Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 4

"Nếu cậu chưa cảm thấy thoải mái, chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện này sau," cụ Dumbledore xoa dịu. Sau đó, vẻ mặt của Snape giãn ra, ông lắc đầu.

"Không sao, tôi có thể vượt qua được," ông nói. Dumbledore kiên nhẫn chờ đợi để Snape thu thập suy nghĩ của mình. Harry lặng lẽ ngồi xuống sàn. Cậu cũng tò mò như cụ Dumbledore, cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó; cả trước và sau giấc mơ của mình.

"Tôi đã được gọi ngay sau mười giờ," Snape bắt đầu. "Tôi đã để lại lời nhắn cho ông ở vị trí quen thuộc trong phòng của tôi và rời khỏi căn cứ. Tôi đã đến trang viên nhà Malfoy. Có hai Tử thần Thực tử khác ở đó - Avery và Goyle. Bọn chúng dường như đang có tâm trạng rất tốt. Chúng sẽ không cho tôi biết chúng tôi sẽ đi đâu - Lucius chỉ đơn giản nói rằng sẽ có 'nhiều việc' vào đêm đó. Chúng tôi đã sử dụng một Khóa cảng, nó đã đưa chúng tôi đến giữa một khu rừng ở đâu đó. Tôi không chắc về vị trí chính xác."

Dumbledore gật đầu khuyến khích ông tiếp tục.

"Chúng có ma cà rồng, Albus," Snape gầm lên; vẻ mặt nghiêm nghị bình thường của ông hiện lên nỗi thống khổ. "Tôi đã cố gắng giữ ý thức nhưng một trong số chúng đã đánh vào đầu tôi. Khi tôi tỉnh dậy, Lucius đã chặn cây gậy vào miệng tôi - hắn buộc tôi phải mở miệng."

Cụ Dumbledore nắm lấy cổ tay Snape và giữ chặt.

Giọng của Snape hạ xuống như tiếng rên rỉ khi bị tra tấn. "Tôi đã nhìn thấy hắn, Albus. Hắn có Dấu ấn. Hắn đứng phía trên rồi tự rạch cổ tay. Tôi có thể nhìn thấy máu chảy ra, tôi cố gắng chạy trốn, tôi đã chiến đấu với tất cả những gì tôi có, nhưng Lucius đã ghì chặt tôi lại và tôi không thể kiểm soát cơ bắp của mình vì bùa Tra Tấn, tôi cố gắng không thở, cố gắng không nuốt, nhưng hắn cậy miệng và đổ vào cổ họng tôi, tôi không muốn, Albus."

Khuôn mặt của Snape nhăn lại vì ký ức về cuộc tấn công và tiếng thở hổn hển của ông tràn ngập căn phòng. "Tôi không muốn," ông lặp lại, giọng đầy cảm xúc.

Cụ Dumbledore ngồi ở bên giường và ôm người đàn ông vào lòng. Lúc đầu Snape giãy ra, sau đó cơ thể căng thẳng của ông giảm bớt rồi ông cho phép mình được ôm, gần như trái với ý muốn của mình.

"Tôi không xứng đáng với điều này, Albus," ông nói, thể hiện tình cảm rõ ràng.

"Cậu đã hy sinh rất nhiều," cụ Dumbledore nói, siết chặt lấy ông bằng một cử chỉ nhẹ nhàng rồi hạ thấp cơ thể đang run rẩy của Snape trở lại giường.

"Tôi chẳng còn hy vọng gì để thoát khỏi chuyện này," Snape nói. Ông nhìn cụ Dumbledore, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt khi ông chờ đợi một loạt câu hỏi không thể tránh né.

"Tại sao?"

Snape thở dài và nhìn vào tay mình. Ông nghĩ, lại lắc đầu rồi nói. "Tôi nghĩ mục đích của hắn là nếu ông biết tôi sẽ trở thành gì, ông sẽ không muốn tôi nữa, và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại với hắn. Hoặc... thực hiện các biện pháp khác lâu dài hơn."

Cụ Dumbledore cứ chú ý đến hoa văn trên áo choàng của mình trong khi Snape đang căng thẳng chờ đợi.

"Cậu biết bao nhiêu về dân Muggle, Severus?" Albus hỏi. Snape nheo mắt bối rối.

"Đúng vậy," cụ Dumbledore mỉm cười, "có lẽ cậu đã quá bận rộn để dành cho họ sự quan tâm đầy đủ mà họ đáng được hưởng. Họ có một cuốn sách, một cuốn sách rất nổi tiếng, mà từ đó hình thành một tôn giáo lớn thu hút rất nhiều tín đồ."

"Ý ông là Kinh thánh?" Snape ngơ ngác hỏi.

"À đúng, cậu bé thân yêu của ta. Ta không nên giả định bất cứ điều gì với cậu," Đôi mắt cụ Dumbledore sáng lên một cách trìu mến.

"Tôi không phải là một kẻ hoàn toàn ngu ngốc, Albus," Snape nhận xét một cách khô khan. Đôi mắt của Albus lấp lánh.

"Có một câu chuyện thế này từ Kinh thánh của họ," Dumbledore tiếp tục. "Ta không nhớ chính xác nó, nhưng ta biết đủ để hiểu được điểm chính. Có một người đàn ông, một người đàn ông rất giàu có, có hai con trai. Ông quyết định chia sẻ tài sản của mình cho hai con trai khi ông vẫn còn sống, để ông có thể xem cách họ sử dụng tiền bạc của mình. Một trong hai người vẫn ở lại với ông, giúp đỡ ông, phục vụ cho người cha để phát triển đất đai của họ. Người con trai kia bỏ đi ngay lập tức, lấy của cải mà tiêu xài hoang phí không cần suy nghĩ. Khi tiền của người con trai đó hết sạch, hoàn toàn không còn hy vọng hay bạn bè, anh ta quyết định quay trở lại với người cha. Anh tin rằng, nếu anh sẽ phải chịu đựng đau khổ trong những ngày còn lại của mình, thì tốt hơn hết là chịu đựng khi có sự đồng hành của những người đã từng yêu anh hơn là giữa những người xa lạ. Khi người cha nhận ra rằng con trai mình đã trở lại, ông tràn ngập hạnh phúc và gọi những người còn lại trong gia đình và bạn bè đến để mở tiệc chào mừng. Đứa con lầm lỗi đã trở về."

Hơi thở của Snape đã chậm lại trong suốt câu chuyện, đôi mắt ông khép hờ vì mệt mỏi. "Có vẻ khá bất công cho người con trai tốt bụng."

"Đó không phải là vấn đề của câu chuyện, Severus," Dumbledore nói, "mặc dù hầu hết mọi người dường như đều đưa ra nhận xét giống nhau. Vấn đề là ở chỗ - không quan trọng một trong hai người con trai đã làm gì; người cha vẫn yêu thương họ. Và ông thật hạnh phúc khi đứa con thất lạc của mình trở về với ông, trong lòng ông thật tâm vui mừng."

Dumbledore nghiêng người thì thầm vào tai Snape. "Con chưa bao giờ là lầm lỗi, cậu bé thân yêu của ta, ta luôn coi con như con trai của ta. Không có gì, không có gì mà con có thể làm hoặc từng nói ra sẽ khiến ta ghét con, hoặc quay lưng lại với con."

Snape cười nhạt. Cụ Dumbledore đặt lên má ông một nụ hôn dịu dàng rồi ngồi xuống ghế.

"Albus?" Snape khẽ hỏi.

"Ừ, gì vậy con yêu?"

"Tôi không nghĩ là ông đang giấu viên kẹo chanh chết tiệt nào đó trong người, phải không?"

Cụ Dumbledore cười, đôi mắt giáo sư Snape ánh lên vẻ thích thú.

Harry từ từ đứng dậy, các dây thần kinh ở bàn chân cậu như tê dại khi máu được dồn lên tứ chi. Cậu cảm thấy không thoải mái khi chứng kiến ​​màn nói chuyện thân mật giữa hai người nhưng lại quá tò mò nên không dám di chuyển. Bây giờ cậu đã xâm nhập đủ.

Nhìn lên lần cuối trước khi quay đi, cậu bắt gặp chiếc gương treo trên giường của Snape. Cụ Dumbledore nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, gật đầu lia lịa, rồi ngoảnh mặt đi, lục trong áo choàng tìm những viên kẹo chanh.

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro