Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 2

Hermione trao đổi ánh nhìn hoang mang với Ron.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" cô mở miệng hỏi.

Ron nhún vai.

Neville, người đang ngồi bên phía còn lại của Ron, cười hí hửng và lắc đầu. "Harry" cậu ta nói một từ này ra như lời giải thích.

Hermione và Ron đã rất hào hứng khi đến Hogwarts dự bữa tối Giáng sinh và được dành cả ngày với 'Giáo sư Potter' và 'Người học việc Longbottom', nhưng bây giờ...

Giờ Hermione gần như rất bối rối và cô nghi ngờ rằng có thể Neville đã che dấu thông tin nào đó, dẫn đến việc họ hoàn toàn không biết chuyện này... không biết bất kể là chuyện gì đang xảy ra giữa Harry và Snape.

"Severus, ông nên biết, dù thế nào đi nữa, đây là kỳ nghỉ Giáng sinh và các giáo sư không cần mặc hai mươi lớp áo choàng, nhỉ?" Harry nhướn mày, hỏi lại.

Hermione khẽ cắn môi và liếc nhìn Ron khi hai người họ cố gắng nén cười. Điều này không đáng cười, Hermione hy vọng rằng sau khi chiến tranh kết thúc Harry và Snape có thể hoà thuận với nhau trong tư cách đồng nghiệp, nhưng có lẽ có một vài chuyện rất khó để thay đổi.

"Trừ năm điểm nhà Gryffindor, Potter."

"Trừ sáu điểm nhà Slytherin, Severus."

Hermione quay sang nhìn McGonagall, miệng muốn lên tiếng phản đối sự lạm dụng trắng trợn của hệ thống tính điểm, nhưng McGonagall chỉ nở một nụ cười ranh mãnh với Sprout và gọi thêm một chai rượu vang.

"Có ai muốn uống rượu không?" bà hỏi họ.

"Có ạ, cảm ơn" Ron nói nhanh.

Giáo sư McGonagall rót ra sáu ly rượu và đưa cho mọi người. "Giáng sinh an lành," bà nói với ánh mắt lấp lánh khi nâng ly lên. "Hy vọng mọi ước muốn của chúng ta đều thành sự thật trong tối nay," bà nói thêm với một cái nháy mắt cho Snape.

"Nâng ly," Ron vui vẻ nói khi cụng ly với bà. "Em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ được uống rượu với cô, thưa giáo sư," cậu cười. "Thế giới thật điên rồ, nhỉ?"

"Và càng ngày nó càng trở nên điên rồ hơn, Ron ạ," McGonagall nói với một nụ cười trên môi. "Tôi nhắc lại hãy gọi tôi là Minerva, vì tôi tha thiết hy vọng sẽ không bao giờ bị trở thành giáo sư của cậu nữa."

"Giá mà Potter cũng dễ dàng bị tống tiễn như vậy," Snape chế nhạo, nhưng không ai cảm nhận được sự thật lòng trong lời nói của ông.

Harry đảo mắt nhìn xung quanh và nhấp một ngụm rượu. "Ông biết tôi mà, Severus, tôi khó bị lay chuyển. Như kiểu..."

"Một bệnh dịch?" Snape gợi ý.

"Ồ, nhìn kìa, đó là Neville," Hermione nói, cắt ngang điều mà cô cho rằng (có lẽ?) là một cuộc tranh cãi nảy lửa giữa hai người đàn ông. "Neville!" Hermione vẫy tay với người bạn vừa bước vào đại sảnh đường.

Neville nhìn sang bên này, đôi mắt dừng lại giữa Harry và Snape trong một khắc, sau đó nở nụ cười và nhẹ nhàng hỏi. "Hermione, Ron, các cậu khỏe không?" Cậu ta hỏi khi ngồi xuống giữa Sprout và Harry.

"Vẫn tuyệt lắm," Ron cười tươi đáp. Cậu duỗi tay vòng qua lưng ghế của Hermione. "Việc học nghề của cậu thế nào?"

"Neville đang làm rất tốt," Sprout nói với một nụ cười tự hào và hiền từ dành cho Neville khiến cậu chàng có chút đỏ mặt. "Ta muốn nói rằng cậu ấy đang đến khá gần với mục tiêu được đặt ra - trở thành một chuyên gia tài ba trong lĩnh vực của mình."

"Ồ?" Snape nhìn Minerva một cách nhạt nhẽo. "Bây giờ chúng ta sẽ thuê các chuyên gia giỏi trong lĩnh vực của họ sao? Tôi nghĩ có lẽ bà chỉ đơn thuần chấp nhận bất cứ đơn xin việc nào được gửi đến, kể cả là kẻ vô danh tiểu tốt đang tìm việc làm."

Hermione khá chắc đó là một cú đâm chọc không công bằng vào Harry, Harry khịt mũi.

"Đó là cách mà ông được nhận vào à?" Harry hỏi lại với khuôn mặt ngây thơ. "Tôi luôn băn khoăn điều này vì ông chẳng dạy được trò trống gì."

"Ta là bậc thầy ma dược, Potter," Snape cười nhạo. "Hừm, cậu chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi."

Hermione liếc nhìn Minerva - bà ấy vừa quay đầu và tham gia vào cuộc trò chuyện với Sprout. Vì vậy, cô quay sang Neville, nhưng cậu ta trông có vẻ thích thú hơn là lo lắng.

"Tôi đã giết Voldemort," Harry nói. Cậu nhấp một ngụm rượu, sắc hồng trên má càng rõ ràng. "Và tôi cũng là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bộ vượt qua các bài kiểm tra thực địa ngay lần thử đầu tiên."

"Cậu đã gặp may với thần chú Giải giới và được mời về dạy vì sự nổi tiếng," Snape nói. "Không có năng lực, Potter."

Thức ăn được phục vụ và đặt trên bàn, nhưng Hermione thích thú với cuộc tranh luận (vui vẻ?) giữa Harry và Snape hơn.

"Đấu tay đôi đi," Harry nhanh chóng đề nghị. "Huh, câu lạc bộ đấu tay đôi cũ, phải không? Xem có phải tôi thật sự không có tài năng gì không."

"Và làm cậu mất mặt trước học trò của cậu thay vì để cậu tự làm à? Ta nghĩ là không."

"Ý kiến không tồi," Minerva nói khi đẩy đĩa thức ăn cho Harry với cái gật đầu nhẹ. "Các học sinh sẽ được học hỏi bởi chuyên môn của cả hai người."

"Tôi không nghĩ việc Severus gọi học sinh là đồ ngốc sẽ có ích cho bọn chúng," Harry nói với...

Với một nụ cười nhăn nhở.

Nhắm thẳng vào Snape. 

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro