.

Harry giận dữ tiếp tục. "Nói cho tôi biết ông nghĩ gì. Hãy nói cho tôi biết điều gì khiến ông thao thức đêm nay. Hãy nói với tôi bất cứ điều gì ông muốn, chỉ cần nói ra thôi. Sau đó ông có thể quên cuộc trò chuyện này với tôi! Tôi không thể tin rằng ông lại sợ hãi như vậy."

"Ta không sợ," Snape rít lên.

"Vậy thì hãy nói cho tôi biết đi," Harry thách thức.

Hết chương 36

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro