Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 37

Snape đột ngột đứng dậy, đi đi lại lại trên sàn trong sự kích động. Ông có nên nói không? Rất tốt khi có một cuộc trò chuyện như vậy. Nếu ông có thể giải thích rõ ràng, Potter cuối cùng sẽ nhận ra mức độ nghiêm trọng trong trường hợp này. Ý nghĩ về việc mở lòng và để mặc cho bản thân bị chế giễu như cái gai trong bụng ông, nhưng có lẽ một phần căng thẳng trong lồng ngực sẽ dịu đi, sự bối rối trong tâm trí của ông sẽ giảm bớt. Thậm chí ông còn có thể ngủ được vào ban đêm.

"Ta sẽ nói rằng ta không biết điều gì đang xảy đến với mình," ông bắt đầu nhẹ nhàng. Ông nhìn chằm chằm vào lò sưởi trống không. "Ta hy vọng rằng những gì ta đã làm... những gì ta cho phép xảy ra, chỉ là vì lời nguyền. Ta kinh hãi khi nhận ra rằng đó có thể không phải là lý do duy nhất," ông thừa nhận.

Snape quay lại và nhìn Harry dưới ánh sao. Bóng tối của Đại sảnh đường làm khuôn mặt của Harry ánh lên những đường nét thanh mảnh, khiến cậu bé thật trẻ trung xinh đẹp. "Ta thừa nhận rằng ta không biết chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng ta cảm thấy rằng, dù cho nó có thể đến đâu, thì nó cũng sẽ dẫn đến một kết cục bi thảm vì thời gian của ta không còn nhiều nữa."

"Tôi cũng đâu còn nhiều thời gian," Harry nói nhẹ nhàng. "Thấy chưa, điều đó không tệ lắm phải không?"

Snape cười khổ. "Không. Nó thực sự tệ hơn."

Sự yên tĩnh bao trùm giữa họ mà không cần đến bùa Im lặng.

"Tôi có thể hỏi ông câu này không? Ông không thực sự nghĩ rằng tôi quá giống bố tôi, phải không? "

Sau một hồi do dự, Snape lắc đầu.

"Vậy tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Không phải ở đây, mà là trong lớp học."

"Liệu có đủ không nếu ta nói rằng ta nghĩ cậu cần điều đó?"

"Không."

Snape khịt mũi. "Ta đã mong đợi nhiều rồi." Ông thu thập những suy nghĩ của mình. "Ta muốn đối xử với cậu như với một người bình thường. Ta muốn cậu hiểu rằng cuộc sống là đau khổ. Điều đó, trái ngược với tất cả những gì cậu đã thấy hoặc đã nhận được ở Hogwarts, ở nơi này sẽ luôn có những người đối xử bất công với cậu, đơn giản vì cậu là ai."

"Ông không đối xử với ai khác như vậy," Harry ủ rũ.

Snape nghiêng đầu. "Không ai khác ngoài cậu đâu. Một sự thật mà ta vô cùng biết ơn."

Harry khẽ cười. "Vậy chuyện này rồi sẽ dẫn chúng ta đến đâu?"

Snape khựng lại. "Nó chẳng dẫn chúng ta đi đâu cả, cậu Potter. Bất kể ý kiến ​​của cậu về vấn đề này như thế nào, ta vẫn chưa đưa ra quyết định về hành động tiếp theo. Chỉ biết rằng, ta sẽ không còn dạy cậu học Bí thuật nữa."

"Nhưng đó là -," Harry lắp bắp, "thật là nhảm nhí!"

"Mặc dù cách sử dụng từ ngữ tiếng Anh của cậu rất kỳ lạ, thì nó không phải do cậu quyết định. Sẽ không khôn ngoan nếu chúng ta tiếp xúc bên ngoài lớp học. Ta sẽ không đặt cậu, hoặc chính ta, vào tình huống đó một lần nữa."

"Đó là tình huống gì, Snape?" Harry chế nhạo. "Tình huống mà ông đang mút cổ tôi, hay tình huống mà tôi đã ngã vào lòng ông?"

"Im đi," Snape rít lên.

"Tôi sẽ không," Harry đáp lại, tức giận nói với Snape. "Chỉ bởi vì ông là một kẻ hèn nhát -"

"Sao cậu dám!"

"Ồ, tôi dám chứ. Tôi có thể không có nhiều kinh nghiệm trong những vấn đề này như ông, nhưng ngay cả như vậy thì tôi cũng biết rằng có điều gì đó đã xảy ra giữa chúng ta, và nếu ông muốn bỏ qua nó, tốt thôi. Nhưng đừng cố nói với tôi rằng nó không là gì cả. Hay tôi chẳng là gì cả."

"Điều cậu đã và đang làm," Snape lầm bầm một cách nguy hiểm, "phải nói là rất ích kỷ-"

"Chết tiệt," Snape rít lên.

"Không," Harry rít lên đáp lại. "Chết tiệt vì ông đã mù có chọn lọc. Chết tiệt vì ông là một kẻ hèn nhát. Ông hơn tôi đến hai mươi tuổi, và đừng nghĩ rằng tôi chưa nghĩ đến điều đó. Ông phải là người trưởng thành ở đây, đáng ra ông phải là người đã có tất cả các câu trả lời."

Giọng cậu trầm xuống. "Ông không thể đương đầu với những gì ông thấy, không thể đối phó với những gì ông muốn. Và ông thậm chí đừng cố gắng phủ nhận nó. Đừng giả vờ như thể ông không biết chuyện gì đang xảy ra. Và nó không hề liên quan đến máu. Tôi sẽ không bao giờ cho ông một giọt nào nữa, tôi sẽ để ông lăn lộn trong đau đớn, nếu ông nghĩ rằng nó chỉ liên quan đến máu." Harry nhìn ông với vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt. "Ông là một kẻ hèn nhát."

"Ta là một kẻ hèn nhát?" Snape gầm lên. "Potter nhỏ bé tội nghiệp đang cảm thấy uất ức? Một Gryffindor không hài lòng với cách mọi thứ đã diễn ra? Vì không đạt được những gì cậu muốn, nên cậu khóc lóc đổ hết mọi thứ lên đầu ta?"

"Tôi chưa bao giờ có được bất cứ thứ gì tôi muốn."

"Và cậu không thể có được ta! Cậu không thể có được chuyện này. Không chỉ bởi vì cậu muốn nó. Mà chính ta cũng phải muốn nó nữa," Snape gầm gừ. "Ta không có tiếng nói trong chuyện này sao? Rốt cuộc, chúng ta đang nói đến cuộc sống của ta mà. Ta là người sẽ đau khổ, cậu không hiểu sao? Khi nói ra tất cả những lời nói đó, nói ra tất cả những lời nói thảm hại, vô nghĩa của cậu thì cậu vẫn không hề hiểu được vấn đề ở đây. Đó là ta sẽ bị buộc tội, cậu bé. Cậu sẽ là nạn nhân, còn ta sẽ là một kẻ quấy rối tình dục. Ta sẽ là kẻ vấy bẩn Chúa cứu thế của chúng ta. Ta sẽ là người phải trả giá. Ngay cả khi đang than vãn, thì chắc chắn cậu cũng có thể nhận thấy điều đó?"

"Nhưng tôi không hiểu tại sao nó lại xảy ra," Harry hét lên. "Tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì như thế này trước đây. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây. Tại sao ông không thể giải thích cho tôi?"

"Bởi vì ta cũng không hiểu nó. Ta không biết điều này bắt đầu như thế nào, hoặc tại sao chúng ta lại làm những gì chúng ta đã làm, nhưng nó sẽ... không thể... tiếp tục."

Harry tiến đến hôn ông một lần nữa. Snape nắm lấy cổ tay cậu và bóp mạnh đến mức gây ra những vết bầm tím. "Chuyện này không thể tiếp tục," ông lặp lại.

"Tại sao ông không thỏa hiệp? Tôi muốn ông cho chúng ta một cơ hội," Harry cầu xin.

"Ta sẽ không, Harry," Snape nói, giọng đứt quãng nhưng vẫn mạnh mẽ. "Ta sẽ không."

Đôi môi của Harry nhếch lên khi cậu cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, giọng nói run lên vì tức giận và thất vọng. "Tốt. Nếu ông không muốn tôi, tôi cũng không thể ép ông. Nếu... " Giọng cậu như vỡ ra, cậu vặn cổ tay thoát khỏi bàn tay nắm chặt của Snape. "Nếu ông không muốn tôi, thì tôi sẽ để ông lại một mình."

Harry nắm lấy áo khoác của mình, trùm nó quanh người và đá vào cái bàn đủ mạnh để di chuyển nó khi cậu bỏ đi.

Snape ngồi im lặng cho đến khi một nhóm gia tinh đến thắp lửa buổi sáng. Bỏ qua những ánh nhìn tò mò đang đổ dồn về phía mình, ông đi về căn hầm lạnh lẽo của mình.

Hết chương 37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro