Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 38

Remus thân mến,

Con xin lỗi vì gần đây đã không viết thư cho chú. Con bị vây quanh bởi nhiều chuyện bận rộn, chuyện học hành và tất cả.

Xin lỗi. Con đã không nói cho chú sự thật. Hoặc toàn bộ sự thật, sao cũng được.

Con thực sự muốn nói chuyện với chú. Trong tâm trí con có một số chuyện và con không thực sự cảm thấy thoải mái khi nói chuyện này với bất kỳ ai khác. Con biết rằng chú đang bận, và cụ Dumbledore không cho biết chú đang ở đâu (không phải con hỏi ông ấy, gần đây con không gặp ông ấy).

Con chỉ - là thế này, chú là một trong những người lớn duy nhất trên thế giới mà con tin tưởng. Ý con là thực sự tin tưởng. Chú là bạn của bố con và Sirius, và con nghĩ rằng con luôn cảm thấy con có thể dựa vào chú nếu con cần.

Con hiểu nếu chú không thể đến gặp con ở Hogwarts. Có ổn không nếu con viết thư cho chú? Con nghĩ con cần một số lời khuyên, và đó không phải là điều con muốn nói với Ron và Hermione.

Đừng vội quay về đây hoặc đặt mình vào bất kỳ nguy hiểm nào. Nó không liên quan gì đến Voldemort. Vâng, con chắc chắn.

Harry.

"Này!" Ron phẫn nộ nói khi đôi cánh của Hedwig đập vào đầu cậu.

"Hạ cánh đẹp đấy, Hedwig," Hermione cười toe toét.

Harry không nói gì, chỉ đưa cánh tay ra để con cú có chỗ đậu vững chắc và cẩn thận gỡ cuộn giấy đang cuộn chặt ra khỏi chân nó. "Ngoan," cậu nói rồi vuốt nhẹ bộ lông của nó. Cậu co đầu gối lên trước ngực và đọc cuộn giấy trong im lặng. Hermione và Ron nhìn khuôn mặt cậu thay đổi từ vẻ cảnh giác mà cậu đã luôn thể hiện trong tuần qua, thành vẻ hài lòng.

"Tin tốt?" Ron hỏi, duỗi dài người ra và huých vào đầu gối Hermione cho đến khi cô ấy đưa cho cậu một chiếc bánh ngọt khác.

"Ừ," Harry đáp với một nụ cười nhỏ. "Remus sẽ đến thăm."

"Giáo sư Lupin? Điều đó thật tuyệt vời! Ông ấy nói khi nào đến? " Hermione nói.

"Không," Harry nói khi đứng dậy và phủi sạch những lá cỏ dính trên áo choàng của mình. "Mình sẽ đi ra ngoài một chút. Mình quên một số cuốn sách. Hẹn gặp lại vào bữa tối nha."

*

Snape's POV

Ta ngồi, và suy ngẫm trong căn hầm.

Người sói ở đây. Ta đã phải lấy hết ý chí để không quấn tay mình quanh cổ họng hắn ta và siết chặt cho đến khi hắn chết như đồng bọn ngu dốt của hắn. Hoặc bỏ chạy như một thiếu niên sợ hãi.

Như một thiếu niên mà ta đã không còn là từ lâu lắm rồi.

Tuy nhiên, thật khó chịu khi có sự xuất hiện của hắn. Ta biết, trong trái tim ta biết rằng hắn không phải là mối đe dọa đối với ta, biết rằng ma dược của ta, kỹ năng của ta đã giúp hắn tỉnh táo khi mặt trăng thao túng hắn và biến hắn thành cơn ác mộng tồi tệ nhất của ta.

Đúng hơn, là một trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất của ta.

Ta tự hỏi liệu máu của hắn có vị khác với Harry -?

Ta cau có nhìn thức ăn được chuẩn bị đặc biệt cho ta. Gia tinh đã thử nấu rất nhiều. Mà hiện giờ ở trước mặt ta là một thứ nước dùng loãng, gần như vô vị, đang dần nguội lạnh. Bên phải ta là một đĩa rau xanh nhỏ và pho mát sữa. Ta không ăn thịt nữa.

Ta chỉ muốn hương vị xác thịt của -

Ta gầm gừ và bấu chặt tay vào thìa.

Lupin lịch sự gật đầu về phía ta trước khi ngồi cạnh cụ Dumbledore, người đã tránh sang một bên để nhường chỗ cho hắn. Chống lại ý muốn của bản thân, mắt ta vẫn bị cuốn vào bàn ăn của nhà Gryffindor. Cậu bé mỉm cười và vẫy tay chào.

Nhưng không phải dành cho ta. Ta chỉ nhìn trộm một chút. Ta tự hỏi liệu cậu ấy có biết rằng ta đang làm điều đó, hay biết rằng ta đang dõi theo cậu ấy.

Ta đã đặt ra giới hạn cho bản thân. Ta sẽ không nói chuyện với cậu ấy, ta không thể. Ta tràn đầy cơn bức bối, chống lại chính mình, chống lại cậu ấy - mà ta biết nếu ta mở miệng, "Hãy khuấy theo chiều kim đồng hồ, đồ ngu ngốc, theo chiều kim đồng hồ!" - Ta sẽ không dừng lại và tất cả những điều không thể nói ra, tất cả sự thật nửa vời hay toàn bộ sự thật sẽ phun ra từ miệng ta và phủ lên nó bằng nọc độc. Nếu ta bắt đầu nói bây giờ, sẽ không có sức mạnh nào trên Trái đất có thể ngăn cản ta.

Ta mệt mỏi vì cuộc chiến này.

Ta nhìn lên và nhận thấy rằng xung quanh dần trống trải. Ta đã ngồi và nhìn chằm chằm vào cái đĩa này, theo hướng của cậu ấy, vào khuôn mặt của cậu ấy, trong gần một giờ đồng hồ. Ta nhận ra rằng không ai nói chuyện với ta trong thời gian đó. Ta không thể chạm tới. Ta không sợ hãi. Ta là một hòn đảo cô độc.

Cậu bé đang đi về phía ta, những người bạn của cậu ấy đang theo sau cậu ấy. Cậu ấy sẽ nói chuyện với ta chứ? Cậu ấy đến đây để xin lỗi, hay để yêu cầu một lời xin lỗi? Ta nghĩ mình sẽ nhượng bộ; ta nghĩ ta sẽ cho cậu ấy bất cứ thứ gì cậu ấy yêu cầu.

Nhưng cậu ấy đã lướt qua ta mà không hề liếc nhìn. Bây giờ ta đã ở một mức độ mà cậu ấy không thèm khinh thường nữa.

Ta nhấp một ngụm súp lạnh và cố gắng kìm nén dịch mật trào ra trong cổ họng. Nước súp loãng, nhiều nước, nguội ngắt. Nó chẳng khác gì ta, giống như máu của ta vậy.

Nên ta chỉ muốn máu của cậu ấy. Ta yếu đi, nhưng không phải vì đói bụng. Ta nghĩ rằng ta có thể chịu đựng được vài ngày, vài tuần, thậm chí vài tháng trước khi cần nó một lần nữa. Luôn có những lựa chọn khác...

Nhưng ta cần máu của cậu ấy. Ta muốn hương vị của cậu ấy trong miệng của ta. Ta muốn hơi ấm của cậu ấy và da thịt xung quanh lưỡi của ta.

Những người bạn đã đi trước, cậu ấy nói chuyện với hiệu trưởng và tên người sói. Ta không thể nghe thấy họ đang nói gì, nhưng ta sẽ không rời đi. Ta đưa một thìa khác lên miệng. Nó trượt xuống cổ họng một cách khó chịu. Đây là quả báo của ta sao. Ta sẽ cố gắng ăn cho đến khi cậu ấy rời khỏi phòng. Ta không thể là người bỏ đi trước. Mỗi ngày của ta đều được đánh số và ta sẽ không vứt bỏ cơ hội này, hay bất kỳ cơ hội nào để được ở cùng một phòng với cậu ấy.

Ta cắn lưỡi và nếm mùi vị lạnh lẽo của máu mình chảy xuống cổ họng. Ta đang biến thành một con quái vật.

Con quái vật thực sự đứng dậy và rời khỏi cụ Dumbledore, tay của hắn thản nhiên đặt trên vai Potter. Cảnh tượng đó làm ta rất khó chịu.

Hắn đang dẫn cậu ấy ra ngoài - bàn tay trên vai cậu ấy đang kéo cậu ấy ra khỏi phòng. Kéo cậu ấy ra khỏi ta. Họ nói nhỏ và ta căng tai khi nhìn chằm chằm vào món súp của mình. Nếu ta cố gắng, ta có thể nghe thấy mọi lời nói ra. Nếu ta sử dụng năng lực mới của mình, ta sẽ biết mọi bí mật của họ.

Những ta không. Họ lướt qua ta mà không nói một lời, không nhìn về hướng của ta. Ta quay sang Albus và thắc mắc về cái nhìn mà ông ấy dành cho ta.

Hết chương 38

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro