Chương 51 (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 51

"Potter vừa định rời đi," Snape ầm ĩ sau lưng cậu.

"Sớm vậy sao?" Cụ Dumbledore chớp mắt. "Vậy thì - "

"Thực ra, thưa thầy. Ý em là, thưa các thầy," Harry nói trong một khoảnh khắc đầy cảm hứng. "Em đang nghĩ rằng, vì giáo sư Snape đang cảm thấy rất tệ, có lẽ sẽ là một ý kiến hay nếu em," cậu hạ giọng, "đóng góp."

Cụ Dumbledore vỗ hai tay vào nhau. "Thật là một ý tưởng tuyệt vời!"

Snape cau có. "Tuyệt đối không hề."

"Bây giờ, Severus, không cần phải như vậy. Đây không phải là lần đầu tiên nó xảy ra và nó có thể sẽ mang lại cho cậu một thế giới tốt đẹp."

"Tôi không muốn," Snape ủ rũ nói, khoanh tay trước ngực. "Không có ích gì khi trì hoãn điều không thể tránh khỏi."

"Severus –"

"Albus," Snape cảnh báo.

"Thưa thầy!" Harry ngắt lời. "Em thực sự không phiền. Trên thực tế, em muốn làm. Em chưa thực sự cảm ơn thầy vì những gì thầy đã làm."

"Potter, ta sẽ không lấy máu của cậu để cảm ơn đâu," Snape cáu kỉnh nói. "Nếu cậu cảm thấy cần phải cảm ơn ta một cách quá mức, cậu có thể mua cho ta một trong những tấm thiệp chúc sức khỏe chói tai rất đáng ghét mà ta hay thấy xung quanh giường của cậu mỗi khi cậu bị thương. Sau vài giờ đắm chìm trong thứ âm nhạc đó, chắc chắn ta sẽ phát ốm đến mức hoặc rời khỏi bệnh xá trong tuyệt vọng hoặc chết một cách sung sướng."

"Thầy sẽ không chết đâu," Harry nói, đôi mắt lóe lên giận dữ.

"Ồ, vậy sao?" Snape vặn lại.

"Các chàng trai," cụ Dumbledore thở dài. "Ta đã nghĩ rằng hai người đã vượt qua được những cuộc cãi vã nhỏ nhặt như vậy. Severus, đó là một ý tưởng tuyệt vời, và ta nhấn mạnh rằng cậu nên tận dụng lời đề nghị tử tế của Harry. Bây giờ con rảnh phải không, Harry?"

"Vâng, thưa thầy" Harry nói, nhếch mép hài lòng với Snape. "Hôm nay con không có tiết học nữa."

"Tốt, tốt," cụ Dumbledore nói. "Severus, tối nay ta sẽ ghé qua sau bữa tối. Harry, có lẽ một vài bùa chú riêng tư có thể giúp ích đấy? Ta sẽ nói với bà Pomfrey rằng không được quấy rầy hai người."

Snape rủa thầm. Harry nhe răng cười. "Dạ, thầy hiệu trưởng. Và cảm ơn thầy."

"Cảm ơn Harry. Severus, cư xử đúng mực nhé."

Sau khi cụ Dumbledore đóng rèm lại, Harry ếm bùa Im lặng. Cậu quay lại để nhìn thấy cái lườm hiểm ác của Snape. "Gì vậy?"

"Gì vậy à?" Snape nhắc lại một cách nhạo báng. "Ta đã nói với em là ta không muốn làm điều đó. Ta đã nói với ông ấy," ông nói, hất tóc về phía cửa, "Ta không muốn làm điều đó. Ta cũng có thể không bận tâm đến việc nói, vì tất cả những điều tốt đẹp."

"Ông có thoải mái không?" Harry hỏi, cởi giày và tháo cà vạt.

Snape lườm cậu. "Chính xác thì em nghĩ mình đang làm gì?"

Harry thở dài. "Em thề, đôi khi ông không hành động như một người thông minh mà em biết gì cả. Di chuyển qua đây đi."

"Ta chắc chắn sẽ không!"

"Được thôi!" Harry cáu kỉnh, leo lên giường và ngồi lên đùi Snape. Cậu điều chỉnh mình cho đến khi cảm thấy thoải mái, đầu gối của cậu ở hai bên eo của Snape. "Thoải mái chứ?"

Snape nhìn đi chỗ khác, hai cánh tay vẫn khoanh chặt trước ngực. Harry cúi xuống và ngửi tóc ông. "Ông nghĩ đây là loại dầu gội gì? Em thích nó."

"Nhãn hiệu con Bằng mã chết tiệt, theo như ta được biết. Em sẽ rời khỏi người ta chứ?"

"Tại sao ông lại làm mọi thứ trở nên khó khăn như vậy? Chờ đã, em quên mất đang nói chuyện với ai. Niềm đam mê trong cuộc sống của ông là tạo ra những vấn đề không tồn tại."

Snape nhe nanh ra dọa.

Harry cười khúc khích.

Snape ngả người ra sau, kéo Harry xuống cùng với mình. Harry vòng tay quanh cổ Snape và hôn sâu hơn, lần chạm lưỡi đầu tiên khiến cậu run rẩy. Đôi bàn tay ấm áp kéo mạnh bả vai của cậu và hai chân của Harry duỗi thẳng cho đến khi cậu nằm trên người Snape, bộ ngực trần của cậu áp vào bộ ngực được che phủ của người đàn ông.

Harry mở mắt ra và rời khỏi nụ hôn, vuốt những sợi tóc lòa xòa của Snape ra khỏi mặt ông. Snape vuốt mái tóc dày trên trán Harry, lướt ngón tay cái trên vết sẹo hình tia chớp.

"Em nghĩ... ý em là, em rất vui vì ông đã quay lại," Harry thì thầm. "Đừng bao giờ rời xa em nữa."

Mắt Snape tối sầm lại và ông lướt đầu ngón tay lên môi Harry. "Hôn ta lần nữa."

Harry mỉm cười và cúi xuống. Miệng họ mấp máy một cách uể oải, ướt át chạm vào nhau khi Harry đẩy tấm trải giường ra khỏi chân Snape. Cậu đá chúng xuống chân giường và duỗi thẳng người ra, ép mọi bộ phận trên cơ thể cậu vào cơ thể của Snape. Snape thở dài bên dưới cậu và tách hai chân cậu ra, cho phép xương chậu của Harry áp vào mình, ôm cậu vào trong cơ thể.

Nụ hôn của họ trở nên mãnh liệt hơn, nhanh hơn, và Harry bắt đầu thở hổn hển khi cậu rời miệng khỏi Snape, liếm môi khi cậu cảm thấy những bàn tay mạnh mẽ di chuyển dọc theo vùng da thịt nóng hổi sau lưng và nắm lấy mông cậu, kéo cậu lại gần hơn. Harry rên rỉ và trán đập vào gối, tận hưởng những chuyển động uốn éo bên dưới, chiếc lưỡi ấm áp liếm lên cổ cậu. Harry siết chặt mông, cọ sát vào vật cương cứng đang co giật mà cậu có thể cảm nhận được qua chất liệu của chiếc áo choàng bệnh xá. Cậu đẩy lần nữa, chậm rãi, mỗi chuyển động gia tăng khiến cơ bắp cậu run lên vì phấn khích.

Harry rên rỉ chờ đợi khi những ngón tay dài đan vào tóc cậu một cách đau đớn, giữ chặt cậu khi những chiếc răng nanh của Snape đâm vào lớp thịt mềm mại trên cổ cậu. Harry oằn người dữ dội, toàn thân cậu rùng mình trước sự xâm nhập. Hơi thở nóng bỏng làm vai cậu run lên. Tay còn lại của Snape nắm lấy mông cậu, thô bạo kéo dương vật của Harry áp vào dương vật của mình.

"Chúa ơi, đúng rồi," Harry rên rỉ. Cậu điên cuồng liếm cổ Snape, dùng sức đâm vào ông. Da cậu bỏng rát nơi miệng Snape hoạt động, cứng và ướt, cọ vào da cậu. Đến lượt Harry cắn vào cổ Snape, ngấu nghiến da thịt ông khi cậu cảm thấy máu tươi đầy sự sống của mình trào ra từ cổ họng và dồn vào cái miệng đang háo hức mút lấy của Snape. Snape quấn hai chân quanh chân Harry và đẩy mạnh lên, cọ xát hai dương vật của họ vào nhau. Một khoảnh khắc sung sướng cứng ngắc và sau đó Harry co giật trong cơn cực khoái trước cơ thể đang rệu rã của Snape.

Snape thở hổn hển ở cổ họng của Harry và những cú đẩy của ông trở nên mất kiểm soát hơn, hông của ông thúc vào cơ thể đã được thỏa mãn của Harry một cách thất thường. Harry cảm thấy chất lỏng ấm áp thấm qua quần từ cả trong lẫn ngoài khi cơ thể cậu mất hết sức lực và cậu đổ gục hoàn toàn vào người Snape. Sức hút nơi cổ họng cậu giảm bớt khi Snape từ từ rút ra. Harry run lên khi lưỡi của Snape chậm rãi liếm trên da cậu cho đến khi cậu sạch sẽ và bình thường trở lại.

Cánh tay của Snape siết chặt quanh cậu như một sự bảo vệ và Harry vùi đầu vào mái tóc ấm áp.

"Đừng bỏ rơi em lần nữa," Harry thì thầm, ghét cái giọng cầu xin trong giọng nói của mình. Cậu gần như khóc khi nghe câu trả lời lặng lẽ.

"Ta sẽ cố gắng."

Hết chương 51

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro