Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 48

"Đáng lẽ ta nên uống máu của ngươi khi có cơ hội," tên ma cà rồng thở khò khè, rướn người về phía trước khi cố gắng cúi đầu xuống cổ Snape. Snape cố gắng xô hắn ra, chống lại trọng lượng nặng nề của tên ma cà rồng khi cái miệng mở rộng và những chiếc răng nanh háo hức tiến lại gần ông.

"Severus!"

Ông nghe thấy lời cảnh báo của Lupin phía sau. Snape tiếp tục, càng nắm chặt hơn khi việc thiếu dưỡng khí khiến tầm nhìn của ông trở nên mờ đi. Một bên đầu gối của tên ma cà rồng đập vào sườn ông một cách tàn nhẫn. Cho dù có vặn vẹo thế nào, Snape cũng không thể tìm được cơ hội đẩy hắn sang một bên.

"Của ta," ma cà rồng thở ra khi hạ thấp miệng xuống.

Trong tích tắc ngay trước cái chết và tương lai hoàn toàn bị biến đổi, tâm trí của Snape đã tua lại những phần quan trọng nhất trong cuộc đời ông, nhưng phần nổi bật nhất là hình ảnh của Harry mà ông giữ gần trái tim mình nhất.

Làm ơn. Em muốn ông.

"Không phải...của mày đâu," Snape rít lên. Ông thả cổ tên ma cà rồng ra và trước khi tên Tử thần Thực tử có cơ hội cắm nanh vào người ông, Snape đã đưa một tay ra sau đầu hắn, một tay đặt lên cằm hắn và, với chút sức lực cuối cùng, vặn mạnh.

Một tiếng rắc lớn vang lên khi cổ của tên ma cà rồng bị gãy. Cơ thể hắn co giật khi não cố gắng gửi thông điệp đến các chi giờ đã bị ngắt kết nối. Snape giữ chặt và vặn người lần nữa, dùng lực của vai để chuyển động. Đầu ma cà rồng hơi quay lại, rồi cơ thể bất động.

Snape thả đầu ma cà rồng ra và ngã ngửa khi cái xác đổ ập lên người ông. Snape nhăn mặt và cố đẩy nó ra một cách vô ích. Cảm thấy buồn nôn, ông thấy Lupin khom người, kéo sức nặng chết người của tên ma cà rồng ra khỏi người ông. Snape quay sang một bên và thở hồng hộc – cố gắng nôn ra thứ dịch vô dụng trong cái dạ dày trống rỗng của mình.

"Không sao đâu, Severus. Hắn chết rồi," Lupin thở hổn hển khi kéo xác chết vào góc phòng giam và ném nó vào tường.

"Chưa," Snape rên rỉ, khạc nhổ xuống sàn. Ông lăn qua. "Tránh ra một bên."

Khi Lupin đã đứng an toàn phía sau, Snape giơ một cánh tay mệt mỏi lên. "Trái tim Accio." Với nhiều tiếng rên rỉ và nứt vỡ, trái tim của tên ma cà rồng bật ra khỏi khung xương sườn bị vỡ vụn. Trái tim ấm áp đập thật mạnh vào bàn tay mở to của ông. Snape thả nó xuống sàn và, với đôi mắt nhắm chặt lại vì đau đớn, ông thì thầm, "Incendio." Nội tạng nhầy nhụa biến mất trong một ngọn lửa bất ngờ.

Snape ngã ra sau, đầu đập mạnh xuống sàn. Ông cảm thấy kiệt sức - phổi ông đau, mắt ông cay, miệng ông thô ráp vì bị răng nanh cọ xát liên tục. Khuôn mặt đầy sẹo, mệt mỏi của Lupin lảng vảng phía trên ông.

"Severus? Chúng ta cần phải ra khỏi đây."

"Không đứng dậy được. Ở dưới này," Snape lầm bầm khi kéo tay áo Lupin. Lupin nằm bên cạnh ông, bàn tay của ông ta vỗ một cách chào đón ấm áp trên lồng ngực lạnh giá của Snape. "Hogwarts. Cùng nhau," ông càu nhàu khi đan những ngón tay của mình với Lupin.

Ông thấy Lupin mệt mỏi gật đầu. Snape nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu và vài giây sau, cả hai người đều biến mất.

*

"Còn về..." Harry nuốt khan. "Còn về Severus thì sao?"

Đôi mắt của Remus nhìn thẳng vào mắt cậu. "Con nói cho ta biết đi, Harry. Snape có phải là người tốt không?"

"Con nghĩ vậy," Harry gần như không thở được.

"Rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi," Remus nói, vỗ vai cậu và cầm nĩa lên.

"Thầy ấy ở đâu?" Harry hỏi.

"Harry Potter. Cậu Harry Potter."

Giọng nói the thé, gấp gáp xen vào giấc mơ của Harry.

"Dobby?"

Con gia tinh phấn khích nhảy từ chân này sang chân khác. "Hiệu trưởng Dumbledore muốn cậu. Hiệu trưởng nói rằng cậu phải thức dậy và đến ngay bây giờ."

Harry bật dậy trên giường, tay chộp lấy cặp kính theo phản xạ và đẩy chúng lên mặt. "Có chuyện gì vậy?"

"Họ đến rồi, Harry Potter. Họ đã trở lại."

Ngực Harry phập phồng khi cậu lao vào Bệnh xá, tiếng dép của cậu nện xuống sàn ầm ĩ. Cậu mở toang cửa và vướng vào chiếc áo choàng ngủ khi vấp ngã về phía bà Pomfrey.

"Cậu Potter!" bà kêu lên, ném cho cậu một cái nhìn không tán thành. "Tôi biết cậu rất phấn khích, nhưng đây vẫn là một nơi phục hồi sức khỏe."

"Ông ấy ở đâu? Em muốn gặp ông ấy," Harry thở hổn hển, nắm chặt bên hông bị đau.

Khuôn mặt bà Pomfrey dịu đi đôi chút. "Ông ấy ở đây, và thật may mắn là, đã tỉnh. Đi cùng đi."

Trước khi Harry có thể nói bất cứ điều gì khác, cậu đã được dẫn vào một khu vực có rèm che, nơi cụ Dumbledore đang ngồi nói chuyện với Remus, người đang nằm nghỉ ngơi thoải mái trên giường. Harry đột ngột dừng lại.

"Harry, con trai của ta," cụ Dumbledore vui vẻ nói. "Xin lỗi vì đã đánh thức con dậy, nhưng ta nghĩ con sẽ muốn biết khi Remus trở lại."

"Ông ấy - ? Ở đâu - ?"

"Giáo sư Snape cũng đã trở lại, và đang được chăm sóc," cụ Dumbledore nhẹ nhàng ngắt lời. "Ngồi một lát đi – ta chắc rằng con và Remus có nhiều điều để nói." Cụ Dumbledore nhẹ nhàng vỗ vai cậu khi ông rời đi.

Harry đứng yên, một cơn lốc cảm xúc quay cuồng trong đầu.

"Xin chào, Harry," Remus nói, dang rộng vòng tay. Harry loạng choạng đi về phía giường, rồi ném mình vào vòng tay đang chờ đợi. Cậu bám chặt vào người ông khi Remus đưa tay xoa dịu lưng cậu.

"Chú có ổn không?" Harry lầm bầm trước ngực Remus.

"Có," câu trả lời ầm ầm an ủi bên tai cậu. "Không có gì là không thể sửa chữa."

"Chết tiệt!" Harry kêu lên, nhận ra mình ép chặt vào người bị thương như thế nào. Cậu tự gỡ rối cho mình. "Con xin lỗi."

"Cũng không sao. Mừng vì thấy ta rất được nhớ tới. Ngồi xuống đi, trông con không được khỏe lắm."

Harry nặng nề ngồi lên ghế, kéo chỗ ngồi lại gần giường. Remus trông có vẻ mệt mỏi, nhưng ngoài một vài vết trầy xước mới trên mặt và những miếng băng trên cổ tay, có vẻ như ông không sao. Harry mỉm cười với ông. "Con đã rất nhớ chú."

Remus mỉm cười đáp lại. "Ta cũng nhớ con. Thư giãn đi, ta ổn. Poppy đang chăm sóc ta rất tốt. Ta sẽ được chữa lành ngay thôi."

Hết chương 48

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro