Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 40

"Cậu ấy làm gì ở đây vậy?"

"Ừm ai cơ?" Hermione ậm ừ khi cô viết lên tờ giấy da, sự chú ý của cô đang dồn cho hai cuốn sách và một số bản ghi chú học tập cũ.

"Harry. Mình cứ nghĩ cậu ấy đang dành thời gian cho giáo sư Lupin."

Hermione nhìn lên và Ron ra hiệu qua vai cô, đặt cuốn nhật ký Quidditch mà cậu lén đọc xuống.

Harry đang đứng gần cửa thư viện. Cậu lướt mắt qua các bàn, bắt gặp những người bạn đang ngồi ở phía cuối phòng. Cậu sững người khi nghe tiếng cười của Ginny Weasley.

Hermione nói. "Có lẽ có gì đó không ổn. Tốt hơn chúng ta nên -"

"Chờ đã," Ron nói, chạm vào cánh tay cô. Cậu lướt qua băng ghế để có thể nhìn rõ hơn. Bút lông của Hermione rơi khỏi tay cô.

Ginny đang ngồi với bạn bè của cô ấy, Dean Thomas đứng bên cạnh cô ấy, nghiêng người về phía cô ấy và lắng nghe cuộc trò chuyện. Ron nhìn Harry đi đến chỗ em gái của mình. Mặc kệ những người khác, cậu thì thầm vào tai cô.

Ginny nhìn lên, ngạc nhiên. Cô đứng dậy và cho phép cậu kéo cô ra một khu giá sách khác. Dean nhìn theo họ với đôi mắt chăm chú, sau đó ngồi vào chỗ của Ginny, quay lưng lại với họ rồi nói chuyện với bạn bè.

Harry nói nhỏ mà nghiêm túc. Ginny mở to mắt và lắc đầu. Harry lại nói, dùng tay để biểu đạt rõ ý. Ginny nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

"Ron?" Hermione nói, trán nhăn lại.

Ron ngồi xuống mím môi, thở chậm. "Để xem nào."

Harry đặt tay lên vai Ginny nhưng cô ấy đột ngột rút ra. "Không, Harry!" cô nói, đủ lớn để bà Pince nhìn lên khỏi bàn của mình. Harry nói gì đó lần nữa, khuôn mặt nhăn lại vì xúc động. Ginny lại lắc đầu và chỉ nói được vài từ, khuôn mặt căng thẳng như thân hình cô. Cô ấy chạy về chỗ bạn bè, mặt đỏ bừng. Bỏ qua những lời thắc mắc của bạn mình, Ginny cầm một cuốn sách lên và mở nó ra, tập trung vào trang giấy.

Harry mệt mỏi chớp mắt, xoa trán và rời khỏi thư viện.

"Có thể nào-" Hermione nói, bắt đầu đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Không," Ron lẩm bẩm. "Chờ ở đây. Mình sẽ đi nói chuyện với cậu ấy. "

Cắn môi đầy lo lắng, Hermione nhìn Ron có vẻ tức giận rời khỏi phòng. Liếc qua Ginny, cô nhận thấy màu đỏ trên khuôn mặt đã biến mất và cô bé đang nói nhỏ với Dean, người đang từ từ vỗ về trên lưng cô.

Hermione đành phải thu dọn sách vở và bút lông đợi Ron trở về.

*

*

Cậu đã chiến đấu với cảm xúc của mình trong một thời gian dài mà cậu còn không nhớ thực sự tại sao cậu phải phủ nhận nó. Tâm trí cậu lúc nào cũng tràn ngập ký ức về hai người họ, cùng nhau trong căn phòng, cả người đều đẫm máu, mồ hôi và thở hổn hển. Cậu đã cố gắng rất lâu, dùng hết tất cả lý trí và sức lực có thể, nhưng cuối cùng vẫn không có một chút kháng cự nào. Cậu đã dùng lý trí để nghĩ về điều đó một cách logic. Cậu đã cố gắng lập luận để loại bỏ tất cả các vấn đề mà tình huống này sẽ mang lại cho họ. Cậu cũng thử đối mặt với tình cảm đó, một cách thành thật với bản thân - bạn bè của cậu sẽ nói gì, cụ Dumbledore sẽ phản ứng ra sao nếu họ phát hiện ra, cha mẹ cậu sẽ nghĩ gì về sự lựa chọn của cậu. Và Sirius sẽ nói gì.

Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Cậu đã chán ngấy việc sống trong quá khứ và mệt mỏi với việc cố gắng giữ mọi thứ cho tương lai. Tất cả những gì cậu có là hiện tại, và tất cả những gì cậu muốn là đôi môi của người đàn ông đó hôn cậu một lần nữa. Cậu muốn cảm nhận sức mạnh như dồn nén rất lâu của người đàn ông khi áp lên cơ thể mình. Chỉ nghĩ đến thôi là cậu đã muốn rên rỉ, quằn quại, và không ai có thể khiến Harry cảm thấy như vậy ngoại trừ ông ấy.

Ngoại trừ Severus.

Cậu cố gắng để cho tâm trí tỉnh táo, rồi gõ nhanh vào cánh cửa căn hầm của Snape, sau đó cậu thử tay cầm và thấy nó đã mở khóa, cậu đẩy vào mà không muốn chờ đợi.

Snape đang ngồi trong phòng, trên tay là một chiếc ly rỗng. Khi nghe tiếng mở cửa, ông rời sự chú ý khỏi ngọn lửa. Ông cau mày khi thấy Harry đóng lại cánh cửa sau lưng mình, thi triển một câu thần chú khóa nhanh và lập tức đi về phía ông.

Harry chộp lấy chiếc ly từ tay ông, đặt nó xuống sàn và ném mình vào trong ngực bậc thầy ma dược, ôm lấy đầu của ông rồi hôn thật mạnh. Hai tay Snape nắm chặt lấy vai Harry để ép cậu rời ra, vẻ mặt ông sửng sốt và hỏi một cách hoài nghi "Cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?"

"Em muốn ông," Harry nói trong hơi thở, dùng hết sức để đẩy hai tay người đàn ông xuống ngực và khẩn trương mút lấy cổ ông ấy. Hông của cậu bắt đầu di chuyển khi lưỡi cậu chạm vào cổ và tai của Snape.

"Potter! Harry!"

"Em muốn ông," Harry rên rỉ. Những ngón tay cậu đan chặt vào tóc Snape rồi buộc người đàn ông nhìn thẳng vào mắt mình.

"Em không muốn chiến đấu nữa. Em không thể làm điều đó, em đã cố gắng nhưng em thực sự muốn ông. Em muốn ông nhiều lắm," Harry lại rên rỉ, tiếp tục hôn lên. Cậu mạnh mẽ ấn vào miệng Snape, nụ hôn điên cuồng như vũ bão, như thể cuối cùng cậu đã mất hết lý trí.

Snape từ chối đáp lại làm Harry cảm thấy bực bội. Cậu vòng tay ôm chặt vai Snape và nghiêng đầu, cho phép mình tiếp cận tốt hơn với đôi môi không chút phản ứng đó. Nó giống như hôn một hòn đá, người đàn ông từ chối di chuyển hay đưa ra bất kỳ dấu hiệu nào thể hiện ông có hứng thú với những gì đang xảy ra.

Nhưng ông ấy cũng không đẩy cậu ra nữa, và điều đó cho Harry sự tự tin để tiếp tục cố gắng. Hai tay cậu di chuyển khỏi bờ vai căng cứng và lần xuống khuôn ngực hẹp, lần lượt mở hết nút này sang nút khác khi chúng di chuyển xuống dưới cơ thể người đàn ông. Cậu lướt lưỡi lên môi Snape, cố gắng tìm một kẽ hở. Cậu bực bội gầm gừ và luồn tay xuống vuốt ve bộ ngực trần của Snape rồi dùng hai tay ôm ngang người ông, kéo ông về phía trước để ông ấy có thể cảm nhận được sự cương cứng của Harry cọ sát một cách nhịp nhàng.

"Ôi làm ơn," Harry rên rỉ, thả những nụ hôn ướt át lên trán Snape và đôi mắt nhắm nghiền của ông ấy, hôn xuống gò má sắc bén, cắn vào làn da mềm mại ở cổ ông, mút xuống cổ ông. "Làm ơn, làm ơn, làm ơn," cậu cầu xin. Cậu muốn ông ấy, cần ông ấy rất nhiều và nếu Snape không nhượng bộ, chắc chắn cậu sẽ không thể chịu đựng được.

Và rồi một bàn tay lạnh lùng, mạnh mẽ nắm lấy gáy cậu và kéo tóc cậu để cậu nhìn vào đôi mắt đen nghiêm nghị. Harry biết giờ này cậu trông thật thảm hại; mắt cậu mở to như thể vừa nhìn thấy một bóng ma, hơi thở nặng nhọc và gấp gáp, cậu liếm môi liên tục như thể người bị bỏ đói lâu ngày thấy thức ăn ngon lành trước mặt.

"Làm ơn đi mà!" cậu cầu xin một lần nữa, gần như không còn chút liêm sỉ nào. "Em sẽ tự cắt mình, sẽ dâng máu cho ông, nếu đó là điều ông muốn! Bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì, xin ông!"

Hết chương 40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro