Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 5

Dumbledore trở lại Hogwarts để giám sát hoạt động chung của trường, và để đảm bảo rằng các gián điệp của Voldemort không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường. Một hai ngày sau, Poppy cũng rời đi, nhưng vẫn kiểm tra bệnh nhân của mình vào mỗi buổi tối khiến ông rất khó chịu. Remus Lupin rất vui khi được cụ Dumbledore yêu cầu ở lại quảng trường Grimmauld vô thời hạn. Ông ấy thích dành thời gian với Harry, mặc dù chính những bức tường nhắc nhở ông về sự mất mát chung của họ, nhưng điều đó khiến trái tim của ông thoải mái hơn khi biết mình đang làm điều gì đó cho Sirius.

Điều đó không có nghĩa là Snape hài lòng với sự sắp xếp này. Buổi sáng sau cuộc nói chuyện mà Harry đã chứng kiến ​​giữa Bậc thầy Độc dược và Dumbledore, Snape bắt đầu lớn tiếng và thường xuyên nhấn mạnh rằng ông được phép trở về căn hầm của mình ở Hogwarts. Harry, nằm sấp trên giường và cố gắng làm một số bài tập về nhà, đã cười khúc khích khi nghe bà Pomfrey nói với Snape bằng giọng giống như giọng bà đã dùng khi Harry phàn nàn rằng cậu muốn rời khỏi bệnh xá sau những lần bị thương. Ông không khỏe, ông sẽ phải ở lại nơi này cho đến khi tôi chấp nhận. Hết chuyện.

Mặc dù Lupin thường để cho Harry có không gian riêng, điều mà Harry rất biết ơn, thì hai người vẫn dành thời gian bên nhau sau bữa trưa trong thư viện. Bây giờ ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, các phòng đều thoải mái, nếu không muốn nói là hiện đại. Họ sẽ ngồi trong ánh chiều tà mờ ảo và đọc sách, hoặc trò chuyện chậm rãi khi Lupin cố gắng dạy cho Harry một vài mẹo chơi cờ phù thủy. Tuy Harry đã không gặp lại người bạn thân nhất của mình trong nhiều tuần, cậu vẫn mong chờ ngày cậu có thể khiến Ron câm nín bằng cách đánh bại cậu ta trong cờ phù thủy.

"Hiệu trưởng, giáo sư Snape có biết bằng cách nào mà ngài đã tìm thấy ông ấy không? Con đã ở đó, nhưng con thậm chí không nhận ra là có cứu viện."

Lupin nhìn lướt qua Dumbledore, cho thấy giấc mơ của Harry không hề được giữ bí mật. Dumbledore gật đầu với Lupin - người ngồi lại với một tiếng thở dài rồi trả lời Harry.

"Chúng ta luôn biết rằng những gì Severus đang làm là nguy hiểm, nhưng khi ông ta được Voldemort triệu hồi một lần nữa, ông ta đã từ chối lùi bước. Hiệu trưởng đã ếm bùa lên người ông ta, tất nhiên là với đầy đủ nhận ​​thức và sự đồng thuận của ông ta. Nó hoạt động theo cách tương tự như chuông báo của dân Muggle, tuy nó không phát ra âm thanh. Mục đích của nó là ngay lập tức đưa Severus đến gần khu đất của Hogwarts nhất có thể. Trước đó nó chưa bao giờ được sử dụng, bởi vì nó chỉ được kích hoạt khi cơ thể nó sở hữu đã ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm."

"Cực kỳ nguy hiểm như bị tra tấn hay như..." Giọng của Harry nhỏ lại.

"Như cận kề cái chết," cụ Dumbledore tiếp tục. "Bùa chú sẽ theo dõi một số thứ, bao gồm nhịp tim, huyết áp, mất máu và tích tụ các phép thuật lên một người. Phải nói thêm, giáo sư Snape sẽ không để ta sử dụng nó cho đến khi chúng ta chốt nó ở một mức độ chính xác đến mức chỉ những vết thương chí mạng mới có thể kích hoạt nó. Ông ấy không muốn nó xảy ra trong những trường hợp bình thường."

"Bình thường?" Harry thì thào.

"Chỉ là cách nói chung chung khi Voldemort tỏ ra không hài lòng với những người đi theo mình. Nhưng ta không muốn con nghĩ về chuyện này bây giờ, Harry. Nhờ sự nhanh trí của con, chúng ta đã cảnh giác và sẵn sàng khi Severus xuất hiện ở cạnh trường Hogwarts. Vết thương của ông ấy khá nặng, và lời cảnh báo của con đã khẳng định rằng ông ấy sẽ không chết vào đêm đó, chàng trai của ta."

Harry nhìn xuống sàn rồi lắc đầu. "Con đã không, ... ý con là, con đã không làm bất cứ điều gì hiệp nghĩa. Con sẽ làm như vậy cho bất cứ ai trong tình huống đó. Con biết giáo sư Snape và con... không hợp nhau, nhưng con không mong ông ấy chết. Không còn nữa," cậu nói một cách khó chịu.

"Và con đã nói với ông ấy điều đó chưa?" Dumbledore hỏi.

"Con đã không nói chuyện với ông ấy từ khi học kỳ năm trước kết thúc. Lần trước ông ấy đến đây, con... vẫn còn rất giận ông ấy. Cũng giận chính mình. Con đã không có cơ hội để sửa đổi. Con không chắc mình sẽ nói gì với ông ấy, hoặc liệu ông ấy có gặp con không. Con vẫn không hề thích ông ấy," cậu nhấn mạnh.

Lupin cười. "Chú có thể hiểu điều đó, Harry. Severus là một người đàn ông khó để nói chuyện. Ông ấy chắc chắn không dễ dàng làm bạn với con."

"Con không muốn trở thành bạn của ông ấy," Harry nói, "thôi bỏ đi, con nghĩ con nên cảm ơn ông ấy vì những gì ông ấy đã làm cho con, cả hiện tại và trong quá khứ. Ông ấy... ông ấy có biết con đã nhìn thấy ông ấy trong giấc mơ của mình không, thưa ngài?"

Dumbledore chậm rãi gật đầu, ánh mắt của ông xuyên thấu qua Harry. "Có, chàng trai của ta. Ta cảm thấy có nghĩa vụ phải nói cho thầy ấy biết toàn bộ tình hình, mặc dù ta biết ông ấy sẽ không quá vui vẻ khi con có quyền nhìn vào vào cuộc sống cá nhân của ông ấy một lần nữa."

Tim Harry ngừng đập. "Ngài biết về ... chuyện đó?"

Dumbledore không di chuyển, mặc kệ Lupin tò mò hỏi, "Ý của con là gì?"

Harry hít một hơi thật sâu và đưa ra quyết định nói rõ những hành động trong quá khứ của mình. "Con đã xem ký ức trong chậu Tưởng ký của giáo sư Snape, Remus."

"Harry!" Lupin kinh hoàng. "Làm sao con có thể làm một chuyện như vậy?"

"Con không biết," Harry thốt lên. "Ý con là,... con biết nó là gì, nhưng con không cố ý nhìn vào. Con cảm thấy thất vọng. Con thực sự cảm thấy xấu hổ về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng ông ấy không bao giờ cho con cơ hội để xin lỗi. Con sẽ xin lỗi, nhưng ông ấy không chịu tiếp tục dạy con về Bí thuật, mỗi lần gặp con trong lớp, ông ấy đều đối xử với con thật kinh khủng, vì vậy con nghĩ rằng ông ấy không xứng đáng với lời xin lỗi của con. Con thực sự không cố ý," cậu kết thúc một cách yếu ớt.

"Giáo sư Snape là một người rất kín tiếng," Dumbledore nói từ xa. "Con có thể tưởng tượng, hoặc con chưa thể hình dung ra, rằng sẽ như thế nào khi một người đàn ông có bản chất đó biết rằng những suy nghĩ riêng tư nhất của ông ta, một số ký ức tồi tệ nhất của ông ta, lại bị một người đã khinh thường ông ta nhiều năm nhìn thấy rồi lan truyền ra ngoài."

"Con chưa bao giờ nói với ai!" Harry nóng nảy nói. "Con không, và sẽ không. Thậm chí không phải về chuyện này. Con biết cách giữ bí mật, thưa ngài."

"Giáo sư Snape đã bao giờ dùng những ký ức mà ông ấy thấy trong tâm trí con để chống lại con chưa, Harry?" ông hỏi nhỏ.

Harry nghĩ ngợi một chút. Cậu đã phải chịu nhiều lời chế nhạo từ Snape trong những năm học của mình, nhưng cậu nhận ra những ký ức mà Snape đã xé ra khỏi tâm trí cậu trong các giờ học Bí thuật chưa bao giờ được nhắc đến bên ngoài căn phòng đó.

"Không, thưa ngài," Harry thì thầm.

Dumbledore cười nhạt. "Có vẻ như cả hai người, khi nói về nó, đều là những người đàn ông lịch sự."

Lupin có vẻ như cuối cùng đã hiểu ra điều gì đó. "Vì vậy, đó là lý do tại sao ông ấy...," giọng nói của ông vang lên khi ông tròn mắt nhìn Harry.

"Thưa thầy?" Harry nhìn cụ Dumbledore.

"Ừ, Harry."

"Thầy có nghĩ rằng nó sẽ ổn không, nghĩa là, nếu nó không làm cho mọi thứ tồi tệ hơn... liệu con có thể nói chuyện với giáo sư Snape không? Con... con có một số điều muốn nói với ông ấy."

Mặt cụ Dumbledore dịu lại, ông vươn tay vỗ vai Harry. "Ta nghĩ rằng điều đó sẽ rất tốt, chàng trai của ta."

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro