Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 6

*Remus Lupin's POV

Ngôi nhà này đã trở thành nhà tù và nơi ẩn náu của tôi.

Tôi đi lang thang trong các hành lang, mong đợi anh ấy ở cuối đường, mong thấy anh ấy một tay cầm chai rượu đang mở, với nụ cười xấu xa trên khuôn mặt khiến tôi nhớ lại một thời tuổi trẻ. Trước khi địa ngục trần gian của anh ấy bắt đầu, trước khi năm tháng làm héo mòn và chai sạn các đường nét của anh ấy, trước khi anh ấy trở nên u tối vì đau đớn.

Chúa ơi, tôi ghét anh ấy vì đã bỏ lại tôi, Chúa ơi, tôi nhớ anh ấy!

Anh ấy không bao giờ biết khi chúng tôi còn ở trường. Đó là điều khiến chúng tôi cười trong vài năm qua. Khoảng thời gian đó, tôi đã cảm thấy có điều gì khác lạ, điều gì đó khác với những gì anh ấy biết, hoặc những gì anh ấy thậm chí đã nghi ngờ. Anh thường lắc đầu và ngạc nhiên về điều đó; từ sự kiên định của riêng tôi và sự lãng quên của chính anh ấy. Tất nhiên tôi không bao giờ có thể nói với anh ấy khi chúng tôi vẫn còn đi học, điều đó sẽ phá hỏng tình bạn của chúng tôi. Tình bạn của bốn chúng tôi. Tôi không nghĩ James có thể đoán ra. Còn Peter...

Tôi sẽ không nghĩ về hắn. Không phải bây giờ, nó quá xa xỉ vào lúc này. Nhưng chỉ một lần trong đời, tôi có thể hình dung ra cảm giác sẽ như thế nào khi xé toạc cổ họng của một ai đó và không cảm thấy hối tiếc một chút nào. Và khi điều đó xảy ra, tôi sẽ cất lên một tiếng hú tự do.

Harry không biết chuyện gì đã xảy ra giữa chúng ta. Tôi không biết làm thế nào để nói về nó, và tôi không nghĩ nó còn quan trọng nữa. Tôi nên nói gì với đứa bé?

Harry, chú yêu cha đỡ đầu của con.

Harry, cha đỡ đầu của con yêu chú.

Harry, chú vẫn yêu anh ấy.

Cậu ấy trông rất giống bố mẹ của mình. Tôi phải liên tục nhắc nhở bản thân rằng cậu ấy không phải là họ, không phải là tổng thể các bộ phận của họ, mà là một cá thể độc lập và duy nhất. Cậu ấy có vẻ giống như một cậu bé rất vị tha, một cậu bé rất tốt bụng, nhưng chúng tôi không thân thiết đến vậy.

Harry, cha đỡ đầu của con và chú là người yêu của nhau.

Một phần nhỏ trong tôi đã đổ lỗi cho cậu ấy sau khi Sirius chết. Giá như... có rất nhiều giá như. Giá như Harry nhớ được những tấm gương. Giá như cậu ấy chặn được Voldemort. Giá như Severus giúp cậu ấy. Giá như cụ Dumbledore bảo vệ Sirius tốt hơn. Giá như tôi ở đó. Giá như Sirius đừng lao vào giải cứu.

Giá như tôi ở đó.

Giá như Sirius lắng nghe.

Giá như Severus không kích thích anh ấy.

Giá như Harry dừng lại để suy nghĩ.

Giá như tôi ở đó.

Harry, cha đỡ đầu của con yêu chú.

Harry, chú vẫn yêu anh ấy.

*

Đêm đó Harry thức giấc vì tiếng la hét. Lần đầu tiên, chúng không phải là của cậu.

"Severus, làm ơn, bình tĩnh lại. Tôi sẽ không làm tổn thương ông," Remus nói với vẻ bực tức và hối hận. Ông chiến đấu với cơ thể đang phập phồng của Snape, cố gắng kiềm chế người đàn ông mà không làm trầm trọng thêm thương tích của ông ta.

"Đừng làm vậy," Snape kêu lên.

Harry lúng túng đứng trước cửa, mái tóc và cặp kính xộc xệch. "Giáo sư?"

Cậu nhẹ nhàng đẩy Snape đang đổ mồ hôi, đặt người ông xuống cho đến khi ông nằm thẳng. Snape không rời mắt khỏi cậu. Lupin và Black là một ký ức xa xăm.

"Giờ thì ngủ đi," Harry nói, lau đi giọt nước mắt chảy ra trên má Snape. "Không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ ông. Siri - Black không thể làm hại ông nữa. Lupin cũng không thể làm tổn thương ông. Ngủ đi."

"Lupin," Snape thở khi mắt nhắm lại.

Remus quay lại từ bức tường, đôi mắt sưng húp và đỏ hoe. Harry có thể thấy ký ức này đã làm ông ấy đau đớn đến nhường nào.

"Cảm ơn con, Harry," ông thì thầm, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. "Chú sẽ chăm sóc ông ấy ngay bây giờ."

*

Harry lúng túng đứng trên hành lang bên ngoài phòng Snape. Remus đã bước vào vài phút trước, Harry có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của họ đang trò chuyện khi Remus đưa thuốc cho Snape. Cậu nghe thấy tiếng cười ấm áp của Remus, sau đó người đàn ông đi ra đứng trước mặt Harry.

"Vào đi, Harry, chú đã nói với ông ấy rằng con muốn gặp ông ấy."

"Ông ấy có nhớ gì không -?"

"Không. Chú nghĩ tốt nhất là không nên nói với ông ấy. Nó sẽ chỉ làm ông ấy thêm khó chịu."

Harry lặng lẽ gật đầu, ngạc nhiên khi Remus đi xuống tầng dưới. Sau vài hơi thở sâu, Harry thò đầu vào cửa và thận trọng gõ nhẹ vào bức tường bên trong.

"Giáo sư?"

Snape đang ngồi trên giường, ông tựa vào vài chiếc gối ở đầu giường. Ông mặc một chiếc áo ngủ màu trắng bên dưới chiếc áo choàng tắm màu đen mở rộng, Harry rất vui khi thấy vết thương của ông ấy dường như đã được chữa lành. Trong tâm trí của mình, Harry đã nhìn thấy Snape như thế nào trong đêm đó - đầu cúi xuống vì đau đớn, tóc ướt đẫm mồ hôi, cơ thể bê bết máu. Harry chớp mắt rồi nhìn kỹ người đàn ông trước mặt. Tóc không còn rối mà xõa ngang vai gọn gàng. Ông ngẩng cao đầu và đôi mắt ánh lên vẻ hung dữ thường thấy.

"Cậu có thể vào trong, Potter. Ta đã được cho biết cậu muốn nói chuyện với ta. Có gì thì nói nhanh lên, ta còn nhiều việc tốt hơn để làm."

Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro